Xem mẫu

  1. Thiên Phù Mộng Tác giả: Tiểu Băng Tình trạng: Hoàn “Tỷ tỷ, tỷ đừng đi! Đợi đệ với! Tỷ tỷ..... KHÔNG! Tỷ đừng đi!!!....” “KHÔNG...... Tỷ tỷ.....!!! Hộc...hộc...” Sơn cốc buổi đêm, vạn vật đã say ngủ. Ánh trăng hờ hững trải những tia sáng lạnh lẽo xuống muôn vật, vô tình lướt qua gương mặt trắng bệch của chàng trai đang ngồi lặng bên cây hoa Thủy Tiên trắng. Đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, chàng khẽ thở dài, tim đau nhói. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong giấc mơ chàng gặp được nàng, cũng không biết là lần thứ bao nhiêu chàng bất lực nhìn nàng tan biến ngay trong tầm tay. Quay lại nhìn những bông Thủy Tiên trắng muốt kiêu sa, đôi mắt nâu đen của chàng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Đưa tay nhẹ vuốt từng cánh hoa, chàng khẽ thì thầm: - Tỷ tỷ, bao giờ tỷ mới tỉnh lại đây? Đã hơn một vạn năm rồi, đệ nhớ tỷ đến phát điên rồi! Tỷ nhẫn tâm để đệ chờ đợi như vậy sao? - Tỷ tỷ, bao năm qua, từng phút từng giây đệ đều mong nhớ tỷ.... Bao giờ tỷ mới tỉnh lại đây? Tỷ à, đệ mệt mỏi lắm, rất mệt mỏi nhưng đệ sẽ mãi mãi, mãi mãi đợi chờ tỷ! Đệ... Nghẹn ngào, chàng cúi người, lông mi khẽ run, đôi môi đẹp dịu dàng chạm vào
  2. một cánh hoa Thủy Tiên, nhẹ nhàng, cẩn trọng như đang hôn lên gò má mềm mại của nàng. Hai vạn năm trước, chàng vốn là một viên Dạ Ngọc bên Lam Thiên suối còn nàng là tinh linh của hoa Thủy Tiên trắng. Nàng thường khoác trên người bộ váy trắng muốt lóng lánh những hạt sương sớm. Nàng rất hay cười. Mỗi khi cười, đôi mắt màu hạt dẻ cong cong như hai vầng trăng, ánh mắt lấp lánh còn đẹp hơn cả ánh sao trên trời kia và gò má thì ửng hồng đầy mê hoặc. Chàng cứ ngắm nàng mãi và ao ước sẽ có một ngày được bên nàng, cùng nàng đi ngao du thiên hạ. Rồi một trăm năm qua đi, chàng cuối cùng cũng có thể hóa thành hình người. Giây phút chàng khoác trên mình bộ y phục đỏ rực, mái tóc bạc lấp lánh tung bay trong gió, chàng đã vui sướng phát điên. Chàng cuối cùng cũng đã có thể bên nàng, bảo vệ, chăm sóc, lo lắng cho nàng! Còn gì hạnh phúc hơn điều này! Nàng là một cô nương thân thiện đáng yêu. Nàng nhận chàng làm đệ đệ, luôn bên cạnh động viên, an ủi và cùng chàng chia sẻ mọi thứ. Tuy hạnh phúc nhưng chàng vẫn cảm thấy thật xót xa. Chàng không muốn làm đệ đệ của nàng, chàng muốn được bảo vệ nàng cả đời, với cương vị khác. Nhưng chàng cũng sợ, chàng sợ nếu nàng biết điều này nàng sẽ rời xa chàng. Chàng vĩnh viễn không thể hiểu trong đôi mắt đẹp kia khi nhìn chàng ẩn chứa điều gì. Nàng thường nhéo má chàng, cười: “Kỳ Duyên, đệ thật ngốc! Nhưng cũng rất đáng yêu! Tiên tỷ sẽ luôn bên đệ, bảo vệ đệ!”. Nghe được những lời đó của nàng, chàng rất hạnh phúc. Có lẽ, chàng chỉ nên như hiện giờ, là đệ đệ của nàng, âm thầm chôn chặt tình cảm của mình sâu trong tim. Chỉ cần nàng hạnh phúc! Vì hạnh phúc lớn nhất của chàng là nhìn nàng ngày ngày vui vẻ, ngày ngày có thể nở nụ cười đẹp như hoa. Vì nàng, chàng có chịu bao nhiêu khổ cực chàng cũng cam lòng! Thời gian thấm thoát trôi qua, chàng cứ mãi ôm tình cảm của mình cho đến khi việc đó xảy ra, sự việc khiến chàng mãi mãi ân hận, mãi mãi căm ghét bản thân mình.
  3. Năm đó, trên sơn cốc hoa nở trắng xóa. Chàng cùng nàng nằm bên bờ Lam Thiên, nghe nàng kể câu chuyện về các loài hoa, nghe nàng ca ngợi Mẫu đơn tiên tử. Chàng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ nàng chính là bông hoa đẹp nhất! Nàng là đóa Thủy Tiên đẹp nhất, yêu kiều nhất và là người con gái mà chàng yêu thương nhất! Bỗng nhiên, từ trên trời, một đạo quang sáng lòa chiếu xuống, theo đó là một nam tử anh tuấn, thần thái cao ngạo với trường sam vàng rực trong nắng. Nam tửấy chính là thái tử cúa Thiên giới, chàng muốn cưới Thủy Tiên làm Thiên Hậu. Kỳ Duyên choáng váng đau khổ. Nghe tin ấy, tim chàng như bị ai cứa nát. Tối đó, nàng đến tìm chàng, nàng muốn chàng trả lời nàng chàng có muốn nàng đi không. Đau đớn, xót xa nhưng chàng vẫn mỉm cười tỏ ra không quan tâm: - Tỷ tỷ, đây là cơ hội tốt! Tỷ hãy nắm chắc vào. Đệ nghĩ đó là điều tốt nhất! Đệ chúc phúc cho tỷ Sau khi nói xong lời này, chàng rõ ràng thấy ánh mắt nàng lóe lên tia kì lạ. Thất vọng? Hụt hẫng? Không! Nhất định là chàng nhìn nhầm! Nàng sao có thể.... Nhìn chàng mải suy nghĩ, nàng mỉm cười: - Đệ hãy nhớ, người quan trọng nhất của tỷ, chính là đệ! *** Lễ cưới của nàng, chàng không đến dự. Chàng không cách nào đối mặt nàng. Nhưng chàng đâu biết, nàng lại chọn cách phá nát Bạch Ngọc của mình để phản đối chứ? Phá Bạch Ngọc đồng nghĩa với việc nàng sẽ..... Nghe tin đó, chàng rụng rời. Chàng phát điên lao đến bên nàng. Nhìn nàng một thân đỏ rực nằm trong tay thái tử Thiên giới, chàng điên cuồng đẩy thái tử ra, bất chấp tất cả ôm chặt nàng. Nàng yếu ớt nằm trong vòng tay chàng, run run đưa tay
  4. vuốt mặt chàng: - Đệ ngốc! Không... được khóc! Tỷ tỷ... chỉ ...chỉ ngủ thôi.... Tỷ.... tỷ.... muốn nói.... thật ra tỷ.... tỷ... đệ... đệ đối với tỷ.... rất rất... quan trọng! Thân thể khựng lại, chàng đau đớn vô cùng. Nhưng sâu trong tim lại nhen lên ngọn lửa hạnh phúc. Thì ra.... thì ra.... chàng hiểu rồi! Thì ra nàng cũng yêu chàng! Nhưng chàng đã làm gì thế này? Chàng đã làm gì thế này! Nhìn thân thể nàng dần tan biến, chàng bật khóc. Đây là lần đầu tiên chàng khóc, nước mắt này chỉ dành cho người con gái mà chàngyêu. - A aaaaa!!! Tỷ tỷ.... Đừng rời bỏ đệ! Xin tỷ đừng rời bỏ đệ!!! Sau đó, chàng như người mất hồn, ngày đêm chỉ ngẩn ngơ ngắm chiếc trâm hình hoa Thủy Tiên trắng của nàng. Bất ngờ, thái tử Thiên giới đến, chàng nói có cách cứu nàng nhưng chàng sẽ phải chịu đau khổ. Nghe được tin đó, chàng vui sướng phát điên. Chỉ cần nàng trở lại, khỏe mạnh, vui vẻ trước mặt chàng thì dù có bắt chàng làm gì chàng cũng chấp nhận. Thế mà thấm thoát đã hơn vạn năm. Trong hơn vạn năm này, chàng ngày ngày ngồi bên nguyên thần của nàng, tối tối trích ra máu của mình tưới cho nàng, một lòng chờ đợi nàng. Nhưng nàng cứ mãi ngủ say như thế. Rốt cuộc, rốt cuộc thì bao giờ nàng mới chịu tỉnh dậy đây!? Kỳ Duyên thở dài, thoát khỏi dòng hồi tưởng. Ngẩng đầu nhìn trăng, chàng lại mệt mỏi thiếp đi lần nữa. Ngày lại ngày nối tiếp, năm lại năm nối tiếp, cuối cùng, một ngày nắng đẹp, sơn cốc lại nở hoa trắng xóa. Đêm đó, trăng bỗng rực rỡ khác thường, mùi hoa Thủy Tiên dịu dàng bao quanh sơn cốc.
  5. Và trong biển hoa trắng xóa ấy, chàng bỗng thấy nàng nhìn chàng cười trìu mến: “ Đệ đệ, tỷ trở về rồi đây!” “Ta không sợ thế gian cười nhạo Ta tin vào trực giác của mình Yêu nàng ta sẽ không chùn bước Dù nàng không nghe thấy ta vẫn cứ yêu, sẽ cố gắng cho nàng hiểu Ta sẽ đợi nàng dựa vào ta. Ta vẫn cứ yêu nàng. Yêu nàng... Dù đau khổ ta vẫn nguyện lòng.” The end
nguon tai.lieu . vn