Xem mẫu
- Perfect - Kì 4: Đêm với thiên thần
- Không hiểu Hoàng Anh đã nói những gì, đã thuyết phục ra sao, mà bây giờ
Chi đã đang đứng trước khu chung cư cao ngất này, đầu ngẩng lên nhìn
những tầng nhà chót vót, lắc đầu ngán ngẩm.
Chi không tin nổi vào tai mình. Nó xoắn xoắn lọn tóc mai, nó luôn làm vậy mỗi
khi bối rối. Sao mới có một giờ trôi qua mà đã nhiều chuyện xảy ra thế này.
- Nhưng tại sao chứ?- sau một hồi im lặng thì Chi cũng cất tiếng.
- Tôi xin lỗi. Đúng lần này toàn là lỗi của tôi cả, chỉ tại tôi để cái status đó…
- “Home alone” ấy hả? Cái đó có làm sao đâu…
- Thì tôi cũng nghĩ là không sao đâu, ngờ đâu lại có sao như thế.
Rồi Hoàng Anh kể lại vắn tắt mọi chuyện cho Chi. Quả thực đúng là mọi chuyện
đều từ cái status đó mà ra cả. Mấy thằng con trai cùng khối đang ngứa chân ngứa
cẳng tìm chỗ vui chơi cuối tuần, đọc được nó như bắt được vàng. Vốn Hoàng Anh
vẫn nói với mọi người nó thuê nhà ở cùng với hai người anh họ đã đi làm, nay tự
nhiên “home alone” đúng dịp cuối tuần, tối mai lại có trận MU, thật là thiên thời
địa lợi nhân hòa. Ngay lập tức bọn nó đã lên kế hoạch nhậu nhẹt buổi đêm ở nhà
khối trưởng, thường ngày vốn rất thương anh em, không từ chối ai điều gì bao giờ.
- Tôi ngăn mãi mà không được. Căn bản là từ đầu năm đã đi tour một vòng nhà tất
cả lũ rồi, chỉ còn mỗi tôi là chưa mời bọn nó tới nhà bao giờ - Hoàng Anh thở dài.
- Cũng khó ghê đấy nhỉ… Hóa ra mấy đêm cậu xin ngủ nhà bạn là tới nhậu nhẹt ở
nhà bọn nó đấy hở?
- Ừ.
- - Tôi nghĩ là càng giấu bọn nó càng nghi, thà cứ mời đến một lần cho xong chuyện.
Ít ra lần này còn được báo trước, may mà bọn nó không tự kéo đến nhà đó. À mà
bọn nó có biết nhà mình không?
- Bọn nó tra danh sách lớp, biết cả rồi.
- Chậc, cũng may là tôi ghi địa chỉ nhà bà vì hộ khẩu ở đó nên mới khác địa chỉ
của cậu. Xem ra không còn cách nào khác…Cơ mà cậu tính cách gì đi chứ làm sao
tôi ngủ ở ngoài khách sạn được? Con gái con đứa một thân một mình…Ghê lắm.
Mà tôi cũng không sang nhà bà được, thể nào cũng bị hỏi.- Chi nhăn mặt. Nó đã
đọc vào đầu không ít những câu chuyện cảnh giác trên báo.
- Không lẽ cậu không có cô bạn nào đủ thân để ngủ nhờ một đêm à?
Nghe Hoàng Anh hỏi, Chi mới sực tỉnh. Đúng thật là ngoài Vy ra, ở lớp nó hầu
như không chơi thân với đứa con gái nào khác. Nó vốn không thích bắt chuyện
nhiều, chỉ chơi ở mức xã giao, làm gì có ai đủ thân để mà đến nhà ngủ nhờ cơ chứ.
Mà Vy thì quá tinh ý, muốn nhờ thì kiểu gì cũng phải tiết lộ mọi chuyện cho nó,
chứ nói dối kiểu gì thì cũng lòi đuôi. Tình thế cấp bách, Chi cuống cả lên mà
không biết làm thế nào. Hoàng Anh cũng không hơn gì nó, đi đi lại lại trong phòng
đến chóng cả mặt.
- À- Hoàng Anh đập tay lên bàn- Hay là cậu đến ngủ ở nhà Diên Vỹ?
- Cậu ĐIÊN à? Tôi quen biết quái gì bạn ấy mà đến ngủ nhà người ta chứ?- Chi
ngạc nhiên, cứ tưởng thằng bé này đầu óc thông minh sáng láng cỡ nào, ai dè nêu
ra một ý tưởng không ra đâu vào đâu.
- Sao lại điên? Nếu phải tiết lộ chuyện chúng ta ở chung nhà, thì có lẽ cô ấy sẽ là
người tôi nói đầu tiên đó.
- - Đấy là cậu, còn tôi thì có quen biết gì đâu. Tự dưng cậu bảo tôi đến ngủ nhà
người lạ, có người bình thường nào chịu như vậy không?
- Cũng tại cậu chả thân nổi với ai khác đấy chứ? Mà trước giờ cậu là người bình
thường khi nào?
- Sao cậu cứ phải hoạnh họe câu chữ tôi thế nhỉ? Nói chung là không, không,
KHÔNG! Dẫu sao thì người gây ra mọi chuyện vẫn là cậu, sao lại đổ lên đầu tôi
như thế được?- Chi nổi khùng.
Có vẻ như Chi giận thực sự, mặt nó sầm xuống. Hoàng Anh cũng đã dịu lại, đúng
là nó là người gây nên mọi chuyện, chẳng có cớ gì mà quạu lên như thế cả. Lúc
này hai đứa nên ngồi nghĩ cách đối phó hơn là tốn thời gian bắt bẻ nhau những
chuyện như vậy.
- Thôi được rồi. Nhưng đúng đến nhà Diên Vỹ ngủ là ý kiến hay đấy. Cô ấy rất
thân với tôi, tôi giải thích chắc sẽ hiểu thôi. Cậu lúc nãy vừa nói đã gặp cô ấy rồi
còn gì, sẽ không có chuyện gì đâu. Diên Vỹ rất hiền và tốt bụng, cậu đừng ngại.
- Cậu có phải đi ngủ nhờ như tôi đâu mà không ngại.
- Không sao không sao, may mà nhớ ra, đúng, Diên Vỹ là hợp lý nhất. Cậu ấy sống
có một mình thôi, càng đơn giản.
….
Không hiểu Hoàng Anh đã nói những gì, đã thuyết phục ra sao, mà bây giờ Chi đã
đang đứng trước khu chung cư cao ngất này, đầu ngẩng lên nhìn những tầng nhà
chót vót, lắc đầu ngán ngẩm. Thành phố đã bắt đầu lên đèn, trời không còn nhập
nhoạng nữa. Một ngày đã qua, và nó đang lang thang giữa đường vào thời điểm
- nhà nhà đang chuẩn bị ngồi vào mâm cơm. Một lần nữa, Chi muốn hét thật to với
toàn thế giới rằng: Hoàng Anh đúng là sao quả tạ giáng vào đầu nó. Đáng lẽ nó
phải được ở nhà, được thoải mái bày bừa, tận hưởng cuối tuần nhàn rỗi khi bố mẹ
đi vắng, thì nay nó lại phải đi ăn nhờ ở đậu, tất cả chỉ vì một cái status ngu xuẩn.
Không những thế, đêm qua thay vì xem Kokuhaku, nó phải đi ngủ sớm để sáng
dậy sớm dọn nhà. Suốt từ sáng đến giờ nó chạy đi chạy lại như con thoi, vừa quét
dọn vừa thu hết đồ của mình cũng như ảnh gia đình đem vào phòng khóa lại. Nó
phải lượn khắp nhà ba bốn lần để chắc chắn là không còn đồ đạc nào của một cô
gái có thể lọt vào tầm mắt của bọn con trai trong khối. Đến giờ thì nó mệt phờ râu,
bụng đói meo. Hoàng Anh đưa nó đến đây, đưa cho mảnh giấy khi số tầng số nhà
rồi biến thẳng. Tấm pano thằng cha quảng cáo thuốc đánh răng cười nhăn nhở như
thể nói với nó rằng: ”Xin lỗi, đời em quá đen”. Nó thề, sau này nó mà làm
marketing, không bao giờ nó chọn người mẫu quảng cáo sản phẩm có nụ cười
nham nhở và đáng ghét như vậy. Sôi tiết, Chi hùng hục bước vào sảnh tòa nhà, ấn
thang máy rồi đứng chờ. Ở trong thang máy rồi, nó mới bình tâm lại, tò mò ngó
nhìn xung quanh. Diên Vỹ quả thực là cô gái hoàn hảo, vừa xinh đẹp, giỏi giang,
lại còn giàu nữa. Ở có một mình mà thuê hẳn một căn hộ ở khu chung cư cao cấp
thế này, chỉ thế thôi đã đủ để biết nhà bạn ấy có điều kiện đến mức nào. Vậy mà
chỉ vì một tên hâm đơ như Hoàng Anh mà phải xa gia đình, sống ở nơi xa lạ này.
Chi chép miệng, người ta thật khổ vì tình. Còn tên kia cũng ngu nữa, được người
như vậy yêu mến mà còn chê.
Đi vòng vòng nhòm ngó các số nhà một lúc, Chi đã đứng trước một cánh cửa trắng
mang số 57. Ấn chuông, Chi hồi hộp đứng chờ. Nó không phải chờ lâu, cánh cửa
đã mở “cạch” ngay sau đó, và Diên Vỹ với nụ cười hiền hòa ló đầu ra. Cùng với sự
xuất hiện của thiên thần là một mùi hương dịu nhẹ, man mác, quyến rũ, và… rất
ngon.
- - Chào cậu- Chi lúng túng. Không phải lần đầu tiên gặp mặt nhưng nó vẫn rất ngại
ngùng.
- Chào Chi, cậu vào nhà đi.- Diên Vỹ mở rộng cánh cửa.
Chi gật đầu, bước vào. Căn hộ không lớn như Chi vẫn tưởng, hóa ra tầng này toàn
những căn hộ cỡ vừa như vậy, dành cho những người độc thân hay những cặp vợ
chồng mới cưới. Những gia đình có con cái sống ở tầng trên, trong những căn hộ
rộng hơn hai đến ba lần, thậm chí ở tầng VIP thì một tầng chỉ có hai nhà mà thôi.
Căn nhà gọn gàng và sang trọng, toàn một màu trắng và xanh da trời nhẹ. Vậy ra
đây là nơi ở của cô gái đẹp như thiên thần? Nếu thế thì chẳng khác nào nói đây là
thiên đường.
Chi khẽ khàng ngồi xuống chiếc sofa đan bằng mây bọc nệm màu xanh. Ở một nơi
như này, ai mà dám đi đứng uỳnh uỳnh hay ăn nói sỗ sàng thì thực đáng xấu hổ với
bản thân. Bầu không khí thanh cao tự khắc khiến con người ta…nho nhã hơn hẳn.
Diên Vỹ vào bếp, lúc sau bưng ra hai cốc trà nghi ngút khói và hai ổ bánh mì thơm
nức. À, hóa ra đây chính là nguyên nhân của mùi hương…rất ngon khi nãy.
- Trà sữa đấy, còn đây là bánh tớ mới làm. Chắc cậu đói rồi ha, ăn đi cho nóng. Tớ
sống một mình nên không hay nấu ăn bày biện lắm, tớ chỉ thích làm bánh thôi.-
Diên Vỹ cười hiền. Trời đất ạ, vậy là cô ấy còn giỏi nấu ăn nữa, không hiểu còn
điều gì trên đời này mà cô ấy không biết làm? Chi vừa nghĩ vừa sởn da gà. Nó
đóng lấy chiếc bánh, cắn một miếng. Thực sự là vì quá đói nên ngay khi vừa vào
nhà, nó đã bị mùi hương của thức ăn làm cho lớ ngớ đi rồi. Đến lúc ăn bánh, thì nó
cảm thấy thực sự nó đang ở trên thiên đường, nơi con người ta sung sướng và nhất
là…không bao giờ bị đói. Bánh mềm giòn rụm, bên trong còn nhân xúc xích nữa.
- - Tớ quá phục cậu ấy Diên Vỹ ạ- uống một ngụm trà, Chi kết luận. Ai mà yêu được
cô gái đang ngồi trước mặt nó đây thì đúng là phúc bảy mươi đời.
Diên Vỹ chỉ cười lắc đầu. Nụ cười ấy khiến Chi thấy yên tâm, nó không còn quá e
dè sợ sệt như ban đầu nữa. Nó bắt đầu thả lỏng người, khoan khoái tận hưởng xung
quanh. Dễ chịu quá.
- Anh Hoàng Anh đã kể với tớ mọi chuyện rồi. Hóa ra từ đầu năm tới giờ anh ấy
sống ở nhà cậu, vậy mà tớ hỏi mãi không chịu nói. Không ngờ chúng ta có duyên
ghê hén.
- Ủa, bằng tuổi nhau sao cậu gọi hắn là anh vậy?
- Tớ với anh ấy chơi với nhau từ hồi nhỏ xíu, gọi nhau là anh em từ hồi đó, đến giờ
quen rồi. Bọn tớ cũng như anh em trong nhà vậy thôi đó.
- Anh em chứ không phải người yêu nhỉ? Thế mà cả trường cứ đồn ầm lên.- Chi
kết thúc bữa ăn với một ngụm trà thật lớn.- Cảm ơn cậu, ngon quá.
- Tớ làm còn nhiều lắm, cậu thích ăn nữa cứ tự nhiên. Còn chuyện kia, tớ cũng
muốn thế lắm, nhưng anh ấy đâu có chịu.- Diên Vỹ nhún vai. Chi không ngờ Diên
Vỹ thẳng thắn đến thế, cô ấy có thể nói về chuyện tình cảm với một đứa như mình
mà không hề ngại ngần. Một cô gái mạnh mẽ, không đơn thuần là một tiểu thư
mềm yếu như vẻ bề ngoài.
- Tình cảm thì không thể ép buộc được.- Diễn Vỹ thủng thẳng.- Tớ tỏ tình rồi bị từ
chối, nhưng cũng chẳng sao. Chắc anh ấy không phải là người sinh ra dành cho tớ,
như vậy tớ phải tự tìm người thích hợp nhất cho chính mình thôi. Ấy nhưng mọi
người vẫn cứ nghĩ bọn tớ là gì gì của nhau, giải thích cũng chẳng xong, nên bọn tớ
- toàn mặc kệ. Mà như thế càng rảnh, đỡ phiền phức. Cậu biết mà, bây giờ có nhiều
anh chàng dễ sợ lắm.
Chi gật gật đầu. Nó hiểu chứ, tất nhiên một cô nàng xinh đẹp như thế kia mà ở
trạng thái độc thân, thì có lúc nào mà yên cho nổi. Còn Hoàng Anh nữa, cứ mở
mồm ra chê bôi vậy thôi, chứ Chi thừa hiểu bọn con gái cùng trường nhiều đứa
đang phát rồ vì hắn. Sao nó gặp lắm người hoàn hảo đến thế, lắm lúc phát tự kỉ với
bản thân.
Ngồi nói chuyện một lúc nữa, xem ra hai đứa đã hợp nhau lắm. Chi không dễ bắt
chuyện với người lạ, nhưng nó cảm thấy thoải mái khi ở bên Diên Vỹ. Khác với
cảm giác khi chơi với Vy, Vy khiến nó phục, tò mò và thú vị; còn Diên Vỹ thì là
một thứ gì đó, vừa xa vời, vừa gần gũi. Cô ấy thậm chí còn dạy nó làm bánh kem
(dù vẫn còn một cơ số bánh mì cuộn xúc xích vừa mới nướng) trong khi từ tốn trả
lời hết những thắc mắc của Chi, hay kiên nhẫn nghe nó nói xấu con trai với một vẻ
đồng tình rõ rệt. Lâu lắm rồi nó mới có thể thoải mái nói chuyện với một đứa bạn
gái, mà không phải lo sợ che giấu điều gì. Nó đã nói rồi mà, cứ úp úp mở mở mãi
chỉ khiến sinh bệnh mà thôi! Nhưng đúng là đối với một số người, chúng ta không
thể tùy tiện cái gì cũng nói được, nếu không muốn trở thành chủ đề đàm tiếu của
thiên hạ.
Chi đã có cái nhìn rõ rệt nhất về mối quan hệ tình cảm giữa Diên Vỹ và Hoàng
Anh. Hóa ra Hoàng Anh hoàn toàn không phải lý do chính khiến Diên Vỹ ra Hà
Nội. Diên Vỹ muốn thay đổi không khí, muốn xem Hà Nội cổ kính khác gì với Sài
Gòn nhộn nhịp, muốn được sống giữa những con người mới, muốn đi tìm cho
mình một tình yêu đích thực, tiện thể “theo dõi” để kéo Hoàng Anh thoát ra khỏi
vô số những cạm bẫy mà các cô gái chăng khắp nơi.
- - Cậu không phải lo đâu, cậu ta cáo già lắm, đứa nào mà bẫy nổi chứ- nghe Diên
Vỹ nói mà Chi phì cười. Lúc này trời cũng đã khuya, hai đứa ngồi vắt vẻo trên hai
chiếc đôn mây ngoài ban công, ngắm ánh trăng nhàn nhạt bị lu mờ bởi đèn cao áp.
Phía dưới kia, Hà Nội lấp lánh như vô vàn sao xa.
- Ai mà biết được đấy. Anh ấy nói với tớ, anh ấy muốn học, muốn trưởng thành,
rồi sẽ tìm cho mình một cô gái hoàn hảo. Tớ chẳng hiểu định nghĩa hoàn hảo của
anh ấy là gì nữa, nhưng tớ cũng tò mò muốn biết cô gái ấy là ai.
- Đúng là điên vậy mà. Không hiểu như cậu còn không được coi là hoàn hảo, thì
thế nào hắn mới vừa lòng. Chắc cỡ công chúa nước Anh!
Hai đứa quyết định đổi chủ đề nói chuyện. Hoàng Anh là trung tâm gây ra rắc rối,
nhắc đến càng thêm mệt đầu thôi. Chi bắt đầu huyên thuyên sang những bộ phim
mà nó mới xem, tới những anh chàng hát rock, còn Diên Vỹ thì nói về những nghệ
sĩ múa, những nghệ nhân làm bánh mà nó khâm phục. Những câu chuyện không
mấy liên quan, nhưng cả hai đều rất vui vẻ.
….
Quân khệ nệ xách một túi đầy bia lon, hăm hở ấn chuông. Sáu, bảy thằng con trai
khác, thằng cầm túi mực khô, thằng vác ba lô laptop, háo hức nhìn chăm chăm vào
cánh cửa gỗ đang khép im lìm. Lần đầu tiên bọn nó được đến nhà khối trưởng,
thằng nào cũng tò mò. Hôm nay lại là cuối tuần, lại có bóng đá, haha, chắc chắn sẽ
lại là một đêm dài đây.
Cả lũ chờ gần hai phút mới thấy Hoàng Anh ra mở cửa. Khổ chủ chưa kịp mời thì
bọn nó đã búa xua ùa vào. Còn ngại ngần gì, toàn con trai với nhau, nhà có ai đâu
- mà sợ. Kể cả “hai ông anh họ” tưởng tượng của Hoàng Anh có ngồi kia thật, thì
bọn nó chắc cũng chả nề hà gì.
Dù mới chỉ học cùng nhau có mấy tháng, Quân đã chơi khá thân với khối trưởng
Hoàng Anh. Ban đầu thì vì việc trường việc lớp, sau thì hay ngồi gần nhau, đánh
vài chầu điện tử, thế là quen. Quân là dân Hà Nội chính gốc, nhưng từ khi học đại
học, nó đã xin ra thuê nhà ở riêng. Bố mẹ nó toàn dân du học về, tư tưởng thông
thoáng, đồng ý cho con tự lập. Một tháng nó cũng chỉ nhận trợ cấp tiền nhà, còn
đâu cũng giống như các bạn ngoại tỉnh khác, nó cũng tất bật làm thêm để kiếm tiền
đóng học, tiền ăn uống và cả chơi bời nữa. Nhà nó là “trụ sở” của hội con trai trong
lớp, cứ cuối tuần là thể nào cũng có một hai thằng đến chơi. Đây là lần đầu tiên hội
đến “đóng quân cuối tuần” tại nhà khối trưởng. Nghe nói hai ông anh khối trưởng
đã đi làm, sống khá nghiêm khắc, nên bình thường ít đứa nào dám nêu ý kiến. Hôm
trước, bọn nó cũng chỉ định trêu vậy thôi, ai dè khối trưởng tưởng thật, thế là bọn
nó tiện thể làm tới. Kết quả là hôm nay bọn nó bê đồ nhắm đến đây, đêm nay sẽ vô
cùng hứa hẹn, nhậu nhẹt tới sáng luôn.
Trong lúc Quân và bọn con trai đang vui vẻ háo hức, thì Hoàng Anh mặt mũi hồ
hởi, nhưng trong bụng lo lắng lắm. Nó với Chi suốt từ sáng đã cố gắng sắp xếp,
chỉnh đốn mọi thứ từ từ giày dép, bát đũa, ảnh treo tường… làm sao cho thật giống
căn nhà của ba anh em trai, vậy mà vẫn sợ có sơ suất.
Thằng Tuấn béo láu táu (chính là thằng béo ngồi cùng bàn với Quân mà hôm trước
Chi nhìn thấy đó):
- Nhà mày ba thằng con trai mà sạch sẽ kinh nhỉ. Chẳng bù cho phòng tao, như cái
chuồng lợn.
- - À ừ, mấy ông anh tao cũng ưa gọn gàng. Với lại bạn gái mấy ổng qua dọn suốt ý
mà- Hoàng Anh gãi đầu, cười trừ.
Vừa nghe thấy mấy từ “bạn gái”, mấy thằng con trai đã ố á lên. Thằng thì kêu
Hoàng Anh sướng nhé, tha hồ có người dọn nhà rửa bát nấu cơm, thằng thì hỏi có
bạn gái anh mày có xinh không, thằng thì thở than chả có gái nào để ý đến mình.
Quân thì đang ngồi nhún nhún trên chiếc sofa đỏ Bordeaux. Vừa vào phòng, thằng
bé đã thích mê chiếc ghế, chắc chắn nằm rất dễ chịu mà ngồi thì cũng thoải mái,
xem bóng đá hay đọc truyện cả đêm cũng không sợ đau lưng. Quân thấy bầu không
khí ở đây có gì đó rất quen, có vài thứ cũng rất quen nữa, ví dụ như chiếc quạt giấy
vứt lăn lóc cạnh cái tivi kia chẳng hạn, chắc chắn nó đã thấy ở đâu đó rồi. Tò mò
cần chiếc quạt lên, Quân chợt nhận ra phái dưới là ngăn để đĩa. Mắt nó sáng lên
như đèn ô tô:
- Này Hoàng Anh, đĩa của ông đây hả, nhiều phim độc quá.
- Không, của thằng anh tôi đó.
Quân cầm từng cái lên, nâng niu và thận trọng. Rồi chợt nhận ra một điều gì đó, nó
hơi ngẩn người.
- Anh ông có vẻ thích xem phim tình cảm nhỉ - Quân ngắm nghía và đi đến kết
luận.
Hoàng Anh lại chỉ biết ậm ừ cho xong. Đến là mệt với những ông anh trong tưởng
tượng. Cũng may là phòng ngủ của bố mẹ Chi cũng như phòng của con bé đã được
khóa chặt, nên cũng yên tâm phần nào. Nhìn lại căn nhà một lần nữa, Hoàng Anh
tự nhủ, sẽ ổn cả thôi. Giờ bóng cũng sắp đến rồi.
- …...
Đương dở trận bóng, mà tự nhiên Tuấn béo lại muốn vào toilet, chắc chắn thủ
phạm là hai lon bia vừa tu. Nó ráng nhịn đến hết hiệp một, đang hay thế này sao
mà bỏ được. Trọng tài vừa thổi còi là nó chạy té lên, mặc kệ mấy thằng bạn cười
hô hố đằng sau. Quái đản làm sao thằng Hải xồm đã chiếm đóng nhà vệ sinh tầng
một tự lúc nào, báo hại nó chạy bán sống bán chết lên tầng hai. Toilet trên này rộng
hơn hẳn, thậm chí còn có mùi thơm nữa chứ. Nó khoan khoái giải quyết nỗi buồn,
dường như mọi sự buồn phiền cứ theo thế mà trôi đi hết. Đến lúc rửa tay, nó ngẩng
lên nhìn chính mình trong gương. Rồi đột nhiên, nó nhìn thấy một thứ gì đó ở phía
sau. Tuấn há hốc mồm, ngỡ ngàng.
Ngay sau tiếng hét vỡ nhà của Tuấn béo, chỉ độ 10s sau, bọn con trai đã xúm xít
vây kín cái toilet tầng hai. Đứa nào cũng tưởng nó gặp trộm hay bị ma mãnh trêu
ghẹo gì, hóa ra tất cả là vì Tuấn béo nhìn thấy… một chiếc váy ngủ phụ nữ. Tất
nhiên là váy ngủ thì không thể “giật gân” như trộm hay ma, nhưng cũng đủ để
khiến bọn con trai ố á tò mò. Mặt Hoàng Anh từ xanh lét sang đỏ lựng, trong khi
bọn con trai bắt đầu hí hửng nhìn nó, thậm chí còn có thằng còn huých tay nhau.
Tin đồn về Hoàng Anh khắp trường như thế, có thằng nào không biết, nhất là có
mấy đứa ở đây còn “tôn thờ” Diên Vỹ như “thánh nữ”. Hoàng Anh không rõ chiếc
váy ngủ này của ai, nhưng nó đoán chắc của bác gái, vì người như Chi thì bói cả tủ
chẳng có nổi cái chân váy chứ nói gì đến váy ngủ kiểu này. Nhà tắm trên tầng này
chỉ có hai bác dùng, Chi thì dùng tầng ba, còn nó chiếm tầng một mà.
- Đừng có mà nghĩ linh tinh, váy chị dâu tương lai tao đấy. Anh chị ấy có mấy
tháng nữa là cưới rồi… - Hoàng Anh thở phào, may là ngay từ đầu nó đã sớm kiếm
bạn gái cho “ông anh tưởng tượng.”
- - Đúng là tư tưởng mới, chưa lấy chính thức đã thế này rồi. Mày cũng phải học tập
đi Hoàng Anh ạ!- Bọn con trai cười phá lên, rồi lục đục kéo xuống dưới, sắp vào
hiệp rồi còn gì. Chỉ còn mình Hoàng Anh ở lại, như muốn rụng tim. Chắc nó sớm
phải dọn ra ở riêng quá.
Đến tầm trưa hôm sau, sau khi gọi điện và được biết lũ con trai đã về hết, Chi
quyết định chào Diên Vỹ về nhà. Nó mừng vì từ nay đã có thêm một người bạn
mới, một cô bạn xinh đẹp và thú vị. Nó muốn kể ngay điều này với Vy, nhưng
chắc là không được rồi, nó chép miệng tiếc rẻ. Mang tiếng là bạn thân mà nó giấu
Vy nhiều chuyện quá.
Diên Vỹ nằng nặc đòi tiễn nó xuống tầng 1. Chối không được, Chi đành đồng ý.
Hai đứa lại ấn chờ thang máy từ tầng trên đi xuống.
Nhưng Chi đâu có ngờ, trái đất này thì tròn, Hà Nội này thì bé. Vừa nghĩ tới Tào
Tháo, Tào Tháo có mặt liền. Thang máy vừa mở ra, Chi đã không tin nổi vào mắt
mình. Vy đang đứng trong đó, bất ngờ không kém khi thấy cô bạn mình đang cười
nói tíu tít với “thánh nữ trường đại học”.
nguon tai.lieu . vn