Xem mẫu

  1. Only you Tiểu Nhiên Truyện ngắn số 12: Only You! Tại sao anh không quên được em? Tại vì sao trái tim này còn rung động vì em? I can't forget everything about you. ........................ - Xin em...làm ơn... Một bàn tay khựng lại giữa không trung, ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn về phía trước. Một làn gió nhẹ thổi, cuốn theo những chiếc lá xóa nhòa hình ảnh người con gái đó. Tại sao không dừng bước, tại sao không nghoảnh lại nhìn anh? Chỉ một lần thôi, xin em... Cơn ác mộng đó lại một lần nữa ập về trong giấc ngủ của anh. Chỉ biết bất lực nhìn người con gái của mình bước đi mà không thể níu giữ. Đã lâu lắm rồi...sao em còn chưa buông tha cho anh?
  2. ........................ Trời đông se buốt. Khắp nơi như rải một màu xám ảm đạm. Đâu đó trong không gian réo rắt một bản nhạc buồn. Chàng trai ngồi bất động bên phím đàn, đôi môi nhợt nhạt cùng ánh mắt hằn những tia đau đớn, mái tóc để lòa xòa trước mặt. Kí ức ngày trước ngưng đọng trong không trung, phải chăng anh sợ, nếu nhúc nhích sẽ vô tình làm vỡ nát những mảnh hồi niệm đó. Cô gái ấy quả thực rất xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt hiền lành dù không cười. Anh nhớ. - Tại sao em không cười? - Em không biết cười.- Cô nhàn nhạt trả lời. - Như thế này này.- Anh đưa hai ngón tay lên miệng mình rồi kéo chúng ra làm thành một nụ cười.- Em cười nhất định sẽ rất xinh đẹp. Cô gái không nói gì. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đẹp mông lung vô định nhưng đã mang sắc héo úa của thời gian. Bất ngờ cô ho dữ dội, anh hoảng hốt đứng lên vuốt vuốt lưng cho cô. Sau đó các y tá đi vào, họ đẩy anh ra rồi làm các biện pháp cấp cứu y tế. Bên ngoài phòng bệnh, anh gục mặt xuống đầu gối, lắng nghe từng cử động trong đó. Tim không ngừng đập thình thịch thật nhanh. Anh sợ, thực sự rất sợ nếu điều bất trắc xảy ra với cô. Anh lặng ngồi bên dường bệnh, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia. " Tại sao càng ngày em càng nhạt dần?" Anh nhìn lên đôi môi còn vương máu của cô đang khe khẽ thở mà lòng đau như cắt, bàn tay nắm chặt lại, mặc kệ cho móng tay bấm vào da thịt đau nhói. Cảm giác bất lực là như thế này sao? Không thể làm gì mà cứ mặc nhiên nhìn em dần biến mất khỏi cuộc đời anh? Một ngày mưa. Cô hoảng loạn đập tung đồ đạc trong phòng bệnh. Anh phải ghì chặt cô lại, tay cô cào vào người anh đau xót nhưng anh cắn răng chịu đựng. Cô gào lên, đánh đấm anh rồi lại đẩy các y tá khác ra, một mực ôm chặt lấy anh. Anh cố sức xoa dịu cơn đau của cô, để đầu cô gục lên vai mình và ru như một đứa trẻ... " Tại sao anh lại yêu một người điên?" Cô vốn dĩ không điên, nhưng một cú sốc tinh thần đã khiến cô phát bệnh, rồi nó nặng dần theo thời gian. Anh ngày ngày nhìn người mình yêu phát cuồng, lòng không khỏi dấy lên một niềm cay đắng. Đáng lẽ ra, theo quy luật của cuộc sống, anh có thể bỏ cô mà yêu một người khác bình thường. Vì người yêu kẻ điên cũng là điên mà thôi. Anh ngồi đó, lại như thường tình, ngắm nhìn cô ngủ và lặng lẽ thở dài, nở một nụ cười gượng nếu thấy ai đó vào thăm. Người ta hỏi anh không thấy mệt mỏi sao? Anh đương nhiên đã kiệt quệ sức lực vì cô mất rồi. Có người nào hàng ngày chỉ đến và ngắm nhìn một cô gái điên hay không? Có đó, là anh, anh vẫn lặp lại việc đó đều đặn như chiều quay của kim đồng hồ. Yêu một người điên thật khổ sở, chờ một người điên lại càng đau đớn hơn. Cô cũng có lúc bình thường, nhưng lại chẳng bao giờ cười. Tại sao vậy? Tại sao không cười? Anh đã nhiều lần muốn hỏi cô như vậy, một chút ánh sáng cô cũng
  3. không dành cho anh, thì anh biết tìm đâu ra lối đi cho mình đây? - Anh đi đi.- Cô yếu ớt nói, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay áo anh. - Em còn giữ thế này thì anh làm sao đi được đây?- Anh cười buồn, nụ cười dường như đã thường trực trên môi anh mất rồi. Cô buông ra, bàn tay nhỏ gầy guộc cũng theo đà đẩy người anh ra. - Vậy giờ anh đi đi. - Tại sao em lại muốn anh đi?- Anh mệt mỏi gục đầu. - Em sẽ chết...em sẽ lại lên cơn mất...anh không mệt sao anh?- Cô buồn rầu, mi mắt cụp xuống, nốt ruồi bên khóe mi như giọt lệ trực rơi xuống. - Anh rất mệt...vì vậy hãy cho anh dựa vào em, được không?- Anh ôm lấy cô, đầu tựa vào lòng cô ấm áp lạ kì. Trong phút chốc, anh thoáng nghĩ: " Vẫn yêu em, có chết vẫn yêu em." Và lần đầu tiên, anh say ngủ trong lòng cô, lần đầu tiên anh thấy lòng mình thanh thản trong vòng tay cô. Suốt thời gian qua, chưa một lần anh hối hận vì yêu một người điên. Tại sao phải như vậy? Tình yêu không có đúng hoặc sai. Đối với anh, tình yêu này đẹp đẽ vô cùng. Ai định nghĩa được hai tiếng " yêu thương"? Tình yêu đâu có khái niệm. Anh chỉ thấy hạnh phúc đơn giản là được bên cô hàng ngày, chỉ cần được ngắm nhìn cô là đủ khiến anh thỏa mãn. Cô vuốt vuốt mái tóc mềm mại của anh, bây giờ cô có thể ngắm nhìn anh ngủ như xưa rồi. Đã lâu lắm rồi,...thực sự rất lâu...tình yêu này sao đau đớn thế? Thời gian ơi sao chẳng quay lại? Cô khóc, nước mắt trong suốt như pha lê cứ thi nhau rơi, chan hòa hai bên má, vào miệng cô đắng ngắt. " Đừng như vậy nữa anh? Em đã buông tay rồi, sao anh không bước đi? Anh làm vậy, em chỉ muốn giữ anh mãi mãi thôi? Đừng yêu một kẻ điên như em nữa." Cô vừa nói, nước mắt vừa rơi. Bàn tay bỗng trở nên run run, tim lại đập nhanh mất kiểm soát, các đường gân nổi lên rần rật. Cô gổng mình, hất anh ra, khiến anh bừng tỉnh. " Em lại lên cơn rồi sao?" Cô hét lên, gào rú rồi ném gối tới tấp vào anh, mái tóc rối xù, ánh mắt hằn học nhìn anh rồi cố xua đuổi. Anh ngước nhìn đồng hồ, mới được 15 phút thôi ư? Anh mới ngủ trong lòng cô được thời gian ngắn ngủi như vậy thôi sao? Các bác sĩ lại ùa vào, và một lần nữa anh lại bị đẩy ra khỏi cuộc sống của cô...và cô lại buông cánh bay xa khỏi chiếc tổ ấm áp anh đã dày công xây dựng. .......................... Hai năm sau. Cô chết. Cái chết nhẹ nhàng bên giường bệnh, tay cô còn nắm chặt lấy tay anh. Khóe môi cô thầm nở một nụ cười. Anh đã nghĩ: " Em cười nhất định sẽ rất xinh đẹp." 1095 ngày anh bên cô không rời, và giờ thì cô là người bước đi, bỏ anh lại một mình. Anh gục xuống, hai tay ôm lấy bia mộ, nước mắt thi nhau tuôn rơi trên khuôn mặt hằn sâu sự mệt mỏi, khắc khổ. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt trong sáng
  4. của cô trong ảnh, anh lại thấy tim quặn thắt đau đớn. Suốt quãng thời gian đó, anh như chiếc bóng mãi đuổi theo cô, nhưng khi nắng tắt thì lại trở về điểm xuất phát ban đầu. Vĩnh viễn cũng không thể đi song hành cùng nhau. Yêu một người điên đâu có gì sai? Các bạn thử đoán xem, liệu người con trai ấy có quên được cô gái hay không? Nếu bạn có thể buồn khi đọc câu chuyện này, thì bạn đã thực sự hiểu nó. Nếu bạn không buồn khi đọc nó. Thì quả thực trái tim bạn quá sắt đá, tôi không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến bạn để tâm đến nó. Thực sự xin lỗi.
nguon tai.lieu . vn