Xem mẫu

  1. Người anh yêu là em Giới thiệu nhân vật - Ân ân: con gái chủ tịch hội đồng quản trị Ân Thị. Đc nuông chiều...nhưng tính cách lạnh lùng. - Huỳnh huỳnh: con trai tập đoàn đá quí lớn mạnh nhất thế giới. tính tih` vui vẻ, hòa đồng. Đẹp trai theo kiểu thiếu gia. - Thiên Bảo: con trai tổng giám đốc công ty thời trang...Thiên thị. Lạnh lùng...ít nói....đẹp trai - Tiểu Nhu: nhí nhảnh....cháu gái chủ tịch trường đại học Tinh Hoa. Nơi Ân Ân, Huỳnh Huỳnh và Thiên Bảo đag học. - A Anh: bạn thân của Thiên Bảo và Huỳnh huỳnh...rất đẹp trai Tập 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh. Nó, Phạm Tiểu Nhu....hiện đang học trường đại học Tinh Hoa. Ngày khai giảng, tự nhiên nó dậy muộn, cố gắng lắm Tiểu Minh ( em trai nó) mới lôi được nó dậy. Giật lấy cái đồng hồ trong tay thằng e trai, nó quắc mắt: _ sao bây giờ mới gọi chị dậy hả????????/ _ em gọi nãy giờ mà chị vẫn cứ nằm lỳ đó chứ. _ Xí...thôi, ở nhà khóa cửa lại, chị đy trường đây. À mà hôm nay thím Trương không đến đâu. Em ở nhà lo cơm nước đy nhé. Có thể chị về muộn đấy. Vậy nhé! Bye e trai cưng. _ Ơ, chị ơi. Còn bữa sáng của chị nè! _ Thôi chị đến trường rồi ăn cũng đc. Hỳ. Nói rồi nó phóng thẳng ra khỏi nhà. Vì từ trước đến nay có toàn đy bộ tới trường nên hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc là sắp muộn rồi nên nó đành chạy. 1 bước, 2 bước, 3 bước, gần tới trường, đột nhiên nó gặp một trận ẩu đả. Do tính tò mò vẫn chưa bỏ đc nên nó lén đến xem. Trước mắt nó hiện lên một hoàn cảnh. Một anh chàng rất ư là đẹp trai đang bị lũ người áo đen đánh. Thấy vậy nó xông vào, vì từ nhỏ đã được ba đưa đến trung tâm tập Teakwondo nên chỉ chưa đầy 5s nó đã hạ đc bọn áo đen. Anh đẹp trai đang nằm dưới đất gắng gượng ngồi dậy. Thấy thế nó đưa tay đỡ anh, nhưng bị anh hất ra. Nó nói: _ Anh gì ơi..anh bị thương rồi kìa, để em đỡ anh. _ Không cần. – giọng nói lạnh lùng phát ra làm nó lạnh sống lưng. _ Nhưng... _ Tôi đã nói là không cần rồi mà! Cô đy đy. – Hắn quát. Nó liếc nhìn bộ đồng phục hắn đang mặc trên người, rồi nhìn lại bộ đồng phục của mình. Quả nhiên là giống, nó chố mắt ra nhìn cái phù hiệu đeo trước ngực hắn. Họ và tên: Hàn Huỳnh Huỳnh.
  2. a1 Hội trưởng hội học sinh. Lôi trong túi ra cái điện thoại. Ôi trời! đã gần 8h rồi, cổng trường sắp khép lại. Nó gắng kéo hắn chạy nhanh vào trường. Không biết là do hắn sắp không còn sức đến nơi hay do nó mạnh qá, hắn chạy theo nó. Nó tìm, căng mắt ra tìm mà vẫn chưa thấy lớp a1 đâu cả. Thấy nó vẫn kéo mình đy, hắn biết nó đang tìm lớp a1, hắn lên tiếng: _ Ra bãi cỏ sau trường...tôi muốn đến đó. Nó ngẩn người ra nhìn hắn hồi lâu rồi làm theo. Nó đã nge thấy nơi này, nhưng vẫn chưa đặt chân đến bao giờ. Hôm nay mới đc tận mắt chức kiến, không ngờ nơi đây lại đẹp đến thế. Hăn ngồi dưới thảm cỏ, còn nó vẫn đừng yên. Hắn hỏi: _ Sao cô lại cứu tôi. Nó sực tỉnh, “À” một cái rồi ngồi xuống cạnh hắn. _ Tôi thấy anh bị đánh nên mới xông vào cứu thôi. _ Sao k mặc tôi. _ Làm sao mặc anh đc, khi cảnh tượng đấy đập vào mắt tôi. _ Cô thích xen vào chuyện của người khác? _ Tại tôi tò mò. _ .... Im lặng, k ai nói với ai câu nào. Cho đến khi loa nhà trường thông báo tập hợp, nó đứng lên đỡ hắn dậy, nhưng một lần nữa lại bị bắn hất ra. _ Cô đy đy...mặc tôi. _ Nhưng anh đang bị thương. _ Đy Đy! – hắn quát. Nó làm theo lời hắn, vừa đứng lên quay đầu lại đi được vài bước thì có một cô gái xinh đẹp, đi vào. Chị ta nhìn nó, nhưng nhanh chóng chuyển ánh mắt sang hắn. _ Huỳnh Huỳnh!!! Chị ta gọi tên hắn, nó sững người, quay đầu lại, hắn quát. _ Sao cô còn chưa đi! _ Tôi...tôi đy đây. Nó cúi đầu chào chị gái đó. Cô ta k thèm nhìn nó một cái, quay sang hắn luôn. _ Anh sao thế, Huỳnh Huỳnh. _ K sao. - hắn lạnh lùng đáp. – Em đy đy, tôi muốn ở một mình. _ Anh...em ở lại cùng anh. _ K cần. * Trở về lớp học, nó nằm bò ra bàn, mặc dù hôm nay khai giảng nhưng nó mặc kệ, dù dì thì nó cũng là cháu gái của ông nội. Tú Linh chạy hồng hộc vào lớp: _ Tiểu Nhu..Ông..ông..ông nội tìm cậu. _ Tìm tớ?
  3. _ Ừ tìm cậu. _ Việc gì thế? _ K biết...ông bảo cậu đến ngay. _ Ừ biết rồi. * Tại phòng chủ tịch _ Ông ạ! _ Cháu ngồi đi. Tình hình có vẻ căng thẳng. Nó rót trà mời ông. _ Để đó đi. Cháu ngồi xuống đó. _ Ông..ông tìm cháu có việc gì k ạ. _ Hôm nay có người nói cháu đánh nhau có đúng k? _ Dạ...dạ..cháu cứu người. _ Cứu người??? _ Dạ. * Lớp học, Tú Linh thấp thỏm đi đi lại lại, thấy nó quay về, cô ào tới, bám riết lấy tay nó: _ Sao...ông nội nói sao. _ Mấy chuyện vớ vẩn...giải quyết xong rồi. Nó bò lăn ra bàn, ngủ. * Tối. _ Tiểu Minh, em nấu cơm xong chưa vậy, chị đói qá. _ Em chịu chị luôn đấy, con gái gì mà k biết nấu cơm. Em nấu cho chị mãi đc à. _ Thôi mà...chị hứa chị sẽ học nấu ăn,,,,nhưng k p? hum nay. _ Chị chỉ hứa xuông thôi. Ăn cơm xong, nó hẹn Tú Linh đy dạo. trước cửa quán bar Alone nó nhìn thấy cô gái lúc sáng. Đúng là chị ta rồi, rõ ràng lúc sáng còn rất tình cảm với anh Huỳnh Huỳnh mà sao bây giờ lại...Thấy nó ngẩn người ra nhìn cô gái xinh đẹp vừa bước từ bar ra, Tú Linh nhìn theo. Vố mấy cái vào tay nó: _ Tiểu Nhu...cậu nhìn gì thế. _ À...k có gì. _ Đi chợ đêm nhé! _ Ok. * _ Thím Trương....thím ở nhà nhớ nấu canh giò lợn cho Tiểu Minh nhé! Hôm nay thằng bé đy thực tế, về chắc sẽ mệt đó. _Tiểu Như, thím nhớ rồi mà. _ Cháu đi học đây.
  4. * Tại trường học. Đang nằm bò ra bàn, nó nhìn thấy Huỳnh Huỳnh đi qa....chạy ra khỏi lớp, nó cố giữ anh lại. _ Có việc gì? – anh lạnh lùng. _ Anh...vết thương của anh khỏi chưa. _ K liên quan đến cô. _ Anh... Đột nhiên, từ xa, có một giọng nói trong trẻo vọng đến, là cô gái bước từ quán bar ra tối qa. Nó trố mắt ra nhìn. “Đúng là chị ta rồi, rõ ràng lúc sáng còn rất tình cảm với anh Huỳnh Huỳnh mà sao bây giờ lại”. _ ơ kìa anh...cẩn thận. – chị ta nói vs người đàn ông lạ mặt. _ Hôm nay e rất tuyệt. ... _ Anh Huỳnh Huỳnh. – Chị ta gọi. _ Ân Ân! – Hắn thoáng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu. _ Anh quen cô bé này à! – Ân ân quay sang nó, nhìn nó với một ánh mắt k thể thân thiện hơn. _ Không! – hắn trả lời dứt khoát. _ Vậy thì tốt rồi, mình đi thôi anh. Nói rồi, Ân Ân kéo hắn chạy về phía trước, còn nó vẫn đần người ra đó. Mãi cho đến khi Tú Linh vỗ mạnh vào vai nó mới sực tỉnh. Suốt buổi học hôm áy, nó k thể tập trung đc. Tan học, nó lại gặp hắn ở cổng trường, đột nhiên thấy có một người cao ráo, dáng dong dỏng bước tới, đập vào vai hắn. Hăn quay lại, nở nụ cười tươi như hoa... _ Huỳnh Huỳnh....Cậu đợi Ân Ân hả? _ Ừm! _ Huỳnh Huỳnh, tớ nói chuyện riêng với cậu một lát nhé. _ Ừm. _ Ra bên kia đi. Thấy bọn họ sang đường, nó k nén nổi tò mò đi theo. Nó ngồi ở một góc khuất trong quán kem Angel. Nge hết cuộc ns chuyện giữa hắn và anh chàng kia. _ Huỳnh Huỳnh...tớ nói điều này. Cậu đừng xúc động quá nhé. _ .... _ Hôm qua tớ gặp Ân Ân trong quán bar....tớ...tớ thấy cô ấy đi cùng một thằng lạ mặt...trông..trông có vẻ rất thân mật. Sắc mặt hắn thoáng thay đổi, đã lạnh rồi còn lạnh hơn. Nó căng thẳng. _ A Anh...cậu nói thật chứ...
  5. Thì ra anh chàng kia tên A Anh. A Anh căng thẳng nuốt nước bọt “Ực” cái. Anh nhìn hắn nói lắp bắp: _ Ừ. Hắn đứng dậy... _ Cậu k định chia tay với cô ấy chứ. _ Đó là điều nên. _ Tại sao _ Cô ta phản bội tớ. _ ... Tại bãi cỏ sau trường. _ Huỳnh Huỳnh...em...em hứa sẽ k còn lần nào như thế nữa đâu. _ Tôi k còn tin cô nữa. Cô đy đy. _ Huỳnh Huỳnh... _ Cô k có tư cách gọi tên tôi. Nói rồi hắn bỏ đi, mặc cô đứng đó. Những giọt nước mắt van nài ban nẫy vẫn còn vậy mà giờ đây nó đã biến mất, thay thế cho nụ cười k thể ác hơn. Lôi điện thoại ra, hắn gọi cho Thiên Bảo _ Bảo, tớ muốn cậu điều tra hộ tớ cô gái tên Phạm Tiểu Nhu. _ ok. Đầu dây bên kia vag lên một giọng nói rất lạnh sau đó cúp máy luôn. Chưa đầy nửa tiếng sau, Thiên Bảo gọi lại cho hắn. Anh nói rất ngắn gọn: _ Phạm Tiểu Nhu, C8, cháu gái chủ tịch hội đồng đại học Tinh Hoa _ Cám ơn. _ k có gì. Cúp máy. Hắn nỏ nụ cười, hắn cười trông rất đẹp. ( ^^) * Sáng, hắn tới gõ cửa phòng chủ tịch. _ Sao mới sáng sớm con đã tới tìm ta thế này. _ Tiểu Nhu là em gái con phải k? Ông hơi ngạc nhiên, sau đó lại trở nên điềm tĩnh như ban đầu. _ K... _ Vậy cô ấy là ai. Tại sao cô ấy cũng gọi ông là ông nội. _ Ta sẽ nói hết cho con. _... _ Tiểu Nhu là con gái của người bạn thân của ba mẹ con. Sau khi họ qua đời, ba mẹ con đã nhận cô ấy về nuôi. Ngoài Tiểu Nhu ra con có một cậu em trai tên Tiểu Minh. Tiểu Nhu còn có... _ Ông nói hết đy. _ Có hôn ước với con. Ông vừa dứt lời, cánh cửa bật mở, nó đứng ngoài đó, nge hết tất cả. Nước mắt trào
  6. ra, nó chạy, cắm đầu chạy, đến lúc dừng lại thì nó đứng ở bãi cỏ sau trường. Trong tâm trí nó như một thước phim quay chậm _ Tiểu Nhu là em gái con phải k? Ông hơi ngạc nhiên, sau đó lại trở nên điềm tĩnh như ban đầu. _ K... _ Vậy cô ấy là ai. Tại sao cô ấy cũng gọi ông là ông nội. _ Ta sẽ nói hết cho con. _... _ Tiểu Nhu là con gái của người bạn thân của ba mẹ con. Sau khi họ qua đời, ba mẹ con đã nhận cô ấy về nuôi. Ngoài Tiểu Nhu ra con có một cậu em trai tên Tiểu Minh. Tiểu Nhu còn có... _ Ông nói hết đy. _ Có hôn ước với con. Nó hét. Hét thật to. “ A A A A A A A A A....” _ Sao k vào học. – Hắn bước tới gần bên nó. Gương mặt vẫn lạnh lùng. _ Kệ tôi. _ Đau lắm p? k? _ Có gì mà p? đau. Thực ra nó đau lắm, đau vì ông nội đã lừa dối nó, Ba mẹ nó đã mất, mất từ mấy chục năm trước chứ k p? mất từ 2 năm trước. Người mất từ hai năm trước k p? ba mẹ nó. Nó khóc, hắn bước tới lại gần nó, ôm nhẹ lấy bờ vai đang run lên của nó. Không biết vì do hắn khỏe hay do nó k còn sức để đẩy hắn ra nữa. Nó cứ để hắn ôm. _ Đừng khóc nữa, em...còn tôi mà. _ Anh là gì của tôi chứ, bây giờ tôi chỉ còn Tiểu Mình, Tiểu Minh lại đang theo học ngành y, học phí lại rất đắt, vả lại từ bây giờ ngôi nhà tôi đang ở cũng k còn là của chúng tôi nữa, chúng tôi p? trả lại nó cho chủ. _ K...tôi...là ck chưa cưới của em. Nó cứng người. Từ xa Ân Ân đang nhìn nó và hắn, khóe mắt k một giọt lệ, cô cười, một nụ cười k thể ác hơn. Tập 2: Mọi sóng gió rồi sẽ qua mau. _ Anh...anh là ck chưa cưới của tôi. – Nó cười, một nụ cười đau khổ. _ Đúng! Hắn ôm nó chặt hơn. * Tối. _ Tiểu Minh...ngủ sớm đi em, mai còn p? đi thực tập nữa. _ Dạ vâng. Đợi Tiểu Minh ngủ say, nó trèo lên sân thượng, ngửa mặt lên trời, nó khóc. Khóc k thành tiếng. Sao trên trời lấp lánh từng chùm. “Ck chưa cưới ư”. Nó cười trong đau
  7. khổ. Sáng. Vừa mở cửa, nó đã thấy hắn đứng ngoài đó, trông có vẻ dịu dàng hơn trước, nhưng vẻ lạnh lùng vẫn không bị mất đi. _ Anh tới đây làm gì? _ Cùng đi học. _ Sao? _ Cùng đy học. _ Tôi k muốn bị làm trò cười. _ Lên thay quần áo đi. Nó định phản đối, và **** cho hắn một trận, nhưng ngĩ lại, nó thử một lần làm bạn gái của hotboy xem sao. Ngày đầu tiên. Hăn chở nó đến trường, vừa vào tới cổng, bao ánh mắt hình viên đạn nhìn theo nó. Mặt hắn vẫn k đổi. Đưa nó vào tận lớp, hắn mới về lớp mình. Vừa thấy nó đi vào, Tú Linh chạy ra, bán riết lấy tay nó: _ Tiểu Nhu, sao hôm nay cậu lại đi với anh Huỳnh Huỳnh. _ Tớ là bạn gái anh ấy. _ Sao...BẠN GÁI. Tú Linh nói to quá, nên cả lớp đều nge thấy. Hướng ánh mắt hình viên đạn vào hai người. Nó thở dài rồi đi suống bàn mình. Tú Linh vẫn chưa thôi.: _ Hai người yêu nhau từ khi nào thế? _... _ Theo tớ đc biết thì anh Huỳnh Huỳnh có ny là chị Tú Ân Ân cơ mà. _... _ Này, kể cũng lạ. Anh ý là hotboy thì yêu ai mà chẳng đc. Chán thì bỏ. Mà trông cậu cũng xinh thế này, anh ý thích là phải. _... _ Ơ...ngủ rồi à. Ngày thứ 2. _ Nó đi xuống canteen, mấy chị khối A nhìn theo nó, chỉ chỉ chỏ chỏ gì đó. Đột nhiên nó chạm mặt Tú Ân Ân. Cô nhìn nó, cái nhìn khinh miệt: _ Cô...chỉ biết đy dùng đồ thừa của người ta thôi. Hèn. _ Chính anh Huỳnh Huỳnh là người bỏ chị. _ Cô nói lại xem. _ Chính anh Huỳnh Huỳnh là người bỏ chị. “Bốp”. Một cái tát giáng xuống mặt nó. _ Mày sẽ k đc yên đâu.
  8. Nói rồi, đang định rời đi thì cô chạm mặt nhóm Huỳnh Huỳnh, A Anh, Thiên Bảo. Thấy vậy, cô chạy đến, lay lay cánh tay hắn: _ Anh Huỳnh Huỳnh, cô...cô ta bắt nạt em. “ giả vờ cũng giỏi thật” – Tú linh nghĩ. _ Bỏ tay tôi ra. _ Anh Huỳnh Huỳnh. Cô ta vẫn chưa thôi. Hắn hất tay nó ra, lặng lẽ đi đến bên cạnh nó. Đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt đang ửng đỏ của nó. Nó khẽ run lên. Hắn hỏi: _ Đau lắm k? _.... _ Ra kia ngồi đi. Ngồi xuống chiếc bàn trống đằng xa. Hắn gọi đồ ăn trưa cho nó. Thiên Bảo lạnh lùng ngồi cạnh Tú Linh, còn A Anh thì ngồi cạnh hắn. Anh hâm hực: _ Ân Ân, cô ta là gì chứ. _... _Cô ta dám đánh em hả, đc để tôi đi cho cô ta một trận. Anh đứng lên thì bị Huỳnh Huỳnh quát: _ Ngồi xuống đó. _ Nhưng, Huỳnh Huỳnh.... _ Cậu ấy tự có cách. – Thiên Bảo nãy giờ k nói gì đột ngột lên tiếng. Thình thoảng Tú Linh liếc trộm anh. Nhưng cứ nhìn thấy cái bộ mặt lạnh như băng của anh cô lại giật mình quay đy. * _ Chị Ân Ân, con nhỏ đó làm bẽ mặt chị như vậy, chị có cách nào xử nó k? _ Tao ắc có cách...chúng mày đừng lo. Tạm thời để cho nó vui vẻ một chút. * _ Để tôi đưa em về. – Huỳnh Huỳnh lạnh lùng nói. _ Thôi anh Huỳnh về đy, em đưa cô ấy về cho. – Tú Linh cười. _ Thiên Bảo, cậu đưa Tú Linh về hộ tớ nhé! – Huỳnh Huỳnh dịu giọng, vì chỉ có như thế Thiên Bảo mới nge lời. Quả đúng như vậy, anh gật đầu. Tú Linh đỏ mặt, k biết nói gì. A Anh đã về trước. Đợi hắn và nó đi, anh bắt một chiếc taxi. Mở cửa cho Tú Linh, anh nói vs bác tài: _ Đưa cô ấy về, địa chỉ bác tự hỏi. Tiền đây. Nói rồi anh đưa cho bác tài một tờ tiền, nhìn cũng đủ để hoa mắt. Tú Linh cứ tưởng anh sẽ đi cùng, nhưng cô đã nhầm. ( Tú Linh yêu Thiên Bảo òy) Sáng. Nó ngồi trong căng tin với mọi người. Nhìn Tú Linh, nó hỏi: _ Sao, hôm qa đc anh Thiên Bảo đưa về nhà thích chứ. Đang định lên tiếng thì cô bị ánh mắt hình viên đạn vừa đc lôi từ trong tủ lạnh ra
  9. của Thiên Bảo chĩa vào, anh trả lời thay cô: _ về nhà an toàn. _ ừ ừ. – Tú Linh vội phụ họa theo. Đang định thở “phù” một cái thì lại bị anh lườm. Hắn ngồi cạnh nó, đưa tay xoa đầu Tú Linh. _ Thôi, hai đứa cứ quen nhau dần dần, đừng vội. – Xong cả nhóm bật cười, ngoại trừ Thiên Bảo – anh chàng lúc nào cũng chỉ mang một bộ mặt, và Tú Linh đang đỏ mặt. Thiên Bảo đứng lên, đang định đi ra thì hắn gọi lại: _ Đi đâu thế. _ Ra ngoài. _ Ai chả biết là ra ngoài, nhưng làm gì vậy. _ Việc Hắn lắc đầu. Xong quay sang mỉm cười vs nó. Nhắc nó ăn nhanh k sắp vào lp. Trong lớp. Tú Linh ngồi cạnh nó, luôn mồm hỏi: _ Tiểu Nhu, chuyện của cậu vs anh Huỳnh Huỳnh sao rồi? _ Bình thường. _ Nè, cậu...cậu...tớ hỏi câu này nhé. Cậu thấy anh Thiên Bảo thế nào. _... _ NÈ. – Tú Linh hét lên. Cô giáo đứng trên nheo mắt nhìn cô. Biết ý, Tú Linh cúi đầu xuống, quay sang huých vào tay nó. Trời! nó lại ngủ. Tan học. Nó biết hôm nay sinh nhật hắn. Bảo hắn và mọi người về trước. Nó quay người đi ngược lại, Giở cuốn sổ tay ra, xem lại list đồ cần mua. Tự nhiên có một cánh tay đập vào vai nó. Nó giật mình, đánh rơi cuốn sổ xuống đất. Quay người lại, nó nhìn người vừa đâm vào mình. Thì ra là một cô bé, có nước da trắng, nhìn mặt xinh xắn. Cô bé đó nói: _ Chị....Giúp em một chuyện đc k ạ. Nó chỉ vào mình: _ Em ns chị à. Cô bé ngơ ngác gật đầu. Gật đầu, nó ns: _ Ừ, giúp đc chị sẽ giúp. _ Nào, đi cùng em đến chỗ này đi. Bị cô bé kéo đi, nó bất giác chạy theo. Vừa đi hai người vừa ns chuyện: _ em tên gì thế? – nó hỏi. _ Em là Yến Nhi. Còn chị. – yến nhi cười trả lời nó. _ Ừ, em chứ gọi chị là Tiểu Nhu. E học khối nào. _ E học khối B chị ag. À đến nơi rồi chị ơi. – Nhi chỉ vào căn nhà hoang trước mặt.
  10. – Chị vào trong đợi e chút nhé! – Ns rồi cô chạy đi. Nó mở cửa bước vào. Nhìn xung quanh hồi lâu, đột nhiên...RẦM....cánh cửa đóng lại, nó quay ra, đập mạnh vào cửa: _ Yến Nhi, mở cửa cho chị. Yên Nhi, em đâu rồi. _ Ha ha ha ha... – Một tiếng cười vang lên ngay sau lưng nó. Bất giác, nó quay người lại. Là Ân Ân, tiếng cười vừa rồi là của Ân Ân. Nó run run tựa vào cánh cửa sau lưng. _ Thả tôi ra. – Nó lấy hết can đảm, lên tiếng. _ Thả ư...ha ha ha, mày ns dễ nge qá. Từ khi m xuất hiện, mày đã cướp đi tất cả của tao. – Ân Ân lại cười. Làm nó sợ. _ Chị...bây giờ..chị..chị muốn sao. _ Muốn mày trả lại tất cả cho tao. – vừa ns Ân Ân vừa hươ hươ con dao trước mặt nó. _ Tôi...tôi...k lấy gì của chị cả...cho ....cho nên...chị...thả...tôi ra. – Nó lắm bắp, mặc dù nó biết tỉ lệ đc thả là rất thấp. _ K lấy gì ư....Chính mày đã thấy đi Huỳnh Huỳnh của tao. Mày còn cãi. _ Là chị sai. _ Mày dám ns t sai. Đc, nếu vậy thì t sẽ k cho chúng mày đc hạnh phúc. Ns rồi Ân Ân rút điện thoại ra...bấm bấm gì đó, xong cô cố tình mở loa ngoài như có ý muốn nó cùng nge. _ Alo... – đầu dây bên kia bắt máy. Là tiếng của hắn, nó nhận ra. _ Anh....con nhỏ đó đang ở trong tay em. – Ân Ân cười. _ Tiểu Nhu? _ Đúng! _ Thả cô ấy ra. _ Nếu anh cho e một cơ hội. _ k. _ Vậy e sẽ bắt cô t phải trả giá. _ Cô dám. _ Dám!...Nếu anh đến đây, có lẽ em sẽ nghĩ lại. –Ân Ân lại cười. ( ác qá) _ Anh huỳnh huỳnh, đừng mắc lừa cô ta. Đừng đến đây, mặc em. – Nó hét lên. _ Tiểu Nhu!. – Hắn gọi tên nó. Ân Ân sững người, nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ ngoài như ban đầu. Nội dung được thay đổi bởi: anhbeardeptrai, 15-09-2012 lúc 23:45 Lý do: 6
nguon tai.lieu . vn