Xem mẫu
- Ngược dòng Mê Kông
Cuộc sống bên dòng Mê Kông
Chúng tôi bắt đầu hành trình ngược dòng Mê Kông hoang dại. Chúng tôi bắt xe
tuk tuk, từ trung tâm Lào đi về một bến phà...
140.000 kip (14 USD) cho một vé đi PakBeng, một ngôi làng nhỏ nằm bên bờ Mê
Kông.
Gọi là bến phà nhưng thực ra chỉ có một căn nhà trống trải và xơ xác dùng làm nơi
bán vé cho du khách đi thuyền cao tốc ngược về phía ngã ba sông huyền thoại:
tam giác vàng Lào - Thái Lan - Miến Điện. Dù đã biết trước, chúng tôi vẫn không
khỏi rùng mình ớn lạnh khi nhìn con thuyền cao tốc, dài hơn 4 mét, rộng không
đầy một mét, mỗi thuyền có 4 ngăn nhỏ được trải đệm, mỗi ngăn ngồi được 2
người.
Tất cả hành lý được bọc trong túi nylông và cột chặt đằng trước mũi thuyền.
Người lái thuyền ngồi ở cuối đuôi, bên cạnh động cơ hàng trăm mã lực trần trụi
đen bóng dầu mỡ. Chính những con thuyền này sẽ cùng chúng tôi vượt chặng
đường hơn 300km đường sông.
- Để đi tiếp đến PakTha và Huai Xai - một thị trấn nhỏ nằm sát biên giới của Lào,
chúng tôi sẽ phải chuyển tàu một lần nữa và trả thêm 140.000 kíp/người. Chính
phủ Lào quy định phân chia địa phận khai thác vận tải đường sông nhằm đảm bảo
sự công bằng cho dân chúng hai bên bờ Mê Kông. Mặt khác, dân mỗi khu vực sẽ
thông thuộc luồng lạch của từng khúc sông nên việc phân chia như vậy sẽ đảm bảo
an toàn hơn cho khách du lịch.
Mê Kông đoạn này rất êm ả và thanh bình, nước đục phù sa. Con thuyền mở máy
xé nước lao vút đi, bỏ lại sau lưng cố đô thanh bình và êm ả. Tốc độ tăng dần lên
đến 70km/h, gió thốc cả vào trong kính mũ bảo hiểm, rít lên ào ạt.
Ra tới ngoại vi Luang Prabang, Mê Kông không còn cái vẻ hiền hòa thơ mộng như
lúc ban đầu. Dòng chảy đã trở nên hung dữ bởi những xoáy nước lúc ẩn lúc hiện.
Bắt đầu xuất hiện những ghềnh đá to nhỏ nằm ngổn ngang giữa d òng, hai bên bờ
chỉ có vách đá hoặc rừng cây. Con thuyền đột nhiên tấp vào một bờ cát. Lý do là
bánh lái bị hỏng nên không thể điều khiển được. Chúng tôi lo lắng nhìn nhau,
không điều khiển được bánh lái thì làm sao có thể tránh được những thác ghềnh
trắc trở trên đường đi. Thật may mắn là người lái thuyền đã khắc phục được sự cố
sau 30 phút.
Sau khi trả tiền mua vé chặng tiếp, chúng tôi đổi tàu và tiếp tục ngồi “bó gối” trên
thuyền cao tốc. Lần lượt, những bản làng êm ả, những ông lão đánh cá ngồi thu lu
trên kè đá, những chi lưu hai bên bờ Mê kông, những lá phướn bay phần phật
trong gió, cả những chú voi đang nằm trên bờ cát chờ chở gỗ đều ở lại phía sau
của cuộc hành trình. Lần thứ hai chúng tôi gặp sự cố về thuyền: Ống bô bị hỏng.
Chúng tôi rẽ vào một cây xăng nổi để thay bô mới, cùng ngồi nhấm nháp quả
chùm ruột chấm mắm Lào với vị chủ nhà hồn hậu.
- Sau hơn 7 giờ lướt sóng với những pha luồn lách ngoạn mục và thót tim, chúng tôi
cập bến PakTha. Từ đây ngược lên có khoảng 80km đường sông là biên giới giữa
hai nước Lào - Thái Lan sẽ không có một chiếc thuyền nào được phép hoạt động.
Còn cách Huai Xai 36km đường cấp phối. Chúng tôi mua vé tuk tuk để tới thị trấn
nhỏ thanh bình của tỉnh Bó Kẹo nằm bên bờ Mê Kông này. Dọc đường đi, Mê
Kông vẫn đang thấp thoáng song hành...
nguon tai.lieu . vn