Xem mẫu

  1. Ngày Hôm Sau Không Đến    :: Thaonguyentinhyeu Website :: Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở  California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác,  nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu  tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn  ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói  chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh  mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng  lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ  gần.Ở truờng chúng tôi đều có những  mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà  chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi  chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà  tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát.  Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ  qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có  một người bạn thực sự hiểu mình. Có  điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại  cho rằng đây chỉ là cảm giác. Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với  tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày  khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà  anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có  thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa.  Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu  có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho  anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại  quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ  sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó. Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh  nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng  anh tìm việc làm  ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm  thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể  nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín  điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy  rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm  thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc.  Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của  anh. Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ 
  2. và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình  vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra  vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng  tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn  và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New  York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ  cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho  tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi  nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi  đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc  ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh  quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ  đến thăm tôi ngay khi có thể. Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi  ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại  từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho
nguon tai.lieu . vn