Xem mẫu

  1. Mùa ạ M hạ của n những cơn mưa và k ức... n a kí 1. Kí ức đến cùng cơn mưa c Một ngà cuối xuân đẹp trời Mây trắn trôi bồn bềnh trên nền trời xanh biếc, gió ày i. ng ng n chiều th man má làm cho vài chiếc l xanh mơ mởn của bụi hồng gai thơ th hổi át lá ơn g hẫn rơi xuốn đất tạo nên những mảng màu rực rỡ. P ng n g u Phương chố cằm ng ngắm c ống gồi cơn mưa ngoài cửa sổ, từng giọt nước lạnh lẽo rơi lộp độp trong lòng bàn tay Phươn , h p g n ng. Bên cạn là những khung ản đã cũ cù với quy sổ chi chít những dòng ghi nh g nh ùng yển g i chú… Bên tron khung hình, nhữn tấm hình hoen ố hi ra một đôi trai gá đang vui vẻ ng h ng h iện ái bên nha Lúc thì hai người nắm tay nh đi dướ cơn mưa phùn. Lúc thì chàng trai au. hau ới a c g đạp xe c cô gái đi xuyên q khu rừ mưa trà ngập nắ sớm. L thì cả h chở qua ừng àn ắng Lúc hai cùng ng dưới mái hiên, cù uống nh gồi ùng hững ly sô cô la nóng hổi và cù ngắm m ô g ùng mưa rơi... Kh hông có bứ hình nào mà cô gá đó không cười thật tươi. Không có bức ức o ái g hình nào mà trên mặt chàng trai ấy lại không nở cười hạnh phúc… o m Đó là nhhững kí ức đẹp nhất c Phươn và anh. T mà bâ giờ, ảnh còn, ngườ c của ng Thế ây ời mất, chà trai lúc xưa đã ra đi vào ng mùa hạ bình yên, đi theo nh àng c a gày ạ hững cơn m mưa, những t nắng sớ bỏ lại P tia ớm, Phương mộ mình ở đ với bao nhiêu kí ức cùng vớ ột đây o ới nỗi đau không nói thành lời. i .
  2. 2. Ngày đầu hạ và anh Anh và Phương quen nhau cũng là vào 1 buổi chiều hạ nổi cơn mưa. Khi đó, ấn tượng của Phương về anh là 1 chàng trai với suy nghĩ bồng bột và nụ cười rực rỡ. Anh đã nhường Phương cây dù của mình để rồi ướt tầm tã khi đội mưa đi về. Lúc ấy, Phương phì cười. Chẳng biết từ đâu ra 1 anh chàng vừa ngây thơ lại dễ tin người như thế chứ? Thế rồi hôm sau, Phương gặp anh ở trường. Hóa ra anh học cùng trường với Phương. Anh cười bảo là anh biết Phương lâu rồi, “ Phương dễ thương như thế, chắc sẽ không lừa luôn cây dù của anh đâu!” Phương nghe thế mà đỏ cả mặt. Thế là cả ngày hôm đó, Phương ngồi trong lớp mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lúc cười thầm, lúc lại nhíu mày ra vẻ suy tư lắm. Lâu dần, Phương mới biết hóa ra anh chẳng hề ngây thơ như Phương đã từng nghĩ. Anh cũng có lúc nghịch ngợm, cũng có lúc lười biếng, lại còn có sở thích khác người là đi phá rối mấy đứa bạn lúc tụi nó hẹn hò… thế nhưng anh chắc chắn với Phương rằng anh là người dễ thương nhất mà Phương từng gặp! ( Vì chuyện này mà anh bị Phương cười đến tận vài ngày sau >.
  3. nhiêu nuối tiếc của mùa hạ… Không biết đã bao nhiêu lần Phương và anh từng ước “ Phải chi… cả năm đều là mùa hạ thì tốt biết mấy!” 3. Tạm biệt mùa hạ, tạm biệt cả yêu thương Thế rồi… mùa hạ đi qua, anh cũng bỏ Phương mà đi sang xứ người để du học. Trước khi đi, anh còn hứa với Phương rằng cho dù xa cách, thì anh mãi nhớ đến Phương, trái tim anh chỉ có mỗi Phương… Ngày anh đi, Phương cắn môi, hận sao mà mùa hạ ngắn thế, rồi ngăn những giọt nước mắt chỉ chực chờ chảy xuống, đến sân bay tiễn anh đến nơi xa. Lúc nhìn thấy chiếc máy bay trên nền trời xanh thẳm, Phương khụy xuống, để cho những hàng nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên gương mặt. Phương muốn giữ anh lại, muốn bảo anh đừng đi nữa, Phương sợ, sợ rằng một khi anh đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng tất cả đã muộn, chiếc máy bay đã cất cánh, đã mang anh dần dần rời xa Phương. Từ lúc đó, hạ không còn những tia nắng ấm xen lẫn với cầu vồng và những giọt mưa trong veo. Từ lúc đó, hạ không còn những ngày lộng gió để anh cầm thật chặt tay Phương băng qua đoàn người đông nghịt trên phố mà chỉ còn những ngày hanh khô để rồi Phương cuộn người trong chăn và khóc vì nhớ đến anh. Và cũng từ lúc đó, mùa hạ không còn là của riêng anh và Phương nữa. Những tuần đầu, các cuộc gọi và tin nhắn của anh tràn ngập trong máy Phương. Hằng đêm, anh luôn nhắn tin chúc Phương ngủ ngon. Mỗi ngày, anh cho dù phải online thật khuya thì cũng muốn ngắm Phương qua webcam. Anh thường gửi những bức ảnh về nơi sống của mình để Phương biết anh nơi đây vẫn mạnh khỏe, để Phương khỏi lo lắng. Chuyện tình cho dù cách xa, nhưng mọi việc cứ như thế này, có ai lại nghĩ đến chuyện chia tay? Đôi khi Phương đã nghĩ, đợi chờ cũng là một loại hạnh phúc… Thế nhưng càng về sau, những cuộc điện thoại do anh gọi đến ngày càng ít. Các tin nhắn tràn đầy yêu thương cũng giảm dần. Cho dù Phương có cố gắng thức đến sáng thì anh vẫn không online như đã hứa. Cho dù Phương có ngồi lì trước máy tính thì tên anh vẫn là một màu xám xịt ảm đạm đến não lòng… Phương mệt mỏi, Phương đau đớn, Phương khóc vì nhớ anh thì anh nào có hay biết?...
  4. “ Anh ơi, chúng mình chia tay đi!” “ … Sao thế Phương? Xin lỗi, dạo này anh bận quá, không gọi điện cho em được” “ Không phải như thế anh à. Em mệt mỏi lắm rồi! Anh vẫn đang nói chuyện với em, nhưng sao em lại thấy anh xa vời đến thế. Đợi chờ là hạnh phúc, thế nhưng chờ một người không biết khi nào sẽ trở về thì lại là sự đau đớn cùng với nỗi nhớ bị dằn xé trong tim. Chúng mình chấm dứt tại đây đi anh, để em còn giữ lại những kí ức đẹp nhất về chúng mình.” “ Em đã hứa là sẽ chờ anh cho dù ngày tháng trôi qua có như thế nào cơ mà. Chờ anh nhé Phương, chờ anh ba năm thôi…” Câu cuối cùng anh nói, có lẽ Phương đã không nghe được…. 4. Mùa hạ hiện tại, cùng với những cơn mưa và kí ức Phương đưa tay lật quyển sổ. Đó là món quà cuối cùng anh tặng Phương. Trong đó, anh viết những đoạn status dễ thương mà anh thấy trên mạng, anh dặn dò Phương phải chú ý đến sức khỏe, phải sống thật tốt để đợi anh về... Đã ba năm, Phương chờ anh cũng đã ba năm tròn. Tuy đã nói chia tay, nhưng sao trong tim Phương vẫn còn hình bóng khi xưa ấy, sao mỗi lần ngắm mưa, Phương lại nhớ đến anh?... Có lẽ, những kí ức xưa, Phương vẫn chưa dứt ra được. Có lẽ, Phương vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm! Kí ức về những ngày khi xưa bên anh, Phương vẫn còn giữ. Những tin nhắn lúc anh bảo Phương chờ, Phương vẫn còn để nguyên trong điện thoại. Thế sao Phương chờ mãi mà anh vẫn không quay trở về? Bỗng điện thoại của Phương rung lên. Trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc mà đã bao năm qua Phương khắc sâu trong tim mình. “ Phương ơi… Cho anh xin lỗi!” _ Vẫn là anh, vẫn là giọng nói quen thuộc, trầm ấm ngày nào
  5. Phương im lặng rồi chợt nhận ra hai má mình ướt đẫm, đôi tay theo bản năng đang cố quệt đi những dòng nước mắt. Nhưng càng quệt, hình ảnh khi xưa lại hiện về càng nhiều “ Anh đã sai rồi Phương ơi. Đáng lẽ anh không nên rời bỏ em. Hãy quên đi quá khứ, chúng ta bắt đầu lại được không em?” Phương nghẹn ngào không nói được gì, nước mắt tuôn ra đã chẳng thể nào quệt nổi nữa. Qua đôi mắt ngập nước, gương mặt anh hiện lên mờ mờ ảo ảo. “Nếu em đồng ý thì chiều nay em hãy đi đến nơi lần đầu chúng mình gặp nhau. Tha thứ cho anh nhé Phương. Anh sẽ chờ em nơi đó. Anh thề sẽ không bao giờ phải để em đợi nữa đâu. Tin anh lần này, Phương nhé!” Phương ngồi bệt xuống đất, tay nắm chặt điện thoại, móng tay bấu vào trong lòng bàn tay đến bật máu. Câu nói này, Phương đã chờ biết bao lâu rồi. Giọng anh vẫn như thế, vẫn dịu dàng, ấm áp, khiến cho Phương cảm thấy bình yên… Phương ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, cơn mưa đã tạnh, gió thổi hiu hiu cùng với tiếng chim vang vọng tạo nên bản hợp xướng du dương. Nước mưa đọng lại trên những chiếc lá non, trên những bông hoa, cành cây, ngọn cỏ, phản chiếu lại những tia nắng vàng ươm. Phía xa xa, thoáng thấy bóng dáng của cầu vồng bảy sắc lúc ẩn lúc hiện. Đợi chờ không phải là hạnh phúc mà là sự đau khổ đến tột cùng… Nhưng vì em, anh sẵn sàng chờ em đến cuối đời… Đợi chờ không phải là hạnh phúc mà là nỗi đau cùng với sự dằn xé… Nhưng vì anh, em nguyện sẽ chờ anh cả cuộc đời này… Nhẹ mỉm cười, Phương mở cửa bước ra ngoài. Mùa hạ lại sắp sửa tới, vẫn như ba năm về trước, lung linh và đầy rực rỡ, cuốn theo bao nhiêu là kí ức ẩn hiện dưới màn mưa...
nguon tai.lieu . vn