Xem mẫu

  1. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Mãnh Lực Tình Yêu Tác giả: Nhật Hạ Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012 Ngọc Mai! Con hãy tha tội cho ba, ba đã vô tình làm hại cả đời con. Ông Minh nấc khẽ, giọng khàn đi bởi hối hận cực độ. Ngọc Mai ngẩng lên, ngơ ngác trước sự hiện diện đông đủ của gia đình. Mọi người đã về tự bao giờ. Kha và Ngọc Lan vây quanh chị. Riêng ông Minh đứng lặng, tay ôm mặt như để giấu sự hổ thẹn. Mai mấy máp đôi môi nhưng Ngọc Lan nhanh hơn rít lên lanh lãnh. − Có chuyện đó sao? Con người gì tồi tệ ác ôn đến thế? Anh ta bắt chị Hai phải chịu đựng đến bao giờ? Ngọc Mai nhìn em, bắt gặp vẻ sững sờ đọng trên khuôn mặt giận dữ mới hiểu em cũng chỉ vừa hay biết như cô. Mai chưa kịp an ủi, ông Minh cũng chưa kịp đáp, Kha đà đứng bật dậy dợm bước đi với nét mặt hầm hầm dữ tợn. Mọi người ngây ra sững sốt. Nhanh hơn cả, bà Minh chộp tay con mếu máo: − Kha! Con định đi đâu? Kha quắc mắt, nghiến răng ken két, dáng anh trông hung dữ đến rợ người. − Đến mang đồ đạc của chị Hai về đây. Con sẽ giết hắn nếu hắm dám cản ngăn... Bà Minh rụng rời rú lên cắt ngang lời Kha: − Ối, con thương mẹ... Nếu thương cả nhà thì con chớ hành động càn quấy thiếu suy nghĩ. Kha ơi! Một đứa chịu khổ mẹ đã héo hon tấc dạ, lỡ con có bề gì, mẹ làm sao sống được Kha ơi... Kha chưa nguôi giận, anh hung hăng gầm lên, thái độ thật khác với thường lệ: − Hắn không phải là người, hắn là một con quỷ dử. Chị Hai làm sao yên thân với hắn được. Phải lập tức đưa chị về nhà! Mai đưa mặt nhạt nhoà lệ nhìn em van lơn chẳng biết phải nói sao trước sự thật ê chề đau xót. Giữa lúc yên lặng, ông Minh vụt lên tiếng, giọng ông thống thiết não nề: − Ba nghĩ nên để cho Ngọc Mai căn nhắt cẩn thận là hơn. Dù sao mọi việc cũng đã lỡ, thằng Thái đang nắm tất cả giấy tờ trong tay. Nếu chúng ta hành động hồ đồ, phần thiệt thòi chắc chắn sẽ thuộc về... Trang 1/61 http://motsach.info
  2. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Ông chưa kịp dứt thì Kha đã nghiến răng ken két cắt ngang, một cử chỉ mà từ trước đến giờ Kha chưa hề dám có: − Đến giờ phút này mà ba vẩn còn tiếc rẻ căn nhà, vẫn còn tin vào lời hứa hẹn viển vông của cái tên mất góc đó ư? Không, con không tin! Cầu cho quỷ tha ma bắt hắn đi. − Vũ Kha! Ngọc Mai không hiểu chính cô hay mẹ vừa thốt lên tiếng khuyên em trai, cũng là để giải toả không khí căng thẳng sau câu nói quá đáng. Nhưng ông Minh mỉm cười buồn bã, giọng trầm xuống như sẵn sàng chấp nhận những gì phải đến: − Con cứ để em nó nói hết, ba không giận đâu. Dù sao Kha cũng có lý. Ba muốn các con trút cạn bất bình phẩn nộ để nhận ra thực tại chúng ta phải đương đầu và cũng để thông cảm cho ba hơn. Ngọc Mai tức tưởi lắc đầu, tay vhới với vươn về phía Kha ngăn không cho em lên tiếng. Cử chỉ hạ mình nhẩn nhục bây giờ của cha chỉ khiên Mai thêm xót xa bởi sự thật không thể nào đảo ngược. Phải! Mai hy sinh làm gì để rồi bỏ dở nữa chừng? Có nên giận dữ như Kha để rồi mất tất cả, mất danh dự và mất luôn đời con gái của Ngọc Mai? Mai ngước nhìn cha qua màn lệ, gọng đứt đoạn thổn thức: − Thái bảo với ba... thời gian kiểm tra ấy... bao lâu? − Ngọc Mai... con... − Chị Hai! Bà Minh, Kha và Ngọc Lan đồng đau đớn kêu lên, song Mai đã kịp trấn tỉnh, dịu dàng nhưng rất cương quyết khoát tay ngăn, tron gkhi mắt đau đáu nhìn cha nhắc lại: − Anh Thái nói với ba... thế nào? Ông Minh cúi mặt không dám đáp trả cái nhìn của con. Ông nuốt nước bọt, ngập ngừng: − Thái... nó không nêu thời gian cụ thể... Nó chỉ bảo rằng... bao giờ con... thật sự... thành tâm. − Bao giờ là bao giờ? Chị Hai không phải đã dứt bỏ tất cả để về với hắn hay sao? Kha lại hét lên xen vào. Ông Minh cúi mặt lăng thinh. Ngọc Mai bất nhẩn nhìn em trách móc, tia mắt chất ngất đớn đau khiến Kha gục đầu tê tái chẳng dám tiếp lấy nữa lời. Mai quay sang cha, cố nén tiếng nấc chực sẵn trên bờ môi đắng nhưng giọng vẫN đứt quãng vì tức tưởi: − Có lẽ... Anh Thái nói đúng. Con có lỗi... Con sẽ... cố gắng để thời gian ngắn nhất. Mai nghẹn ngào không nói được nữa giữa những tiếng kêu thảng thốt của người thân: − Ngọc mai! Lỗi là do ba. Con đừng tự hành hạ mình như thế! − Chị Hai! Chị nhớ nên... Trang 2/61 http://motsach.info
  3. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Ngọc Mai gượng trấn tĩnh kiên quyết xua tay ngăn tất cả. − Không. Con sẽ cố gắng làm một người vợ đúng nghĩa. Con.. thôi, con đi đã lâu, xin phép ba mẹ, con về. Kha và Ngọc Lan, hai em nhớ chăm sóc ba mẹ hộ chi nhé. Ngọc mai gạt nước mắt mạnh mẽ lao đi, bỏ lại sau lưng những tiếng khóc cay đắng. Cô cắm cúi rảo bước. Đến nhà, Mai ngẩng lên, hơi thở dồn dập ra trong lồng ngực. Nhưng vừa đẩy cửa, Ngọc Mai vội cúi xuống bồn chồn lo sợ. Thái đã về, không rõ từ bao giờ. Thái đang ngồi ngang tàng trên xa lông, trước mặt là ly bia sủi bọt. Thái giương mắt nhìn chòng chọc, giọng sặa sụa hơi men: − Cứ như là chim sổ lồng ấy nhỉ? Tỉ tê khóc lóc phải không, mắt sưng húp thế kia? Ngọc Mai cúi mặt, vân vê tà áo lí nhí: − Em... em về thăm nhà... Mắt long lên sòng sọc, Thái lạnh lùng cắt ngang: − Tất nhiên! Chẳng lẽ em còn dám đến một nơi nào khác ngoài căn nhà của gia đình sao? Ngọc Mai nghiến răng nén tủi nhục trong khi nước mắt tuôn ra như suối. Thái xem thường cô đến cực độ. Nếu Mai không kịp nghĩ đến gia đình, ắt hẳn Mai đã thoát khỏi nơi đây ngay tức khắc. Nhưng Mai đã không làm như thế. Trót đã hy sinh cho gia đình, thâm tâm Ngọc Mai đã xem mình là kẻ bỏ đi. Mai sẽ tự khép mình vào đời nô lệ. Trong khi Thái lại nghĩ khác. Thái cho rằng Mai tiếp tục giữ thái độ đối nghịch lặng lẽ, Thái căm gan, hất hàm khinh khỉnh: − Thế nào? Em còn giữ ý định ly hôn đấy chứ? Sau khi tâm sự, ý kiến ông già ra sao rồi? Thấu rõ được sự trơ tráo của Thái, Ngọc Mai chậm chạp ngẩng lên, ánh mắt đờ dại không hồn, cô hỏi thẳng: − Ít ra anh phải cho em biết thời hạn thử thách. Theo anh, phải mất bao lâu em mới tạo được tin tưởng nơi anh? Thái trợn trừng vội buông thỏng chai xuống đất và há hốc mồm nhìn Mai không chớp. Rõ ràng đây là bất ngờ lớn nhất. Thái nhìn chằm chằm như không tin vào mắt mình dù Mai đang đứng đấy cúi gầm cam chịu. Thật lâu sau, Thái vẫn còn hoang mang. Chẳng lẽ Ngọc Mai chịu đầu hàng dễ dàng đến thế? Gia đình đã tác động mạnh mẽ, hay Mai giả vờ ngoan ngoãn cốt thu hồi giấy nợ? Thái nhếch môi cười gằn, mắt đăm đăm dò xét: − Ba năm. Như là thời hạn để tang một hình bóng, em có nghĩ nó quá dài không? Đột nhiên Ngọc Mai lại cười, nụ cười thật chua chát đắng cay. Mai sẽ âm thầm chịu đựng cả đời huống chi chỉ là ba năm ngắn ngủi. Mai chập chạp quay đi, giấu nỗi tê tái hằn sâu trên nét mặt: − Em sẽ cố! Mong anh hãy tin em! Trang 3/61 http://motsach.info
  4. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Thái càng thêm hoang mang. Anh cau mày gọi giật: − Khoan đi đã! Muốn chứng minh, em hãy thể hiện bằng hành động, không nên chỉ bằng lời hứa suông. Mai dừng lại, âm thầm nhẩn nhục: − Em sẳng sàng nghe đây. Anh cần em những gì? Thái đứng bật dậy, sự thay đổi vị trí đột ngột đã làm cả người Thái ngả nghiên vì cơn say chếch chóang trồi lên: − Những gì à? Đi chơi... mà không, đi khiêu vũ để đón mừng tuần trăng mật. − Anh chờ em một tí, em vào trong trang điểm lại. Ngọc Mai khẽ gật đầu, lòng dặn lòng cố gắng chiều theo ý Thái cho dù những mong muốn ấy có ngông cuồng phi lý đến đâu. Nhưng Thái đã chộpt ay cô lôi ra cửa: − Không cần! Như thế nào em đã đẹp chán rồi. Ngọc Mai buộc phải làm theo, cô khoá cửa dè dặt ngồi sau yên xe máy luôn lảo đảo chực ngã bởi Thái đang chếch choáng say. Ngọc Mai chẳng hiểu ý định đi khiêu vũ là do Thái thực sự mong muốn hay do sự kích thích của men rượu. Cô phập phồng theo từng cú lắc ghê người vì tay lái Thái không vững. Nhưng rồi xe cũng đến nơi an toàn. Ngọc Mai nhìn lên xốn xang thầm lặng. Nơi Thái muốn đến là một vũ trường lớn có dòng chữ bàng đèn màu nhấp nháy giới thiệu, ánh sáng rực rỡ đến nhức mắt. Ngọc Mai ghét nhất những nơi như thế... Mai cắn mạnh bàn tay ngăn tiếng thở dài, Vô tình cô nhắc nhở kỷ niệm giờ đã thành quá xa xôi. Mai bước theo chồng như cái máy vào vùng hỗn độn âm thanh và bóng người nhạt nhoà. Bằng cách nào đó, Ngọc Mai cũng biết được, Mai nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Thái, đang máy móc lướt đi trên sàn nhảy bóng loáng. Người đông đến nghẹt thở. Và chẳng hểu do điệu nhảy lạ hay vì không chú tâm, Mai liên tục bước sai, thậm chí giẫm cả vào chân người khác. Những ánh mắt châm chọc, những tiếng cười khúc khích châm biếm hướng vào cả hai. Thái như tỉnh hẳn, cau có trách khẻ: Em nhảy cứ như là gánh... nước ấy. Ông già khen em nhảy giỏi lắm mà, sao bây giờ quê mùa cục mịch thế? Cũng nhận ra lỗi lầm của mình, Mia cuống quýt nói ríu cả lưởi. − Em... em xin lỗi. Em lơ đễnh quá! Có lẽ đã lâu không khiêu vũ nên... Thái nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu không buồn nghe tiếp, anh ta đăm đăm như chờ đợi một lần tái phạm của Ngọc Mai đế trách móc nặng nề hơn. Thái vẩn đinh ninh Ngọc Mai vì chắng thích nhảy với mình, vì miển cưỡng nên mới vụng về như thế. Vài phút trôi qua bình yên vô sự, Ngọc Mai chưa kịp mừng thì âm điệu đột ngột thay đổi làm cô quýnh quáng, cuống cuồng đôi chân. Vì thế càng không sau ăn nhịp được với liên khúc biến tâu dồn dập loạn cuồng. Mai nhảy chệch choạc đến tội nghiệp. Như chỉ chờ có thế, Thái phũ phàng giằng mạnh tay cô: Trang 4/61 http://motsach.info
  5. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ − Nhảy với em chán bỏ xừ! Ngồi vào bàn uống nước đợi đi, trông anh nhảy đây! Tay vương ra chơi vơi lạc lõng, Ngọc mai ứa nước mắt trông theo dáng Thái lạnh lùng buớc đi. Vẹt đáng đông nhộn nhịp, Thái còn quay lại nhếch môi cười mai mỉa, nụ cười hả hê bởi đã trả được mối hận ghen tuông dai dắng ngấm ngầm: − Tốt nhất là nên về nhà trước, anh còn vui chơi lâu lắm, có lẽ suốt sáng cũng nên. Bị sĩ nhục công khai giữa đám đông, Ngọc Mai chết điếng. Cô cúi gầm thất thiểu lê chân khỏi sàn nhảy giữa những tiếng cười khinh miệt nhói buốt bên tai. Tuy thế Ngọc Mai vẫn không về, cô cố nán ngồi ở một bàn gần sàn nhảy nhất, hy vọng Thái sẽ thấy được thiện chí của mình đi nguôi ngoai giận dữ. Nhưng Mai đã thất vọng. Thái cố tình dìu bạn nhảy - một vũ nữ hở hang - ra tận mép sàn nhảy gần nơi Mai ngồi như là để khoe khoang đôi bước chân nhịp nhàng gắn bó, trêu chọc Mai qua hình ảnh đầu ấp vào ngực nồng nàn. Ngọc Mai chỉ nghe buồn bả, không cảm thấy chút gì là ghen tuông. Thái thật nông cạn, cố chấp lại thô thiển khinh người! Ngọc Mai gạt lệ, cố xua đi ý nghĩ không tốt về Thái, dù sao đó cũng là chồng của Mai. Ngọc Mai thở dài đứng lên, cô biết rằng không thể nào lay chuyển được tâm địa nhỏ nhen của Thái, ít nhất là trong hoàn cảnh hiện tại. Hơn nữa, Mai đã mệt vì cứ mãi lắc đầu từ chối nhiều bàn tay chìa ra mời mọc cùng những lời thật êm ái ngọt ngào. Mai dõi mắt vào sàn nhảy mong bắt gặp ánh mắt của chồng để vẩy tay chào tạm biệt. Song Thái đã khuất dạng trong đám đông cuồn loạn. Mai buồn bả ra về một mình. Gió đêm lạnh phả vào mặt vẩn không bằng một ý nghĩ bất ngờ làm cô ớn lạnh cả sống lưng: Hay là ghé thăm lại một lần... cơ sở của anh Thiên Long? Mai đứng sững lại lắc đầu lưỡng lự, để làm gì Mai cũng không xác định được. Cô chỉ biết rằng sẽ không bao giờ có đủ can đảm giáp mặt Thiên Long dù anh đã trở về cơ sở cũ. Một sự thúc giục bí ẩn mạnh mẽ xúi Mai hướng suy nghĩ về đấy, thế thôi! Ngọc Mai cắn môi xua đi do dự băn khoăn. Cô vẫy tay. Một chiếc tắc xi trờ đến, Mai hấp tấp lên xe như sợ sẽ đổi thay ý định. "Mình sẽ vơi đi phần nào khổ tâm nếu như anh ấy thực sự trở về". Ngồi trên xe, Mai lẫm bẩm tự biện minh cho hành động của mình trong lúc tâm trí ngược lại, nôn nao mong chóng đến nơi. Cảnh củ vẫn còn nguyên, buồn đến nào lòng. Mai nuốt mãi nghẹn ngào dâng đầy trong cổ họng, cho mắt lệ cay xè. Vẫn ngọn đèn trắng nhợt, nhìn từ cửa vào là thấy ngay dáng Trung cặm cụi, giây lâu vẫn không ngẫng lên. Mai vụt rè đến gần liết thật nhanh vào góc nhà, vụt nghe tim thắt lại bởi cơn đau hụt hẳng. Chỉ có Thành! Không lẽ anh Thiên Long vẫn chưa trở về? Ngọc Mai bậm môi mạnh dạng bước vào, Trung ngẩng lên nhíu mày sửng sốt, đoạn sa sầm cúi mặt tiếp tục làm việc. Nhưng chỉ một giây sau, Trung đã lại ngẩng nhìn, ánh mắt lạnh lùng xa lạ: − Quý phu nhân cần gì ở chỗ nghèo nàn bẩn thỉu này? Đây chỉ có máy móc với dầu đèn, chẳng hợp với quý bà cao sang đâu. Ngọc Mai bật khóc nghẹn ngào không nói được. Trung thản nhiên bồi luôn: Trang 5/61 http://motsach.info
  6. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ − Ở đây cũng không mua nước mắt xảo trá. Giả vờ và ươn ẹo chỉ làm sản phẩm của bọn thừa mứa. Quý bà hãy về đi cho được vie6.c! Mai cố nén tiếng khóc: − Anh có quyền... mắng chửi Mai nhiều hơn nữa, nhưng Mai xin anh hãy cho Mai biết tin tức của anh Thiên Long. Có phải... − Còn chưa đủ sao? - Trung giận dữ hét lên ngắt lời, không hiểu sao anh lại hạ gịng bĩu môi châm biếm - Cô định khêu gợi lòng thương xót của bọn tôi à? Vô ích! Bọn tôi chẳng bạc nhược như Thiên Long đâu. Cô về đi! Ngọc Mai bưng mặt thổn thức mặc cho Trung to tiếng đuổi theo. Cảnh củ nhưng không có người xưa càng khiến Ngọc Mai oằn oại trong tủi buồn chất ngất. Giờ này, giữa không gian quen tuộc thân yêu, Mai chỉ thêm hoang mang tiếc nuối. Mai không hiểu được những gì đã xảy ra với chính mình và cô cũng không lý giải được định mệnh ác nghiệt bất ngờ như sấm sét giáng xuống đời cô, nên từ một thiếu nữ hồn nhiên mơ mộng vớ mối tình tuyệt đẹp, Mai phải trở thành một cô phụ sầu bi, cả tương lai ngập đầy nước mắt. − Thành! S ang mai đi chợ sớm mua gì về cúng nhé, xui xẻo qúa! Trung cay độc lên tiếng mà Ngọc Mai quặn thắt cả tâm can. Đối với mọi người, giờ đây Mai chỉ là một kẻ thừa thãi mà sự hiện diện chỉ gây thêm phiền nhiễu. Ngay đến Trung, trước đây vốn vẫn xem cô là "thần tài" may mắn thì nay lại coi là một thứ tà ma. Ngọc Mai bưng mặt nấc lên: − Anh trung! Anh làm ơn cho Mai biết... Trung sầm mặt tàn nhẫn cắt ngang: − Rườm tai quá! Cô hay về đi cho rảnh việc chúng tôi. Ngọc Mai tê điếng quay đi chân bước lảo đảo trong ttrời đêm lạnh giá. Chợt cô mừng rỡ reo lên khi Thành vừa hấp tấp bước đến bên cô: − Anh Thành! Anh có biết anh Long hiện giờ ở đâu không? Vẻ buồn bả hằn sâu trên khuôn mặt vốn tươi vui cởi mở, Thành u uất lắc đầu: − Tôi không biết. Cả tuần nay, bọn tôi nháo nhào đi tìm... Ngọc Mai lắc tay anh thật mạnh khẩn thiết: − Anh Thành! Đừng giấu giếm nữa tội cho Mai lắm. Lẽ nào anh Thiên Long không có tin tức gì về chô các anh? Thành thở dài thườn thượt, cúi mặt giấu đôi mắt đỏ hoe: − Tôi giấu cô làm gì? Quả thật thằng Long không hề có chút tin tức, tôi sợ... Thành ngập ngừng dừng lại. Mai ngẩng nhanh tái mặt thảng thốt: − Anh sợ? Anh sợ gì? Trang 6/61 http://motsach.info
  7. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Thành dè dặt lắc đầu, mãi lâu anh mới thở dài thốt ra điều lo sợ: − Tôi e rằng thằng Long vì một chút tuyệt vọng quẩn trí, nó... nông nổi, liều lĩnh chắng nghĩ đến thân mình... Thành bỏ ngang câu nói nhưng Mai cũng hiểu. Cô rùng mình nghe cả người lạnh toát, vội bưng mặt khóc oà vừa lảo đảo chạy đi bất kể sương đêm buốt giá. − Ôi! Anh Long ơi... Vì sao anh phải huy hoại thân mình? Hay để cho Mai chết đi mới đúng. Tội lỗi là do em gây ra mà... Ngọc Mai thẩn thờ nhìn tờ lịch rơi âm thầm trên nền đất đen hiu quạnh. Nó nằm yên chẳng có chút luyế tiếc số phận ngắn ngủi, Mai cũng thế! Một năm đã trôi qua dài như cơn ác mộng, song cũng quá ngắn ngủi bởI đau khổ đã chai lì hằn sâu thành nếp nhăn. Một năm qua, Mai đã chịu đầy ấp phiền muộn u hoài. Thiên Long vẩn biền biệt tăm hơi, riêng Ngọc Mai ở lại nơi này chịu đựng thái độ ghê lạnh ngày càng quá quắt, lộ liễu của Thái. Mai thêm tê tái hơn vì tình trạng xuống dốc của gia đình. Thái ngăn cấm cô không được bước ra khỏi nhà, ngoại trừ những khi đi chợ. Hắn cũng ngăn cấm những người trong gia đình cô đặt chân đến đây thở than. Ngọc Mai cũng biết gia đình lâm vào cảnh khốn cùng. Một lần tình cờ gặp Ngọc Lan, Mai mới hay cha đã buộc phải bán dần những tiện nghi để đắp đổi qua ngày. Ngôi nhà sang trọng hôm nào nay chỉ còn lại cái vỏ, Vũ Kha cũng phải nghĩ học để đi làm. Ngọc Mai Lòng đau như cắt, song đành bất lực, mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi. Mai có muốn cũng không thể làm gì khác hơn. Nhà cô tuy đầy đủ tiện nghi, nhưng tất cả đều do Thái mua sắm, muốn bán đi cũng chẳng được. Thái chỉ dành cho cô mổi ngày rất ít tiền, Thậm chí chỉ đủ tiện chợ hai người ăn. Ngọc Mai chẳng oán hờn mà chỉ thầm xót xa tủi nhục. Số phận đã cột chặt Mai với một người chẳng ra gì. Thật thế! Một năm qua, đã hiện nguyên hình là một tên lai căng bần tiện, trơ tráo, ích kỷ nhỏ nhen đến không ngờ. Hắn cũng chắng giàu có như vẫn thường vỗ ngực huyênh hoang. Dường như đã sạch nhẵn túi. Tiền đã trút cạn vào những cuộc tuy hoan thâu đêm suốt sáng. Số vốn duy nhất còn giữ được có lẽ là mảnh giấy nợ do ông Minh - cha cô đứng ra ký nhận. Mai thở dài cầm chổi quét nhà, tiếng chổi xào xạc buồn như điệp khúc của một đời buồn tênh trống trải. Thái hiện ra ở cửa phòng, bộ mặt xị lên vì chứa qúa nhiều men rượu và nhiều đêm cuồng loạn. Thái chăm chú nhìn vợ, dáng héo hắt trầm ngâm ấy luôn làm cho Thái dễ dàng cáu bẳn. Thái hắng giọng gây sự: − Em có uống thuốc không đây? Trang 7/61 http://motsach.info
  8. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ − Thuốc gì cơ ạ? Ngọc Mai dừng tay lắc đầu ngơ ngác. Thái nhún vai nhìn chằm chằm vào bụng cô trả lời: − Thuốc ngừa thai chớ thuốc gì? Sao cả năm trời chẳng nghe gì đến chuyện con cái? Em sợ phải mang giọt máu của tôi lắm à? Có đúng thế không? Ngọc Mai cúi mặt rớm lện, cô chẳng biết phải đối đáp ra sao? Thật vậy, một năm qua tuy vẫn có những lần gần gũi, trong những giây phút tỉnh táo hiếm hoi ấy, Thái hung hãn như một con thú cố tình giày vò thân xác cô để trá thù. Trong khi đó Ngọc Mai lại lạnh lẽo như một tảng băng cố cắn răng chịu đựng. Thử hỏi như thế làm sao có con cho được? Ngọc Mai lắc đầu tê tái nỗi niềm riêng: − Em... em cũng không biết tại sao. Thái vụt buông một tiếng cười khàn ngạo nghễ: − Hỏi thế thôi, chớ tôi cũng chẳng muốn. Có con chỉ vướng chân vướng tay thêm phiền. Lo chuẩn bị quần áo, tôi phải đi ngay bây giờ. Mai không hiểu, ngập ngừng hỏi: − Cho anh hay... cả em? Thái trề môi cau có nói với vẻ khinh miệt: − Đi với em à? Để làm gì với cái xác chết di động chỉ tổ làm rách việc? Ngọc Mai nhẫn nhục lẳng lặng làm theo không cải lấy nữa lời. Thâm tâm Mai còn thầm mừng vì đã không phải chịu đựng cực hình trong những giờ phút nặng nề bên Thái. Cô mở tủ quần áo chọn một trong số những bộ đã giặt ủi phẳng phiu mang đến trao tận tay chồng. Thái trợn mắt, hùng hổ vung tay gạt bừa bộ quần áo sạch sẽ thơm tho xuống đất. Anh ta hét to: − Sao lại bộ này? Tối nay, tôi đâu phải đi chơi? Mai vừa luống cuống cúi nhặt, vừa ấp úng phân trần: − Tại... anh nói không rõ nên em ngỡ... Anh cần trang phục giao dịch phải không? Thái hăng tiếc quát to hơn cho dù cơn giận dữ thật là vô lý: − Veston hiểu chưa? Tôi cần giao dịch làm ăn. Hay là em cho rằng tôi chỉ biết ăn chơi? Em lầm đấy? Tôi ăn chơi trát táng chỉ vì em mà thôi. Mai gạt lệ làm theo lời chồng. Cô đã quá quen với những câu khinh miệt nặng nề hơn thế. Nhưng Thái lại không chịu yên, hắn ta tiếp tục cay nghiệt chua chát: − Làm ơn dẹp cái bộ mặt đưa đám giùm tôi. Buổi hẹn tối nay rất quan trọng đối với tôi, nét mặt ủ ê hãm tài của em làm tôi hăn khoăn quá. Chắc là thất bại mất thôi. Ngọc Mai vội gượng tươi tỉnh dù chẳng hề lầm lỗI chi. Miệng mỉm cười và nhanh nhẹn mang bộ Trang 8/61 http://motsach.info
  9. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ veston xanh nhạt đến bên chồng, cô ngoan ngoãn đợi chờ lời sai bảo. Thái lại không lấy thế làm nguôi, anh cau có, làu bàu những gì trong cổ họng, rồi sờ tay lên túi áo đang mặc nắm bóp hồi lâu tìm kiếm. Chợt Thái vụt cau mày hỏi trống không: − Tấm danh thiếp tôi để trong túi áo đâu rồi? Ngọc Mai ngơ ngác lắc đầu, cô bồi hồi lo sợ một trận chửi mắng vô duyên cớ: − Em... em không thấy. Danh thiếp của ai hả anh? Mai sao Thái không mắng, có lẽ đang bận tâm về việc mất mát nhiều hơn. Thái tìm khắp các túi càu nhàu luôn miệng: − Xúi quẩy đến thế là cùng! Danh thiếp đề tên Thịnh Phát - một thương gia trẻ. Anh ta là đối tượng quan trọng của buổi họp và cũng là món bở của tôi đấy. Ngọc Mai băn khoăn lắc đầu trước cái tên lạ hoắc chưa từng nghe nhắc đến. Nhìn vẻ khẩn trương của chồng, Ngọc Mai lo sợ sấm sét giáng xuống đầu nên vội tìm cách lãng đi. − Để em vào phòng tìm xem, có thể anh làm rơi trong ấy. Ngọc Mai vào phòng nấn ná cố kéo dài thời gian tìm kiếm. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Thái đã hỏi vọng vào, tiếng to như quát: − Có hay không? Sao mà lâu thế? Thái đã thay xong quần áo và ngồi phịch xuống xa lông thở hắt ra cau có. Mai ngập ngừng lên tiếng hy vọng Thái se mau chóng rời khỏi nhà: − Em nghĩ... danh thiếp cũng bằng thừa. Đã quen biết nhau rồi anh... Nhưng Thái không chờ cô nói hết, anh ta nhăn nhó vung tay quát ầm... − Ai lại hông biết! Nhưng tối nay tôi chỉ là một khách mời, không có danh thiếp làm sao nói chuyện với anh ta? − Anh... bảo là... đánh mất, chắc không ta chẳng khó dể mấy đâu. Ngọc Mai ấp úng nói cho qua. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm cả người khi Thái đứng bật dậy tức tôi nhìn đồng hồ, đoạn tặc lưỡi bước ra cửa chẳng buồn nói với Mai lời tạm biệt. Ngọc Mai lại lấy thế làm vui. Cô thở ra nhè nhẹ tiếp tục quét dọn với vẻ âm thầm nhẩn nại như một nô tì cần mẫn. Một vuông giấy trắng nhỏ theo nhát chổI lòi ra từ dưới gầm bàn. Mai tò mò nhặt lên xem lướt qua. Cô chợt hấp tấp chạy vụt ra cửa dõi mắt kiếm tìm nhưng Thái đã khuất dạng từ lâu. Thì ra đây là tấm danh thiếp Thái vô tình đã đánh rơi nó xuống gầm bàn. Mai bâng khuâng nhìn lại cái tên Thịnh Phát in nhũ vàng rực vỡ. Lần thứ hai Mai nghe thấy cái tên này. Ngọc Mai lấy làm lạ khi cầm trong tay vuông giấy nhỏ vô tư in cái tên xa lạ, song giờ đây Mai cầm nghe như nó gần gũi vô cùng. Tựa hồ như trong sâu thẩm ký ức, nó đã từng gắn bó với Ngọc Mai. Trang 9/61 http://motsach.info
  10. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ "Không! Cái tên này có lẽ là của một doanh nhân Hoa kiều nào đó mà thôi, làm sao mình quen biết được!" Sợ sệt bởi ý nghĩ vơ vẩn, Ngọc Mai quả quyết lắc đầu đặc vội tấm danh thiếp lên bàn, cẩn thận chèn cái gạt tàn nặng trĩu. Mai cũng không buồn nhìn dòng chữ nhỏ ghi chổ ở của người mang cái tên xa lạ ấy. Khu chợ buổi sớm mai thật náo nhiệt ồn ào. Nắng vàng tươi lâng lâng nhẹ hẳng trên những khuôn mặt tươi vui sôi nổi. Người ta vui vẻ cò kè mặc cả. Dường như chẳng phải vì sợ mua nhầm hay tiếc rẻ mà trả giá đôi co như là thể hiện niềm vui. Do đó khắp chổ, khắc các gian hàng râm ran tiếng nói tiếng cười rộn ra. Ngọc Mai cũng có mặt trong nhóm người đông đúc ấy, nhưng Mai lại không có được niềm vui như thế. Lạc lõng giữa những khuôn mặt phởn phơ tươi tắn là vẻ héo hắt muộn phiền cố hữu. Mai vội vã lựa chọn mà không hề mặc cả, chỉ tính toán thầm số tiền có đủ cho buổi chợ hay không, thế thôi. Mai hấp tấp ra về cũng lặng buồn thiu như khi đến. Vẻ sầu muộn khác thường của một thiếu phụ trẻ lại quá đẹp dể làm người ta băn khoăn chú ý. Nhiều luồng mắt - dò xét có, thông cảm ái ngại có - đang hướng về Ngọc Mai. Trong đó có một đôi mắt đăm đăm không chớp, đôi mắt đỏ hoe đã xót xa theo dõi Ngọc Mai từ lâu lắm. Đôi mắt ấy chớp nhanh, vội vã bám theo Mai ra đến con đường lớn và quác lê quả quyết xua đi thoáng do dự, bước rảo chắn ngang mặt Ngọc mai. Ban đầu, Mai nhíu mày ra vẻ khó chịu vì ngỡ gặp kẻ rỗi nghề tán tỉnh, cô bèn bước sang lối khác. Nhưng kẻ ngáng đường bướng bỉnh cố tình đưa chân chán lối. Ngẩng lên nhìn quắc mắ khó chịu. Chợt cô thảng thốt lùi lại bưng miệng ú ớ, hoàn toàn không thể tin được vào những gì vừa trông thấy. Lù lù trước mặt Ngọc Mai chính là Thiên Long - người như bước về từ cõi chết, Mai run rẩy mấp máy: − Anh... Long... − Ngọc Mai! Anh đã về đây. Sau bao năm xa vắng anh đã về và nhất quyết đến tìm em. Ngọc Mai! Anh... Sau phút giây xáo động bởi bất ngờ rồi cũng qua mau, nỗi mừng lập tức biến đi nhường chổ cho đau đớn ê chề ngự trị. Mai nhận ra thực tại thảm thương đang phải đối đầu, cô nức nở xua tay, run rẩy như cành khô trước gió. − Anh Thiên Long! Anh về là em mừng lắm rồi. Anh hãy đi đi, hãy thật xa em vì em là con người xấu xa ghê tởm. Hãy phỉ nhổ em đi anh! Thiên Long lắc đầu, mặt nhăn nhúm lộ vẻ đau đớn tột độ: − Không! Hoàn toàn ngược lại. Ngọc Mai! Anh đã âm thầm theo dõi cuộc sống của em từ lâu lắm, anh hiểu em rất khổ sở. Ngọc Mai! Hãy về với anh, chúng ta vẩn yêu nhau say đắm như ngày nào. Ngọc Mai bưng mặt khóc, cô co rúm người trốn tránh bàn tay nóng hổi thiết tha: − Không... Em không còn xứng đáng với anh. Tương lai anh còn dài, đừng vì em mà huỷ hoại Trang 10/61 http://motsach.info
  11. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ cả tuổi xuân. Anh hãy về đi! − Ngọc Mai! Đừng mặc cảm. Em xứng đáng gấp ngàn lần những người xứng đáng mà. Anh vẫn yêu em mà yêu em hơn bao giờ hết. Thiên Long khó nhọc liếm đôi môi khô đắng, đôi tay ngập ngừng rời rã giửa thinh không. Thiên Long không sao ngờ được lần gặp mặt bao ngày náo nức chờ mong lại va phải sự thật phũ phàng chua xót. Anh vẫn nghĩ Ngọc Mai đang khổ tâm thiếu thốn, sẽ vui mừng khi gặp lại người xưa. Ngờ đâu mặc cảm trong Mai lại giày vò hơn cả bức tường thành kiên cố. Thiên Long đau đớn nhìn không rời khuôn mặt thân yêu mà gần hai năm qua không một chút phai nhoà trong tâm trí. Xót xa làm sao đung nhan tươi tắn kiều mỹ khi xưa, giờ héo ha9 t xanh xao khô héo. Mắt chợt dâng lệ mờ, Thiên Long lại đu8a tay chới với vươn về hình dáng thật gần nhưng cũng thật xa xôi. − Ngọc Mai! Anh vẫn yêu em, yêu say mê tha thiết... Em hãy ly hôn với Thái đi, hắn chỉ là một tên vụ lợi, hắn chẳng yêu thương em. Sống với hắn, em sẽ phải khổ một đời và không thể nào là em nữa, Ngọc Mai ạ. Giờ đây không ai có quyền ràng buộc em nữa và em cũng đã xong chử hiếu cho gia đình. Song, Thiên Long đã lầm, một lầm lẩn đau đớn. Lẽ ra anh không nên nhắc đến Thái vào lúc này, mặc dù Thái tồi tệ hơn gấp ngàn lần. Câu nói đã chạm vào thực tại tủi nhục, nhắc nhở món nợ không trả được của gia đình, khiến Ngọc Mai càng nhận rõ khoảng cách với người yêu cũ. Cô tái mét, xua tay lắp bắp rời rạc, mê hoảng: − Không... không... ai lại làm như thế. Miệng đời và cả lương tâm em nữa, sẽ đay nghiên em đến suốt cuộc đời. Không, không nên anh Long ạ. Thái... là... chồng em... Thiêng Long nhếch môi cay đắng nói: − Thái là chồng em à? Một người chồng lấy rượu làm vui và hưởng hạnh phúc bên nhóm gái bao thâu đến suốt sáng? − Nhưng... dù sao... Thái cũng là chồng em. Ngọc Mai ngơ ngẩn lắc đầu như điên dại, cô chẳng còn đủ sáng suốt để tìm hiểu do đâu Thiên Long biết tường tận về Thái đến vậy. Riêng Long, càng lúc anh càng buồn đau thất vọng trước thái độ khăng khăng kỳ lạ của Ngọc Mai. Anh chằm chằm nhìn người yêu cố tìm hiểu một ẩn tình còn giấu kín. Ngọc Mai không có hạnh phúc, nhất định là thế. Nhưng lý do nào mà khiến Ngọc Mai nằng nặc cự tuyệt tình anh? Thiên Long buột miêng: − Hay là... qua thời gian chung sống em... nảy sinh tình cảm với hắn? Cổ họng khô nghẹn, Thiên Long thắc thỏm đợi chờ như một tội phạm nhận chờ lời phán quyết. Ngọc Mai chậm chạp ngẩng đôi mắt thất thần đờ dại: − Tình cảm à? Không, Thái chỉ là... chồng em... Trang 11/61 http://motsach.info
  12. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Thiên Long mừng rỡ nói dồn dập: − Vậy em hãy về với anh đi, Ngọc Mai! Em biết không, anh ra đi là vì em. Anh quyết ra sức tạo dựng sự nghiệp trong thời gian ngắn nhất cũng vì em. Anh đã gặt hái thành công rồi, Mai ạ. Hãy về với anh, anh sẽ bảo bọc em và cả gia đình em một đời ấm no hạnh phúc. Anh chờ đợi ngày này đến cháy cả ruột gan rồi Mai ạ. Thiên Long cầm tay cô âu yếm vuốt ve và định đưa lên môi trao gởi một nụ hôn bỏng cháy. Như có luông điện chạy khắp người, Ngọc Mai rùng mình sực tỉnh. Cô sợ hãi rụt nhanh tay về, vừa thối lui vừa xua tay thảng thốt: − Đừng anh Long! Đừng làm cho em thêm nặng nề mặc cảm phạm tội. Em mừng cho anh đã vươn đến thành đạt, anh hãy về và... cưới một người vợ thật xứng đáng với anh. Tay hụt hẩng chộp vào khoảng không, Thiên Long hét lên tiếng hét thê thiết não lòng: − Ngọc Mai ơi! Đừng bỏ anh, đừng tự giam mình trong ngục tù ghê gớm ấy nữa. − Không... không... Ngọc Mai kêu lên và quay người bỏ chạy. Cô cắm cổ chạy như người điên, như bị ma đuổi, chẳng cần biết Thiên Long có theo gót hay không? Đến trước cửa nhà, Mai hấp tấp mở khoá chui tọt vào bên trong đóng sầm cửa lại. Bấy giờ cô mới thấy mệt, chân quỵ xuống nền đá, há mồm thở dốc, mồ hôi thấm đầy lưng áo, tươm đầy trán và chạy tràn xuống mặt nghe cay như là nước mắt. Ngọc Mai ngồi yên như thế thật lâu. Cơn hoảng loạn lắng dịu đi và thay vào đấy là nổi hối tiếc mãnh liệt. Ôi! Cuộc gặp mặt bất ngờ làm sao. Giá như Mai biết trước thì... Ngọc May cay đắng lắc đầy, giá như Mai biết trước, Mai cũng sẽ quay mặt mà thôi, Mai còn mặt mũi nào để nhìn anh ấy. Mai đứng bật dậy, mấy lần cô nao nao định đưa tay mở cửa, song lại ngập ngừng không quyết. Anh Long đã biết rõ hoàn cảnh của Mai, ắt hẳn ảnh cũng biết Mai cư ngụ nơi đây. Chưa biết chừng anh vẫn còn đứng đợi ngoài kia. Đột nhiên Ngọc Mai bưng mặt khóc. Tiếng khóc vỡ ra như mạch sầu chất chứa bao nhiêu là đắng cay đau thương tan nát. Thiên Long nuốt mãi nghẹn ngào, đứng chết lặng nhìn căn nhà quét vôi trắng xóa nghe ân hận khôn cùng. Long tự trách mình đã không căn nhắc thận trọng cho lần gặp lại. Giờ đây muốn gặp Ngọc Mai không phải là chuyện đơn giản. Ngay cả việc nhìn ngắm căn nhà như trước đây cũng không phải là chuyện dể dàng nói chi đến chuyện gỏ cửa xin vào. Trăm nghìn lần Ngọc Mai sẽ chẳng bao giờ chịu tiếp. Thiên Long thở dài thườn thượt, anh lại đốt thuốc chẳng hiểu là điếu thuốc thứ mấy rồi đăm chiêu buồn bã, băn khoăn hoài vì thái độ của Ngọc Mai. Chắc chắn Ngọc Mai vẫn còn yêu anh. Thiên Long có thể quả quyết như thế nhưng lý giải vì sao Ngọc Mai cố tình xa lánh thì anh đành chịu. Có thể do Ngọc Mai mặc cảm việc đã đánh mất tiết trinh cho người khác, nhưng cô ấy cũng thừa hiểu anh chẳng hề quan tâm chuyện đó mà. Ngọc Mai còn yêu anh và may mắn chưa Trang 12/61 http://motsach.info
  13. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ có gì để ràng buộc lâu dài với Thái, thế là qúa đủ. − "Mình nhất định chiếm lại bằng được Ngọc Mai!". Thiên Long mím môi, quẳng điếu thuốc ra xa rồi chậm chạp quay đi với cõi lòng héo hắt. Long có ngờ đâu Ngọc Mai vẫn yêu mình, và yêu hơn cả khi xưa, vượt lên trên cả yêu thương thường tình. Do đó Ngọc Mai quyết làm từ chối để Thiên Long không còn vương vấn mà thanh thản với tương lai sáng rực. Thiên Long chậm chạp mở khóa chiếc ô tô đời mới, Chiếc xe lộng lẫy mà anh nguyện chỉ dành riêng cho Ngọc Mai, nhưng giờ đây vẫn mình Long hiu quạnh. Long đăm chiêu lái, đường phố đông vui lấp lánh ánh nắng vàng, nhưng sao tâm tư anh buốt giá vô cùng. Long mím môi tăng tốc, xe lao nhanh về một ngôi nhà khang trang, nằm kiêu hãnh trên con đường lớn. Đây là công ty do chính tay Thiên Long tạo dựng. Gần hai năm ròng miệt mài hì hục kiến tiền, Thiên Long như hoá rồ lao vào tất cả mọi nơi có thể làm được tiền, anh chẳng từ nan một công việc nào. Nỗi ám ảnh đau đớn vì hạnh phúc bị tướt đoạt không lúc nào nguôi giày vò anh. Thiên Long chỉ có mục đích sống duy nhất là làm sao có đủ tiền để giành giật lại Ngọc Mai. Những lô đất gần như bỏ hoang anh mua với giả rẻ mạt đã biến thành vàng nén khi làn sóng mua đất xây dựng xí nghiệp bùng nổ theo gót chân ồ ạt của các nhà doanh nghiệp nước ngoài tràn vào. Thế là Thiên Long bỗng giàu lên nhanh chóng, anh nghiễm nhiên bước vào hành những doanh nhân có máu mặt. Sau khi xây dựng xong công ty, công việc đâu tiên của Thiên Long là ra sức điều tra tìm hiểu cuộc sống của Ngọc Mai. Anh rất đau lòng khi được biết Ngọc Mai chiu đựng bao khổ tâm khốn khó. Song Thiên Long cũng mừng, thầm hy vọng sẽ dễ dàng giành lại cô, thế nhưng... Long lặng lẽ thở dài và âm thầm rảo bước về căn phòng giành riêng cho giám đốc. Căn phòng mát lạnh bởi máy điều hoà nhiệt độ nhưng vẫn không làm dịu đi vầng trán nóng bỏng ưu tư. Hình ảnh héo hắt của Ngọc Mai nhức nhối tim anh hơn bao giờ hết. Thiên Long ôm đầu căng thẳng. Có tiếng gõ cửa khẻ khàng, Long chưa kịp trả lời, cửa đã bật mở. Đôi mày nhíu lại không vui giãn dần ra khi Long trông thấy người mới bước vào - anh cộng sự thân thiết. Thiên Long nhoẻn miệng cười thật tươi dù anh ta vẫn giữ lễ nghi. − Chào giám đốc! Tôi đã tìm được cơ sở của hai người bạn mà anh đã kể. Vậy bước kế tiếp, xin anh chỉ đạo cho. Thiên Long gật đầu, mắt nhắm thương cảm khi nhớ đến đôi bạn thân thiết ngày xưa. Anh phải giúp đở Thành và Trung như là nghĩa vụ của lương tâm thổn thức. − Tôi chưa tiện đến đấy, vậy anh hãy thay mặt tôi đến đạt một số hàng lớn. Quy cách và giá cả tôi đã trao, anh còn giữ không? Anh cộng sự tươi cười vỗ bồn hộp vào chiếc cặp da luôn mang bên người, nói: Trang 13/61 http://motsach.info
  14. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ − Nó vẫn nằm đây anh Thiên Long ạ. Xin phép anh, tôi đi và tôi hứa sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Thiên Long mỉm cười vẫy tay thân ái: − Vâng! Nhờ anh giúp cho. Anh bạn đi rồi, không khí vui tươi như cũng tan theo, trả Thiên Long về với khoảng không cô đơn hiu quạnh. Long úp mặt vào tay bùi ngùi bởi hình ảnh héo hắt của Ngọc Mai quẩn quanh làm rối bời tâm trí. − "Ngọc Mai! Không đến được với em bằng con đường ngắn nhất, anh sẵn sàng đi đường vòng dù đường đi có ngoằn ngoèo xa thẳm. Mục đích sống của anh chỉ duy nhất là em!". Thiên Long lẩm bẩm với một quyết tâm không gì lay chuyển nổi. Anh gục mặt bất động một lúc lâu và có lẽ sẽ còn ngồi mãi như thế nếu không có tiếng mở cứa hấp tấp cắt ngang dòng suy tư miên man buồn thảm của anh. Long ngẩng nhìn, thở hắt ra xua đi bực dọc. Người mở cửa không gõ là anh bạn ban nãy, nét ma9.t buồn thiu vì nhiệm vụ không tròn: − Anh Thiên Long! Tôi thật... có lỗi. Hai người bạn anh không chịu nhận hợp đồng, họ bảo cần suy nghĩ lại. Long hơn ngạc nhiên nhướng cao mày hỏi: − Nhưng vì sao mới được? Anh bạn giờ mới chịu ngồi suống vội vã trả các thứ giấy tờ trước mặt Thiên Long và xoè tay phân bua: − Tôi đã chuẩn bị cả rồi, chỉ cần ký vào là xong. Nhưng... hai người ấy lại do dự, họ bảo rằng cần xem lại giá cả. Thiên Long hé môi cười vì đã ngờ ngợ đóan được nguyên nhân: − Giá cả thế nào? Họ cho là thấp à? Thở phào vì nụ cười trên môi giám đốc, người cộng sự lắc đầu như máy: − Ngược lại, rất cao anh ạ. Cao đến mức làm họ băn khoăn nghi ngại. Học bảo mặt hành này thị trường có khá nhiều, nhưng giá cả chẳng bao giờ cao như thế... Thiên Long mỉm cười, ánh mắt rưng rưng xúc động: − Tôi quên nói với anh: họ khí khái lắm! Sao anh không bảo rằng công ty chúng ta cần gấp nên thoả thuận giá cao? Anh bạn xua tay lắc đầu nguầy nguậy: − Nói gì họ cũng khôn tin. Mà tôi lại không thể kể thật là giám đốc muốn giúp cho bạn. Tôi nghĩ... Anh ngập ngừng dừng lại qua mắt băn khoăn nhìn Thiên Long dò hỏi. Long hiểu, anh đăm Trang 14/61 http://motsach.info
  15. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ chiêu giây lác đoạn dịu giọng: − Thôi được! Tôi sẽ đến gặp họ. Có lẽ cũng chẳng mấy bất ngờ phải không anh? Anh bạn xum xoe gật đầu triều mến nhìn vị giám đốc ít tuổi đời, song rất nhiều lòng độ lượng nhân từ: − Đúng thế ạ! Xin giám đốc tự đi cho! o0o ------- o0o Ngọc Mai ngồi bệt dưới sàn nhà, đầu tựa vào khung cửa, lâu thật lâu vẫn không cử động, Mắt chằm chằm vào một điểm bất định. Trông cô hệt như người mất trí. Thật thế, tâm trí Mai đã không còn mà cuốn theo hình ảnh người xưa sau lần gặp thật bất ngờ. Ngọc Mai xót xa luyến tiếc vì đã để người ấy ra đi, song Mai lại thầm trách móc hoàn cảnh trớ trêu bày chi cuộc gặp. Mai chỉ mong được nghe tin anh Thiên Long còn sống thế là Mai mãn nguyện. Mai ngồi, ngồi mãi... Gần hết buổi sáng đã trôi qua mà Mai vẫn chưa tỉnh táo quay về thực tại. Chỉ khi đồng hồ đổ hồi chuông giục giã, Mai mới giật mình cuống cuồng nhớ đến công việc phải làm. Thôi! Đã mười một giờ, làm sao kịp bữa cơm cho Thái đây? Mai cuống quýt vo gạo, lại quay sang thái thịt, rửa rao, vội đến rối mù lên trong khi thời gian vẩn lạnh lùng trôi mãi. Chuông cửa reo vang. Ngọc Mai xanh mặt hấp tấp chạy ra với nụ cười méo xệch. Thái lãnh đạm đi ngnag qua mặt vợ, Mai càng lo sợ hơn khi trông thấy nét tư lự đăm chiêu trên gương mặt chồng. Cô vội vã lấy khăn ướt lạnh mang đến gượng gạo: − Anh lao mặt cho khoẻ. Công việc ra sao, trông anh có vẻ không được vui? Thái cau có ngẩng lên giật phắt chiếc khăn lau, bộ mặt đăm đăm vừa lẩm bẩm như nói với riêng mình: − Thằng cha thật lạ! Vừa như căm ghét lánh xa, lại vừa như sẳn sàng giúp đở mình... sao thế nhỉ? Thái đột ngột dừng tay, ngẩng phắt lên nhìn vợ chằm chằm như sực liên hệ đến điều gì: − Em có quen biết Thịnh Phát không? Ngọc Mai cười như mếu ngơ ngác lắc đầu. Đây là lần thứ ba, Mai nghe nói đến cái tên ấy. Mặt mũi người ấy ra sao Mai còn chưa rõ nói chi đến quen biết. Mai cố mỉm cười xoa dịu: − Em suốt ngày ru rú trong nhà, làm sao... Như cũng nhận ra sự vô lý của mình, Thái gắc gỏng cắt ngang: − Thôi được rồi, dọn cơm đi, tôi đói ngấu rồi. − Vâng... Trang 15/61 http://motsach.info
  16. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Ngọc mai xanh mặt chạy xuống bếp, cô càng cuống cuồng khi nghe mùi thịt cháy khét lẹt. Do nôn nóng nên Ngọc mai để hơi già lửa đây mà. Miếng thịt cuối vừa đặt lên chảo rán, Ngọc Mai thót tim suýt khóc khi nghe tiếng quát tháo của chồng: − Nhanh lên! Tôi không có nhiều thời gian đâu. Làm gì như chết dí dưới bếp thế? − Em xong ngay đây. Ngọc Mai run run nói vọng lên. Cô đành dọn bàn ăn tuy biết trước sẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ phũ phàng của chồng. Biết làm sao hơn, Ngọc Mai chỉ muốn khóc khi nhìn miếng bít tết chỗ cháy đen, chỗ lại đỏ au chưa chín. Cũng bởi Ngọc Mai còn quá ít thời gian mà.... Lại vang lên tiếng quát tháo của Thái. Ngọc Mai hối hảmang cơm ra vừa thắc thỏm nghĩ trước một biện minh yếu ớt, nhưng rất cả chỉ là vô ích vì Thái sầm mặt lại ngay khi vừa trông thấy mâm cơm. − Nấu nướng gì thế này? Ngọc Mai chết điếng, mãi ấp úng không nên lời. Thái đưa mũi ngửi ngửi, dùng đủa lật đi lật lại miếng thịt... xong đập mạnh chén cơm xuống bàn đánh rầm, làm cơm văng tung tóe. Thái giận dữ đứng bật dậy: − Sao không nói sớm, cho tôi đi ăn tiệm để khỏi mắt thời gian? Chỉ nấu nướng thôi mà không xong thì em còn làm được gì? Báo hại tôi nuôi đến suốt đời phải không? Ngọc Mai biết rồi, sợ sệt lí nhí trong miệng: − Cho em xin lỗi, em... Thái hừ lạnh rồi càng to tiếng hơn: − Thế mà đôi định mời khách về nhà dùng bửa để rồi khoe tài nội trợ của em đấy. May mà chưa bẻ mặt với người ta. Ngọc Mai cúi đầu yên lặng chịu đựng. Thái hậm hực đưa tay lấy áo khoác lên vai rồi nện mạnh gót. Ra đến cửa, Thái còn quay lại hậm hực gắt: − Tối nay hoặc chậm nhất là tối mai, tôi sẽ mời Thịnh Phát về đây dùng bữa để kết chặt tình thân. Liệu em nấu ăn được không, hay là tôi phải thuê mướn người khác? Ngọc Mai một mực kiên nhẩn dịu giọng: − Em nghĩ là được, anh hãy cho biết thực đơn. Một chân đã đặt ngoài cửa, Thái còn nghi hoặc quay lại nheo mắt dè bỉu: − Được không đấy? Hay lại làm nhục tôi trước người ta? Mai vẫn nhẫn nhịn thu dọn, cô chắng cãi lấy một lời. Không thể cãi được vì quả thật Mai đã rất vụng về. Chỉ một lần xuất hiện của Thiên Long đã khiến Ngọc Mai đánh mất đi tất cả đảm đang, khéo tay vốn có. Trang 16/61 http://motsach.info
  17. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Thiên Long quyết định đến thăm Thành và Trung. Ngoài sự nôn nao thúc giục của tình bạn thâm giao, Thiên Long cũng muốn thông qua hai bạn để tìm hiểu biết thêm về Ngọc Mai và tranh thủ ý kiến. Nhiều người vẫn sáng suốt hơn là một. Anh trở về nơi đã ra đi với bộ cánh xoàng xĩnh, không cả xe hơi. Thiên Long chẳng muốn bạn phải ngỡ ngàng làm vơi đi nỗi mừng hội ngộ. Long đứng chết lặng hồi lâu ngoài cửa, lòng cuồn cuộn cảm xúc dạt dào. Tất cả vẩn y nguyên như thế cố tình chờ đợi người về. Long nuốt nước bọt rồi bặm môi bước vào. Mọi hoạt động đột nhiên dừng lại, bàng hoàng. Thành nhảy dựng, vung tay ú ớ chắng nói nên lời. Trung cũng bất động, trợn tròn mắt như gặp ma: − Mày... mày... phải không... Thiên Long? Long cố nén cảm động rưng rưng nước mắt, vờ thản nhiên cúi xuống nhặt một chi tiết máy, cử chỉ giống hệt như ngày nào. Câu trả lời bằng yên lặng thật hùng hồn. Lập tức Thiên Long thấy nghẹn thở ngã dúi xuống nền đất. Thành và Trung vừa hét lớn vừa nhào đến ôm chầm lấy bạn, thẳng tay đấm mạnh chẳng chút xót thương. Thiếng hú, tiếng hét vui mừng, tiếng mắng yêu, tiếng cười đùa xen lẫn vào nhau... − Trời đất! Vậ là mày còn sống! − Thằng quỷ! Mày đi đâu mà biệt tăm vậy? Mày có biết bọn tao nháo nhào lo sợ không? Thiên Long cố gở tay hai bạn ra, anh gượng ngồi lên mỉm cười buông thỏng: − Kiếm tiền. Trung nhăn mặt đốp chát ngay: − Chỉ kiếm tiền thôi thì ở đây cũng thiếu khối! Mày bỏ đi vì tuyệt... Trung kịp thời ngưng bặt trước cái nháy mắt ra hiệu của Thành. Thiên Long trông thấy cả và càng thương bạn nhiều hơn. Anh mỉm cười phủi vết lem trên áo rồi dịu giọng: − Ở đây cũng kiếm được tiền, nhưng chậm lắm. Mình muốn nhanh hơn kìa. Vẫn nóng nảy như xưa, Trung liếc vội vẻ ngoài xuề xoà của bạn môi bĩu dài như một phụ nữ lắm điều: − Vậy mày đã kiếm được bao nhiêu? Chớ đổ thừa hoàn cảnh rủi ro nên vẫn trắng tay như cũ đấy nhé. Mày ở lại đây hai năm nay có phải đã thu được lắm tiền không? Thiên Long chỉ mỉm cười, từ tốn nói: − Không, mình chẳng gặp rủi ro, mà ngược lại, mình hoàn toàn may mắn cả. Trung ngờ vực lắc đầu định lên tiếng vặn hỏi, song Thành đã vui vẻ xen vào: − Cứ cho là khá giả đi, thế sao bây giờ mới tìm gặp bạn bè? Hày là mày chê bọn tao nghèo nên Trang 17/61 http://motsach.info
  18. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ giả vờ ăn mặc xuềnh xoàng để tránh mặt luôn cho tiện? Thiên Long phì cười sực nhớ ý nghĩ ban đầu trước khi đến đây. Ý nghĩ tốt hoá ra bị gán cho động cơ thật xấu. Anh kéo hai bạn đến một góc tương đối sạch sẽ và chủ động ngồi bệt xuống đất như trước kia vẫn ngồi. Trung và Thành máy móc làm theo. Bất giác Thiên Long nghe lâng lâng xúc động. Cảnh vật hiện tại chắng khác nào trước đây khi ba đứa thường ngồi lại thảo luận một vấn đề hiểm hóc. Thiên Long mỉm cười cho tay vào túi lấy bao thuốc lá ba số và bật lửa đặt trước các bạn. Thành trông theo buột miệng: − Mày cũng nghiện thuốc à? Từ bao giờ thế? Thiên ong gật đầu bâng quơ: − Ừ. Hút một chút cho đỡ... nhớ. Đang săm soi chiếc bật lửa lạ mắt lóng láng, Trung chen vào tấm tắc: − Quẹt xịn, thuốc cũng xịn. Giờ tao bắt đầu tin mày khá lên rồi đấy. Long cười nhưng với vẻ không vui, anh phẩy tay hờ hững: − Của mình cũng như các bạn, thích thì cứ giữ mà dùng. Mình... Long đột ngột dừng câu nói phá ra cười vui tiếp: − Mình muốn mang đến cho các bạn nhiều hơn, tiếc rằng các bạn lại nhẫn tâm từ chối. − Mày đừng đùa dai! Ai từ chối bao giờ? - Trung gắt. Thành thận trọng hơn nhíu mày hỏi lại: − Nói cho rõ đi Thiên Long! Bọn mình là bạn thân, lẽ nào lại từ chối sự giúp đở của nhau, nhất là sau cả hai năm dài biền biệt. Thiên Long cười to thích thú, thái độ rõ ràng vui hơn nhiều so với lúc đến đây. − Thế mà có đấy! Mình chỉ canh cánh nghĩ đến bạn bè, vừa có điều kiện lập tức phái người đến hổ trợ các bạn. Không ngờ mình chỉ nhận được lời từ chối thẳng thừng. Trung nhíu mày khó hiểu, Thành càng ngạc nhiên gỏ tay vào tráng nhăn mặt: − Ai đến? Mà đến bao giờ? Long thích thú cười to, giọng úp mở: − Thì người mang hợp đồng đến đề nghị làm gấp sản phẩm lại bị đuổi về với lý do duy nhất: Trả công qúa cao. Trung, Thành trợn mắt nhìn nhau đồng loạt ồ lên: − À! Thì ra... Trang 18/61 http://motsach.info
  19. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ Thành bây giờ lại nhanh mồm hơn, mừng đến ríu lưỡi, anh lắp bắp: − Mày... à... Thiên Long... Long là giám đốc công ty đó? Thiên Long lắc đầu, thân thiết quay vai hai bạn: − Có làm giám đốc hay gì đi nữa, mình vẩn là bạn thân thiết, cư mày tao cho thân mật. Mình giờ đã là giám đốc một công Ty, nhưng mình không đến bằng xe con, cốt muốn gây bất ngờ cho các bạn. Trung gật gù, vẻ thích thú ngời ngời trong ánh mắt: − Tao tin rồi! Phục mày thật. May làm cách nào mà phất lên nhanh đến thế? Long xua tay khiêm tốn: − Mình nói rồi, nhờ may mắn cả thôi. Sau khi làm đủ thứ việc có được số vốn nhỏ, mình mua vào lô đất bỏ hoang với ý định... đào ao cắm câu cho qua ngày tháng. Không ngờ gặp vận hên, gía đất tăng vùn vụt. Mấy lô đất hoang giờ đây thành những lô vàng. Thế là mình giàu to. − Đúng là hên thật! Cả ba ôm lấy nhau cười ha hả, hai niềm vui cùng lúc đến khiến sự thích thú càng nhân lên gấp bội. Ba đứa ôm nhau, đánh nhau thùm thụp. Thiên Long gượng lại, anh lấy giọng nghiêm trang: − Thời gian hãy còn dài, vui mừng để đó tâm sự dần. Giờ tụi mình bàn chuyện làm ăn nghiêm túc đã. Thành chớp mắt háo hức: − Bàn chuyện gì? Thiên Long lần lượt đưa mắt trìu mến nhìn cả hai khuôn mặt đã thân quen như anh em ruột thịt: − Hai bạn về với mình hai vẩn ở đây mở mang thành chi nhánh của công ty? Đang vui, cả Thành và Trung đều ngưng bặt nụ cười. Hai người đưa mắt nhìn nhau như hội ý. Thành gãi tai, nháy mắt đùn đẩy cho Trung như mọi khi vẫn thế: Nhưng vấn đề quan trọng Thành vẫ để cho Trung quyết định. Truy nóng nảy, hay gắt gỏng nhưng đượ cái Trung rất nhanh nhạy, tính tóan thường chính xác. Trầm ngâm giây lâu, Trung chậm chạp lắc đầu: − Cả hai hướng đều có phần không ổn. Thiên Long nhướng mày: − Vì sao? Khác với lệ thường, lần này Thành nói rất thong thả và cân nhắc: Trang 19/61 http://motsach.info
  20. Mãnh Lực Tình Yêu Nhật Hạ − Bọn tao chỉ quen với máy móc, thiết bị, không biết chút gì và cũng không thích hoạt động kinh doanh dịch vụ. Tụi tao về với công ty chỉ làm vướng chân mày thôi. Còn nữa, nếu là chi nhánh thì phải mất thời gian khá lâu mới ổn định được. Thôi, phiêu lưu lắm Thiên Long à! Hãy để bọn tao tiến chậm mà chắc, chẳng có gì phải bỏ cái cụ thể, quen thuộc đế hoài công rượt đuổi cái mơ hồ viển vông. Mày thấy thế nào? Thiên Long gật gù, thầm khen bạn nhận định sáng suốt chí lí. Thật thế, qua kinh nghiệm bản thân, chẳng phải ai lao vào con đường kinh doanh cũng gặp may mắn như mình. Khối người đã thất bại đau đớn, gục ngã trước mắt anh. Thiên Long thoáng dè dặt khi đưa ra đề nghị. − Trung nhận xét cũng đúng. Thôi, thế này nhé, mình sẽ liên hệ vài công ty quen đi tìm hợp đồng cho mấy bạn. Cùng lúc mình sẽ nhập về vài chiếc máy tối tân hiện đại nhất để thay thế cho dàn máy của chúng mình đã cũ kỹ lạc hậu. Hai ban nghĩ sao? Nên nhớ, thời đại bây giờ có những máy tiện tối tân tuyệt vời lắm, nhanh và chính xác vô cùng. Đánh trúng tim đen, Thành cười híp mắt, anh vỗ đùi hét lên bất kể Trung có đồng ý không: − Được như thế có gì phải hỏi. Trung cũng tủm tỉm cười thú vị: − Phương án này dù sao cũng hay hơn làm bắt... công ty bỏ tiền ra mua sản phẩm chắng biết đế dùng vào đâu, giá cả lại đắt hơn thì trường gấp mấy. Biết Trung ám chỉ việc giúp bạn qua hợp đồng lộ liễu vừa rồi, Thiên Long và Thành cũng phá ra cười vang. Chợt Thiên Long xịu mặt buồn thiu. Giây phút hội ngộ vui vẻ đã qua, điểm nút gay cấn phải đến. Thiên Long chắng biết phải mở lời ra sao để trút đi bầu tâm sự nặng nề với bạn. Hơn ai hết, Thiên Long biết hai bạn - nhất là Trung đang mang nặng thành kiến với Ngọc Mai dù Ngọc Mai bị buộc phải phụ tình. Thành tinh ý nhận ra vẻ đổi khác của bạn. Anh bấm khẽ Trung ra hiệu. Ban đầu anh còn ngơ ngác nhưng khi sực hiểu, Trung nhăn mặt định hỏi. Thành đã lừ mắt ngăn, đoạn anh ngập ngừng lên tiếng trước: − Mày đã giàu có như mong muốn, thế... tương lai định sẽ làm gì? Thiên Long cười buồn co hai chân về rồi vòng tay qua gối, ánh mắt nhuốm vẻ ưu tư, Thiên Long còn chưa kịp đáp, Trugn đã nóng nảy phạt tay chém không khí như muốn cắt đứng những vương vấn của dĩ vãng buồn tênh. Giọng anh dứt khóat: − Còn gì nữa, cưới vợ! Công danh đã có, sự nghiệp đã thành, yếu tố cấp bách đế duy trì thành công ấy là hôn nhân. Hãy khẩn trương đi! Bọn tao sẳn sàng giúp không công nghệ là từ A đến Z. Hãy cưới vợ! Cưới ngay! Hiểu ý, Thành reo vui vổ tay phụ hoạ: − Đúng đấy Thiên Long! Nên gấp gấp cưới vợ cho công danh và gia đạo trọn bề. Mày đã chọn được giám đốc phu nhân chưa? Nói cho bọn tao nghe với. Long chẳng nhếch nổi nụ cười đột ngột hỏi lại: Trang 20/61 http://motsach.info
nguon tai.lieu . vn