Xem mẫu

  1. Ma nữ với cuộc tình thực sự - phần 2
  2. Lớp học A. Tất cả học viên đều yên lặng chờ giáo viên điểm danh. "Cẩm Phục Hy"- Giọng thầy Từ vang lên rồi ngừng đó chờ đợi. "Cẩm Phục Hy"- Thầy lại gọi lần nữa cái tên mà bít rõ đã vắng lớp, vẫn im bặt. "Thưa thầy, Cẩm Phục Hy ko đến ạ"- Có tiếng đáp của một hs "Sao vẫn ko đến nhỉ? Gần cả tuần rồi còn gì...sinh viên gì mà. Ôi dào..."- Thầy Từ lắc đầu ngán ngẩm, ghi chú vào hàng mang tên "Cẩm Phục Hy" hai chữ: nghỉ bệnh. Linda ngước lên nhìn đồng hồ, nhưng khó khăn lắm mới thấy rõ dưới ánh nắng chói chang. Đã gần 15' trôi qua, tiết học chắc cũng hết rồi.(Học gì mà nhanh dữ vậy ta???) Cô cũng chẳng mảy may luyến tiếc một tiết học, chỉ cảm thấy một mình thừ người ra đấy thật vô vị. Cuối cùng, mọi chuyện cũng êm xuôi. Cô thở phào. Cái anh chàng Tiểu Thịnh này lúc nổi cơn ghen cũng chẳng đáng sợ là mấy, mới bắt gặp cô nắm tay với anh nọ là
  3. đã hết chịu đựng nổi rồi, lại còn định làm ầm lên nữa chứ! Ấy vậy cũng ko phải chuyện nhỏ, cô vẫn còn hứng thú với anh chàng này, vẫn có thể bỏ ra chút thời gian để đùa với hắn.(Sax!) Tuy vậy, nếu sự việc lặp lại trong hai tháng sau thì cô cũng ko dám chắc liệu mình có muốn vứt hắn ko. Linda ngồi dưới sân trường, đầu cúi xuống tránh đi ánh nắng gay gắt. Thời tiết thế này khiến người ta mất nước vô cùng. Cô bắt đầu thấy mồ hôi lấm tấm trên trán mình. Cực kì vô vị, cô đưa tay ôm lấy đầu gối, dùng chân vẽ nguệch ngoạc lên mặt đất. Đột nhiên, cô chợt trông thấy một dáng người thanh mảnh đứng trước đó ko xa. Anh ta mặc trên người chiếc áo màu cà phê nhạt, cánh tay và những ngón tay đều khá nhỏ nhắn, có thể trông thấy cả những khớp xương. Cái cổ trắng ngần cùng với sợi dây chuyền cũng trắng tuốt, nhưng trước mặt lại có hình đôi chiếc giày màu xanh lá cọ bằng gỗ.(Đến đây chắc bà kon đều đoán đấy là ai chứ ạ??) Cái móc cũng kém phần tinh xảo, trông hệt như hai chiếc tách nhỏ lủng lẳng trước ngực. Thêm việc chiếc giày nhẵn bóng màu lá cọ kia cứ cọ xát vào hai cái tách, trên nền trắng phau của làn da, thực quá ư bắt mắt. Thế nhưng điều bất thường nhất chính là, mặc cho trời nóng bức đến thế, anh ta vẫn ko hề chảy một giọt mồ hôi nào.(Lí do...về sau sẽ rõ ^^)
  4. Anh đứng trước mặt cô ta một hồi, chắc là cảm thấy lạ lẵm ko hỉu sao cô lại ngồi đó giữa trưa nắng gắt, dẫu thế thì sự ngác nhiên ko kéo dài. Sau đó, anh bước qua cô ấy, tiếp tục bước về phía trước, chiếc túi đeo đã bạc màu màu nhưng bên trong chẳng đựng gì cả, phía ngoài thì treo một chùm chìa khóa. Mỗi bước đi lại vang lên âm thanh va đập vào nhau của chúng, giòn giã mà vang vọng... Linda dán mắt vào anh chàng lạ mặt đó cả buổi, hắn bước đi ko nhanh, để lộ khí chất nho nhã thoát tục, ko bị lay động tí nào vì sự tò mò của Linda. Co liền cất tiếng :"Chào bạn".Anh ta dừng bước một chút, nhưng ko ngoảnh đầu lại, rồi rất nhanh, lại tiếp tục bước đi. Cô hắng giọng một tiếng, thực chưa gặp tên nào lại kênh kiệu thế kia, ở đây vốn chẳng còn người nào khác, ko lẽ nhất định phải kêu đúng tên thì mới chịu đựng lại sao? Thế là cô lại cất tiếng gọi: "Bạn đeo chiếc giày kia ơi!!" Hắn quay người lại, đưa mắt dò hỏi xem cô ta cần gì ở hắn. Ánh mắt đó, trong veo nhưng lạnh lùng, đôi ngươi đen láy sâu thẳm như giếng nước ko đáy. Cô nhìn anh ta, nở nụ cười thân thiện hết mực mà rằng: "Trước giờ chưa gặp, mình là Linda,xin hỏi bạn tên gì?"
  5. Ánh mắt hắn vốn thờ ơ,giờ có chút thay đổi một chút, nhưng ko lâu sau lại trở về trạng thái cũ. Hắn ko trả lời, quay người bước vào học viện. Ko bít có hải bị Linda tác động hay ko, lần này hắn bước nhanh hơn. (hjhjhjhjhj) Cô dẩu mỏ, ko hề bận tâm. Lại còn có anh ko thích người đẹp bắt chuyện cơ đấy!! Quái nhỉ, theo như kinh nghiệm bản thân, hễ bọn con trai nghe tiếng con gái dịu dàng thì ắt nhịp tim tăng lên, còn nếu cô ấy tỏ tình thì y như rằng "Tích", đồng hồ gõ tiếng cuối cung vì hết pin, tất cả dòng suy nghĩ đều tạm ngưng, tiếp theo thì triệt để bị thôi miên, chấp nhận ngay tình cảm của cô gái xinh đẹp.Thế mới nói: "Con trai theo đuổi con gái, cách một ngọn núi. Con gái theo đuổi con trai, cách một sợi tơ!!!!"(Sặc!) Nhưng mà cái gã kia thấy Linda rồi lại ko tỏ thái độ gì cả, bình thường đến độ ko bình thường chút nào. Điều này khiến Linda có chút cảm giác thất bại. Tuy vậy mục đích thực sự của cô ko phải là muốn bít hắn tên gì, mà muốn xem rõ dáng người ra sao. Vừa nãy cô đã bị sợi dây đeo cổ gây ấn tượng nên ko chú ý đến mặt mũi hắn ta. Phải thừa nhận là tên này trông tuấn tú thật. Đôi mày đậm nhưng ko thô, ngũ quan gợi cảm giác đầy đặn, nước da trắng bệch lại ko khô sừng. Hắn còn sở hữu đôi mắt to,có điều chúng chỉ mở một nửa, nên dù có thật trong veo, thì cũng khiến người đối diện cảm thấy lạnh giá. Ấy vậy, tất cả những khuyết điểm đó đều rất nhỏ, hắn
  6. nhìn chung khá là gọn gàng , thoải mái, thanh cao. Những tố chất này khiến cô liên tưởng đến các nhân vật trong trò chơi 3D gần đây với ko bít bao nhiêu fan nữ hâm mộ. Cô đã gặp ko ít anh chàng đẹp mã, có lẽ hắn là tên duy nhất có khuôn mặt hoàn hảo ko chút kiêu căng ngạo mạn. Cô thích nhất chính nét pha trộn giữa con trai và đàn ông của hắn. Dáng người khá cao, ko có cơ bắp cuồn cuộn,đầy chất thư sinh. Trong cô thầm nghĩ,từ khi rời khỏi mái trường cấp III cô đã ko còn gặp lại mẫu nam sinh như vậy nữa, nếu trong ngày hôm nay có thể tái ngộ hắn, cô nhất định xếp hắn vào mục tiêu chinh phục của mình Dọc hành lang lớp hoc, đến đâu cũng nghe bọn con gái thì thào với nhau câu nói" Cẩm Phục Hy cuối cùng đã đến lớp."Cô mỉm cười thích thú chạy sang hỏi một nữ sinh mà mình vốn...chẳng quen biết:"Cẩm Phục Hy đó có phải dáng người cao cao, tóc ngả vàng, mặc áo sơ mi?" Cô gái hồ hởi gật đầu, nhưng dừng lại ngay lập tức rồi nhìn lại Linda với ánh mắt khó hỉu. Linda vừa rời bước, mọi người liền xúm bên cô gái vừa rồi bảo:"Có nhầm ko đấy, Linda mà cũng trong bộ dạng đó sao?"
  7. -Sao cơ?? -Mỗi khi cô ấy mỉm cười như thế,tức là lại có thêm một tên xấu số nữa bị bỡn cợt!(Thiệt sao??) -Không sao, nếu là Cẩm Phục Hy thì ko việc gì phải lo, Linda chắc chắn ko cưa nổi anh ta - Nói cũng phải, chỉ cần đứng trong phạm vi bán kính 5 m của anh ta là đã lạnh buốt ngươì...Muốn cưa Phục Hy?? Chưa tiếp cận đã bị ... đông cứng rùi![IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo4_0 4.gif[/IMG] Phần Linda vừa đi vừa cười đắc chí, giác quan thứ sáu của cô thật phi thường. Chỉ qua những lời nói đó, cô bít chắc người mình chạm mặt ko ai khác chính là Cẩm Phục Hy. Bởi vì ko một chàng trai khiến cho cả đám con gái xôn xao lên mà cô ko hay bít.Cô lại vẫn nhủ thầm, nếu gặp lại hắn nội trong hôm nay, nhất định phải cưa cho đổ mới thôi!!! Chứng kiến nụ cười ngạo nghễ đó,mọi người trong trường đều tỏ vẻ thương hại cho kẻ xấu số tiếp theo. Chính Linda cũng ko ngờ mình sẽ gặp lại hắn nhanh đến thế.
  8. Thực ra ko thể trách cô ta cứ liếc mắt đảo khắp nơi, chỉ trách hắn quá ư nổi bật. Giữa đám đông cứ như hạc chen với...đà điểu!!![IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo 4_04.gif[/IMG] Chỉ cần đưa mắt về phía đó, tin chắc người đầu tiên lọt vào tầm chính là hắn.[IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo4_ 02.gif[/IMG] Hắn cầm trên tay một mẫu bánh kem phô mai tiến về phía cô ta, mắt nhìn thẳng nhưng lơ đãng. Linda nhận ra hắn ko nhìn về phía mình nên chạy một mạch về phía hắn. Vừa chạy cô vừa nghĩ ra cảnh tiếp theo nên diễn xuất thế nào. Ngay đến phút cô cách hắn trong gang tấc, hắn vẫn ko hề nhận ra, chẳng bít đang nghĩ ngợi nỗi gì!!Thế là ,a lê hấp, cô chẳng ngần ngại tôn thẳng vào....người hắn!!!!! [IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo4_11.gi f[/IMG] Theo kinh nghiệm của cô, trọng tâm hắn lúc này rơi vào bán thân trên và phần lưng, cô chỉ việc dùng đầu gối thúc vào thì hắn sẽ ngã lăn kềnh ra cho mà xem.[IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo4_ 02.gif[/IMG]
  9. "Bốp!" "Bịch!" "Bịch!" Thế là cả hai đều ngã chỏng gọng. [IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo4_04.gi f[/IMG] Thành công rồi!!! Cô mỉm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt lại méo mó như đoá hoa héo rũ rượi. "Đau quá!!!!" Cô giành phần lên tiếng trước. Tiên hạ thủ vi cường mà!!(Ko hỉu...) Nói thế này thì ai nỡ trách móc nữa. Cô đang nghĩ xem làm sao diễn một cách nhập tâm hơn. Vừa nghĩ, khuôn mặt cô vừa như chuẩn bị nức nở lên. Cẩm Phục Hy đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn, ko có lấy một cái chau mày.Linda liếc nhìn miếng bánh kem bị biến dạng, trong lòng nghĩ: "Không lẽ hắn ko đau tí nào sao? Còn mẩu bánh phô mai kia nữa cũng ko ... tiếc rẻ sao?" Cô ngước lên với bộ dạng bị thương, cứ như bị ... nứt xương đến nơi, nói một cách khó khăn: - Anh...anh ko...đỡ em sao??? [IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo4_02.gi f[/IMG]
  10. Đám đông kéo đến, mọi người đều xúm lại ....khen tài diễn xuất của Linda lại tiến bộ đáng kể. Hắn vốn định bỏ đi, nhưng thấy cô ta bị thương có vẻ nghiêm trọng, lại trông vẻ mặt tựa hồ như vừa bị.....sàm sỡ, do dự một hồi, mới chìa tay đỡ lấy cô ấy. Nhưng cô ta lại ...nắm chặt lấy tay hắn, bàn tay ko thô ráp như bàn tay những tên con trai khác, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu là thịt, đã thế lại ko ấm chút nào. Lúc này cô bắt đầu run rẩy. Không lẽ hắn là người Eskimo cũng nên!!!![IMG]http://www.************/h4/images/smilies/h4_heo4/hihihehe_heo 4_04.gif[/IMG] Nghĩ thế,cô vẫn ko đứng lên, chỉ ngồi yên đó nhìn hắn trân trối. - Đứng dậy!! Phục Hy nói một cách lạnh nhạt. Cô không làm theo, ngược lại còn nắm chặt tay hắn hơn. Không biết tại làm sao, cô bỗng có ước muốn làm ấm tay hắn. Linda nói với giọng hờn mát:
  11. - Anh làm em ngã , người ta không đứng lên nổi lại còn thái độ đáng ghét đó mà nói chuyện!!!! Nhưng Phục Hy lặp lại như một cái máy: “Đứng dậy”. Chẳng chút gì lay chuyển được anh ta. Tên người Eskimo đáng ghét! Cô uất ức quay mặt sang một bên, không thèm nhìn hắn nữa. Hắn toan bỏ tay ra nhưng… cô mạnh tay thật! Anh đang nghi ngờ không biết mình đang nắm phải móng vuốt của một con quái vật hay là bàn tay yếu ớt của một cô gái. Sao nắm chặt thế kia, cứ như thể tay hai người đã được dán dính lại bằng keo dán sắt vậy. Người xem kéo đến mỗi lúc một đông, Linda vẫn nụ cười trấn tĩnh, đương đầu với hắn. Cô ngập ngừng, dù sao thì da mặt mình cũng đã dày đến độ không thiết đến việc mọi người xung quanh đánh giá ra sao. Có điều cô cũng không ngờ tên này lì đòn ra phết, hắn cho tay còn lại vào túi quần, quay mặt sang bên cứ thế chờ cô đứng dậy. “Thật không phải” Cô đứng dậy và nói, tỏ ý xin lỗi,”Tại em mà anh bị ngã”
  12. Vẫn giọng hờ hững đó:” Không sao”. Anh ta tưởng chừng như mất hết kiên nhẫn, nhưng thấy người đối diện là nữ, nên không thể nỗi cáu. Một cách bạo dạn, cô nói khẽ: - Em cố ý đấy Dọc hành lang lớp hoc, đến đâu cũng nghe bọn con gái thì thào với nhau câu nói" Cẩm Phục Hy cuối cùng đã đến lớp."Cô mỉm cười thích thú chạy sang hỏi một nữ sinh mà mình vốn...chẳng quen biết:"Cẩm Phục Hy đó có phải dáng người cao cao, tóc ngả vàng, mặc áo sơ mi?" Cô gái hồ hởi gật đầu, nhưng dừng lại ngay lập tức rồi nhìn lại Linda với ánh mắt khó hỉu. Linda vừa rời bước, mọi người liền xúm bên cô gái vừa rồi bảo:"Có nhầm ko đấy, Linda mà cũng trong bộ dạng đó sao?" -Sao cơ?? -Mỗi khi cô ấy mỉm cười như thế,tức là lại có thêm một tên xấu số nữa bị bỡn cợt!(Thiệt sao??) -Không sao, nếu là Cẩm Phục Hy thì ko việc gì phải lo, Linda chắc chắn ko cưa nổi anh ta
  13. - Nói cũng phải, chỉ cần đứng trong phạm vi bán kính 5 m của anh ta là đã lạnh buốt ngươì...Muốn cưa Phục Hy?? Chưa tiếp cận đã bị ... đông cứng rùi! Phần Linda vừa đi vừa cười đắc chí, giác quan thứ sáu của cô thật phi thường. Chỉ qua những lời nói đó, cô bít chắc người mình chạm mặt ko ai khác chính là Cẩm Phục Hy. Bởi vì ko một chàng trai khiến cho cả đám con gái xôn xao lên mà cô ko hay bít.Cô lại vẫn nhủ thầm, nếu gặp lại hắn nội trong hôm nay, nhất định phải cưa cho đổ mới thôi!!! Chứng kiến nụ cười ngạo nghễ đó,mọi người trong trường đều tỏ vẻ thương hại cho kẻ xấu số tiếp theo. Chính Linda cũng ko ngờ mình sẽ gặp lại hắn nhanh đến thế. Thực ra ko thể trách cô ta cứ liếc mắt đảo khắp nơi, chỉ trách hắn quá ư nổi bật. Giữa đám đông cứ như hạc chen với...đà điểu!!! Chỉ cần đưa mắt về phía đó, tin chắc người đầu tiên lọt vào tầm chính là hắn. Hắn cầm trên tay một mẫu bánh kem phô mai tiến về phía cô ta, mắt nhìn thẳng nhưng lơ đãng. Linda nhận ra hắn ko nhìn về phía mình nên chạy một mạch về phía hắn. Vừa chạy cô vừa nghĩ ra cảnh tiếp theo nên diễn xuất thế nào. Ngay đến
  14. phút cô cách hắn trong gang tấc, hắn vẫn ko hề nhận ra, chẳng bít đang nghĩ ngợi nỗi gì!!Thế là ,a lê hấp, cô chẳng ngần ngại tôn thẳng vào....người hắn!!!!! Theo kinh nghiệm của cô, trọng tâm hắn lúc này rơi vào bán thân trên và phần lưng, cô chỉ việc dùng đầu gối thúc vào thì hắn sẽ ngã lăn kềnh ra cho mà xem. "Bốp!" "Bịch!" "Bịch!" Thế là cả hai đều ngã chỏng gọng. Thành công rồi!!! Cô mỉm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt lại méo mó như đoá hoa héo rũ rượi. "Đau quá!!!!" Cô giành phần lên tiếng trước. Tiên hạ thủ vi cường mà!!(Ko hỉu...) Nói thế này thì ai nỡ trách móc nữa. Cô đang nghĩ xem làm sao diễn một cách nhập tâm hơn. Vừa nghĩ, khuôn mặt cô vừa như chuẩn bị nức nở lên. Cẩm Phục Hy đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn, ko có lấy một cái chau mày.Linda liếc nhìn miếng bánh kem bị biến dạng, trong lòng nghĩ: "Không lẽ hắn ko đau tí nào sao? Còn mẩu bánh phô mai kia nữa cũng ko ... tiếc rẻ sao?" Cô ngước lên với bộ dạng bị thương, cứ như bị ... nứt xương đến nơi, nói một cách khó khăn:
  15. - Anh...anh ko...đỡ em sao??? Đám đông kéo đến, mọi người đều xúm lại ....khen tài diễn xuất của Linda lại tiến bộ đáng kể. Hắn vốn định bỏ đi, nhưng thấy cô ta bị thương có vẻ nghiêm trọng, lại trông vẻ mặt tựa hồ như vừa bị.....sàm sỡ, do dự một hồi, mới chìa tay đỡ lấy cô ấy. Nhưng cô ta lại ...nắm chặt lấy tay hắn, bàn tay ko thô ráp như bàn tay những tên con trai khác, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu là thịt, đã thế lại ko ấm chút nào. Lúc này cô bắt đầu run rẩy. Không lẽ hắn là người Eskimo cũng nên!!!! Nghĩ thế,cô vẫn ko đứng lên, chỉ ngồi yên đó nhìn hắn trân trối. - Đứng dậy!! Phục Hy nói một cách lạnh nhạt. Cô không làm theo, ngược lại còn nắm chặt tay hắn hơn. Không biết tại làm sao, cô bỗng có ước muốn làm ấm tay hắn. Linda nói với giọng hờn mát: - Anh làm em ngã , người ta không đứng lên nổi lại còn thái độ đáng ghét đó mà
  16. nói chuyện!!!! Nhưng Phục Hy lặp lại như một cái máy: “Đứng dậy”. Chẳng chút gì lay chuyển được anh ta. Tên người Eskimo đáng ghét! Cô uất ức quay mặt sang một bên, không thèm nhìn hắn nữa. Hắn toan bỏ tay ra nhưng… cô mạnh tay thật! Anh đang nghi ngờ không biết mình đang nắm phải móng vuốt của một con quái vật hay là bàn tay yếu ớt của một cô gái. Sao nắm chặt thế kia, cứ như thể tay hai người đã được dán dính lại bằng keo dán sắt vậy. Người xem kéo đến mỗi lúc một đông, Linda vẫn nụ cười trấn tĩnh, đương đầu với hắn. Cô ngập ngừng, dù sao thì da mặt mình cũng đã dày đến độ không thiết đến việc mọi người xung quanh đánh giá ra sao. Có điều cô cũng không ngờ tên này lì đòn ra phết, hắn cho tay còn lại vào túi quần, quay mặt sang bên cứ thế chờ cô đứng dậy. “Thật không phải” Cô đứng dậy và nói, tỏ ý xin lỗi,”Tại em mà anh bị ngã” Vẫn giọng hờ hững đó:” Không sao”. Anh ta tưởng chừng như mất hết kiên nhẫn,
  17. nhưng thấy người đối diện là nữ, nên không thể nỗi cáu. Một cách bạo dạn, cô nói khẽ: - Em cố ý đấy!!!! Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Linda cất tiếng cười, đôi mắt nheo nheo: - Này này, em hỏi tên, anh không trả lời, bắt chuyện, anh không thèm, chỉ còn mỗi cách này để bắt buộc anh dừng lại thôi
nguon tai.lieu . vn