Xem mẫu

  1. Lối rẽ trái
  2. 1. Tôi vẫn đi trên lối mòn tình yêu và tôi vẫn yêu nàng, một lối rẽ trái! Tôi từng nghe nàng kể về một chuyện tình của đôi trai gái xoay quanh tách cà phê muối mà họ nên duyên chồng vợ. Giọng nàng buồn buồn, nàng cúi xuống, tay mân mê vài cọng cỏ : “ Mình đang yêu nhau phải không anh?” Tôi hiểu nàng đang phân vân. Ừ thì mình đang yêu nhau..Một lối rẽ trái ngọt ngào hay sự ngụy biện của con tim.Nắng héo hắt, chiều gầy...Nàng nhẫn nại cùng tôi đi vẩn vơ trên con đường heo hút, quanh co… Tôi yêu nàng lúc nào không rõ…Chẳng phải là trạng thái vồ vập hay kiểu tình yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên. Tự nhiên tôi vô cớ yêu nàng…Tự nhiên tôi cần nàng như nắng và gió.. Nàng của tôi đáng yêu, vẻ đáng yêu ấy tôi nhận ra đôi khi giản dị, thường tình. Như hôm qua thôi tôi làm nàng phật ý vì một câu nói vô tình, nàng kiêu hãnh bỏ đi rồi lập tức xoay lưng nghiêng người hôn nhẹ lên má tôi, nàng thốt nhẹ một lời : “ Em giận anh rồi…” và thế là nàng dỗi thật lâu… Như sáng nay nàng bảo : “ Em yêu anh bằng tất cả tình yêu của những người con gái trước sau em trong anh cộng lại”. Nàng nhoẻn miệng cười, trán nàng hơi nhăn lại một cách bướng bỉnh… Tôi hay thở dài…Tôi mệt nhoài vì phải nhớ, phải bận tâm đến nàng…Cuộc sống của tôi như một dòng sông phẳng lặng nhưng dưới đáy sông có muôn ngàn sóng
  3. ngầm chực chồm lên dữ dội…Thật tệ hại đôi khi tôi lại cảm thấy cô đơn và xa lạ ngay trong chính ngôi nhà của mình. “ Nhớ anh quá, em biết làm sao..?” Giọng nàng nhẹ tợ khói sương mà đủ sức dằn lòng tôi nặng trĩu : “ Anh không có câu trả lời cho anh làm sao anh trả lời em cho được…” Tôi cầm lấy tay nàng…Những ngón thuôn dài xanh xao gày gày luôn giá lạnh. Tôi đan ngón tay nàng vào tay tôi và xiết chặt lấy bàn tay ấy…Kéo nàng vào lòng, tôi khát muốn bế lấy nàng chạy trốn khỏi nhân gian này. Nguyệt Lão trêu ghẹo quái ác để tôi vẫn đi trên lối mòn tình yêu mà vẫn yêu nàng, một lối rẽ trái…! Vòng tay tay nàng mềm mại quàng vào cổ tôi, nàng thầm thì : “ Mình sẽ nhớ nhau suốt đời, phải không anh?”. Lằn ranh giới giữa tôi và nàng rất mong manh nhưng vẫn không thể vượt qua… Nàng chẳng bao giờ chịu nhường tôi. Sự bướng bỉnh của nàng đôi lúc làm tôi khốn khổ. Ví như chúng tôi đang ngồi bên nhau thì thầm bao nhiêu điều, nàng vô tình “ chộp” được một câu nói hớ hênh của tôi thế là nàng giận thật lâu…Tôi vụng dại lời an ủi nên thường im lặng…Nhưng tôi chẳng thể” nhin nhớ” nàng được lâu, chừng nửa ngày và nàng cũng thế. Ngay cả lúc nàng giận, nàng cũng đáng yêu, nàng chun cái “mũi tự hào” lại, nheo mắt, buông vài câu hờn mát rồi bỏ đi làm tôi tê tái không kịp nghĩ ra lý do gì mình bị nàng giận! Cũng may, nàng của tôi nhanh giận, nhanh quên, dễ dỗ dành…Tôi
  4. dẹp lòng tự ái không phải để van xin một tình yêu bi lụy hay một sự tha thứ từ nàng mà vì tôi biết tôi trót yêu nàng quá mất rồi. 2.Tôi, một gã đàn ông có nhiều lợi thế. Tôi như viên kẹo bọc đường trong con mắt nhìn và sự tán dương của mọi người. Có học thức, thành đạt và nói một cách khiêm tốn tôi có một vẻ ngoài khá ổn nên tôi có rất nhiều cô gái để mắt tới tôi…Thế nhưng điều ấy không làm tôi thích thú, tôi không phải là một chàng Don Jang. Thế nhưng tôi đã chìm vào tâm hồn nàng…Không ngẫu nhiên nhưng cũng không thể thoát ra được… Đương không, đêm cuối năm, lòng như lửa đốt, tôi thả những bước nhỏ trên con phố chen chúc những nhà, những ô cửa sáng đèn tràn ngập tiếng cười…Tôi thèm được nghe tiếng nàng, thèm được nắm tay nàng , áp tay nàng vào ngực tôi, nơi ấy trái tim tôi đnag thiết tha rung động…Trăng 16 viên mãn sáng trong, vài đôi tình nhân luuwots qua tôi, họ sánh đôi bên nhau đầy thương yêu…Tôi bỗng ghen tị…Tôi ghen với ánh sáng đang phủ lên môi lên mắt những đôi tình nhân đang hôn nhau, tôi ghen với chiếc ghế đá ngoài công viên nơi những người yêu nhau ngồi bên nhau nói biết bao nhiêu điều, tôi ghen với cả những bông hồng tươi thắm kia…Tôi vẫn gọi nàng là “ Hoa hồng của anh!”…Hẳn ánh trăng sẽ nên thơ, dịu dàng biết bao khi em bên tôi, hẳn những chiếc ghế đá trong công viên sẽ có một
  5. nơi dành cho chúng tôi, nàng sẽ ngả đầu lên vai tôi và tôi sẽ hát cho nàng nghe, hẳn đóa hồng tôi tặng nàng sẽ khiến gương mặt nàng trở nên rạng rỡ đẹp xinh… Lúc này, có lẽ nàng cũng mong đợi tôi, tự nhiên tôi muốn chạy đến bên nàng hôn lên đôi môi khát khao ấy những nụ hôn bỏng cháy. Tôi muốn khóc, khóc không phải vì yếu đuối, vì quá nhớ mà vì tôi thương nàng quá…Nước mắt đàn ông vị kỉ hay nước mắt cho tiếc nuối vì sự lỡ làng… Trách? Không! Tôi nào dám trách ai đâu, tôi chỉ trách mình. Tôi không hề là kẻ rong chơi trên nẻo đường tình ái nếu không nói là tôi khá chỉnh chu nghiêm túc thế mà tôi đã chấp nhận một cuộc hôn nhân chưa hẳn đã tự nguyện…Cô ấy yêu tôi hết lòng, chăm sóc tôi bằng tất cả tình yêu của cô ấy, chịu đựng tôi bằng tất cả sự nhẫn nại. Tôi thương cô ấy nhiều hơn là yêu! Tôi từng ru vỗ mình rằng : “ Rồi mai sẽ khác…”thế nhưng mỗi ngày lòng tôi thêm trĩu nặng , mỗi ngày tôi chìm lấp đi sau bao nhiêu ưu phiền, tôi vùi mình vào cuộc chạy đua mưu sinh vất vả và không để cho bản thân mình bất kì khoảng trống nào để phải nghĩ suy… Ba tôi trước vốn cũng là giáo chức, yêu nghề nhưng phải bỏ nghề để nuôi sống gia đình. Ba tôi thích tính ổn định và bền vững, thích thiết kế tương lại cho những đứa con mình. Tôi lớn lên bằng tình yêu của Ba Mẹ. Mẹ tôi yêu tôi bằng cả tâm hồn ủy mị của bà còn Ba giúp tôi trưởng thành bởi chính gian lao đời ba. Ba bảo tôi lấy vợ chỉ vì : “ Ba mong con nghe lời Ba. Hạnh phúc chỉ có được khi người ta có một cái
  6. nền tảng ổn định. Con bé ấy hiền lành, chịu thương chịu khó, biết sống vì con. Làm người không nên phụ rẫy ân tình của người ta.”. Tôi đã có vợ bởi cái lý do đó! Hãy hiểu và khoan vội lên án tôi. Con người ta đôi lúc không thể tuân theo ý thích , lối sống riêng mình…Cũng đừng phê bình tôi nhu nhược…Tôi có những niềm riêng không thể nói hết… Cuộc đời của tôi cứ thế mà bình lặng trôi đi, nỗi buồn của tôi sẽ mơn trớn trong sâu thẳm trái tim tôi và bao sóng ngầm trong lòng sẽ bị nén chặt bởi hàng núi công việc tôi đang làm….Nếu tôi không gặp nàng… Hai năm…chừng ấy thời gian tôi như hóa đá với mọi cảm xúc, tôi khoác trên mình cái vẻ đạo mạo, chững chạc của một người có nhiều bổn phận, nhiều việc phải làm, nhiều điều phải nghĩ…Và sẽ có ai đó dè bỉu tôi tham lam, phản bội khi tôi thú thực rằng : Lòng tôi trống vắng lắm, buồn lắm, tẻ nhạt lắm, khô cứng lắm ngay cả khi tôi có vẻ như hạnh phúc với vẻ ngoài của một gia đình hoàn hảo..Sự thật dù đáng lên án vẫn cứ là sự thật! Bỗng dưng tôi giận mình, tôi đã không thể bước qua sự xao động của trái tim và ngọn lửa tình yêu rực cháy tôi dành cho nàng để đến bây giờ tôi biết tôi không thể sống thiếu nàng. Với nàng tôi vứt bỏ cả lòng sỉ diện mà chỉ có yêu thương như dành sẵn riêng mình nàng dù trước mặt nàng đôi khi tôi chỉ im lặng… Tôi ghét cả tôi khi tôi không có nàng ngay từ khi tôi biết thương, biết nhớ…Tôi ôm nàng trong rạo rực khát khao mà lòng tôi như ai cào ai xé, tim tôi đau như bị ai bóp
  7. vụn… Nàng thỉnh thoảng nũng nịu…Hay bất thần vòng tay lên cổ tôi, cắn nhẹ vào môi tôi rồi buông ra nàng cười khúc khích : - Lơ đễnh nên bị dụ rồi anh nhen! Nàng nheo mắt nhìn tôi trêu chọc. Nắng hanh vàng hắt ánh sáng nhẹ lên gương mặt nàng. Cái vẻ bướng bỉnh thách thức tan biến, tôi bắt gặp trên gương mặt nàng vẻ tươi rói của mùa xuân yêu đương, sự hạnh phúc làm mắt nằng lung linh như hai vì sao nhỏ…Lòng tôi chộn rộn niềm vui vì tôi biết nàng thật sự hạnh phúc khi bên tôi. Nàng cuộn tròn vào lòng tôi, mềm mại như một dãi lụa và thơm tho như một trái Sơ Ri: - Mình suốt đời gọi nhau là tình nhân, anh nhé! Nàng thầm thì trong lúc mắt vẫn khép hờ, nàng thanh thản trong vòng tay tôi, thỉnh thoảng nghịch ngợm những ngón tay tôi. - Không nói gì với anh à? - Có chứ ạ! Nhưng vì anh hiểu cả rồi nên không nói nữa…Hiii.. Tôi phì cười bởi cậu trả lời của nàng, vừa vô lý lại vừa có lý…! Tôi từng mặc lòng buông xuôi đời tôi vào một sự sắp đặt sẵn của số phận. Những sự sắp đặt có sự giằng néo đến kì lạ như định mệnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể lạc vào một lối rẽ trái… Người đời thường bảo : Thứ tình yêu ngang trái luôn làm người ta đau khổ đến tột
  8. cùng mà cũng làm người ta hạnh phúc đến tột cùng. Tôi đồng cảm với nhận định ấy. Đêm về tôi nhớ nàng đến nghẹn thở, thức dậy tôi nhớ nàng khao khát muốn gặp mặt, gần bên nàng tôi vẫn nhớ nàng ước mong được đường hoàng yêu nàng không giấu diếm! Tôi yêu những chiều nắng hanh vàng, thoảng chút gió, lững thững bước trên đường dể nắng tràn lên người xoa dịu sự giá lạnh trong cõi lòng tôi. Nàng yêu sắc tím hoa bằng lăng trổ miên man vào mùa hạ và níu đến đầu mùa thu, vẩn vơ tôi yêu sắc tím ấy lúc nào không hay, tôi yêu luôn cả những loài hoa dại có sắc tím mọc hoang dại khắp nơi, nơi ven đường, trong vườn, bám trên dậu thưa. Cái thứ hoa dại bình dị ấy chẳng bao giờ được nâng niu, được quý chuộng mà vẫn kiêu hang vươn mình trổ sắc tím dịu ngọt, để một kẻ như tôi – một kẻ hạnh phúc lẫn lộn bất hạnh – ngẩn ngơ nhận ra vẻ đẹp lạ kì của hoa giữa muôn ngàn hoa lá, giữa bụi bặm, khắc nghiệt của nắng và gió. Nàng vốn dĩ thường hay giận dỗi, nàng đôi lần làm tôi lao đao mà có lúc tôi chẳng kịp hiểu lý do mình phạm lỗi gì, Thoắt buồn, thoắt vui, có lúc àng hồn nhiên như cô gái đương độ xuân thì, có lúc nàng lại trầm tư triết lý như một người phụ nữ đứng tuổi..Tôi bị cuốn trôi vào biển tình mênh mông, đắm say trong tình yêu mà tôi cho là thuần khiết để vượt qua cả mặc cảm tội lỗi… Nàng hay ngồi bó gối, mắt trong veo ngước nhìn tôi, lặng lẽ như một dấu hỏi. Nàng cứng cỏi và nghị lực, đôi khi phá phách nhưng với tôi, nàng lại yếu mềm như
  9. cơn gió lang thang. Tôi yêu vẻ hồn nhiên như một bản tính của nàng lại yêu cả vẻ trầm mặc xa xăm trên gương mặt ấy…Có cái gì đó mênh manh, có điều gì đó cô đơn đến tột cùng! Nàng cũng hay làm tôi hoảng hốt trước những cơn giận không định trước. Tôi hiểu nỗi lòng nàng, tại thương nhớ ngập tràn mà không bến đổ, tại xa cách và đợi chờ đến mõi mệt, tại phải kìm nén niềm yêu đã dâng lên ngút ngàn và khát khao lúc nào cũng chực bùng lên như lửa cháy… 3. Chúng tôi ngồi bên nhau nói bao nhiêu điều, những điều đã nói từ trước đó và cả những điều xa xôi chưa nói bao giờ. Giữa chung tôi có những khoảng lặng im tê tái..Nagf lỡ chuyến đò chiều còn tôi sang ngang thụ động… Tôi ghì chặt lấy nàng mà không cần quan tâm xung quanh tôi có những ai. Nàng áp vào má tôi, hơi thở nhẹ và thơm tho, nàng thầm thì : - Anh đừng suy nghĩ quá nhiều hay phân tích đúng, sai. Mình không biết ngày mai rồi sẽ ra sao…Cũng không cần phải đòi hỏi quá nhiều cho cái gọi là trọn vẹn. Yêu nhau được như thế này đã là vượt qua cái ngưỡng của cuộc đời…Em chỉ muốn yêu anh, yêu anh..Thế đã đủ… Tim tôi thắt lại, tôi cuộn trong nỗi xót xa cho tôi và cho cả nàng, nghe đắng cay lan tỏa khắp thân thể. Nàng mảnh mai, nàng bé nhỏ, nàng nồng nàn của những đam mê…Tôi như rơi trong sương mù, nàng liều lĩnh sống và yêu…Còn tôi, tôi luôn sợ
  10. tổn thương cho nàng và cho cả những người xung quanh nàng nên tôi kiệm lời an ủi, nhiều lúc chỉ im lặng thở dài theo tiếng thở dài của nàng…Tôi biết điều ấy khiến nàng bực mình nhưng tôi biết phải làm sao bởi ngổn ngang của suy nghĩ, của sự dày vò giữa tình yêu và bổn phận… Ước gì thời gian ngừng trôi…Ước gì cho tôi quay trở lại xuất phát điểm ban đầu của rung động trái tim thì nàng ơi, người con gái có dáng gày buồn và mái tóc đổ dài buông theo bờ vai đang yên lành nép vào lòng tôi sẽ là lựa chọn duy nhất cho rung động trái tim…Tôi biết mình độc ác khi nói ra cái khát muốn ấy, tôi cũng biết mình tàn nhẫn nếu người con gái danh chính ngôn thuận trong gia đình tôi biết được điều này sẽ đau khổ biết nhường nào…Nhưng khát muốn ấy với tôi chỉ là một giấc mơ, mà giấc mơ thì không có thực bao giờ…Tôi chỉ có nàng trong những giấc mơ và tôi biết nàng cũng chỉ dám mơ những điều ấy mà không bao giờ hé môi nói cho tôi biết vì sợ tôi day dứt… Nàng ơi, sau buổi hò hẹn này nàng sẽ hút bóng sau rặng phi lao thưa thớt, chỉ cần vài bước chân tôi có thể kéo em quay trở lại..Mà sao..mà sao chân tôi như chôn chặt..Khoảng cách nào, trở lực nào mà lớn đến mức này hỡi cái thằng tôi đa cảm ơi! Lời của ba tôi còn chạy ngang đầu tôi : - Ba hy vọng con sống đàng hoàng, có trách nhiệm với bản thân và gia đình. Ba không muốn người đời chê trách bởi mọi tin tưởng ba mẹ đặt cả vào con.
  11. Thật sự là tôi muốn khóc…Nước mắt đàn ông có được phép rơi ra không? Nàng của tôi ngang bướng nhưng đuối sức, nàng mang cả niềm tin và mùa xuân cho tôi….Giá mà tôi có thể bỏ cả lòng tự tôn , bỏ quên lời ba tôi, bỏ quên rất nhiều ràng buộc mà chạy theo nàng dẫu chân tôi bị đá nhọn đâm toạc, dẫu thân tôi có bị bão táp dập vùi tôi cũng sẽ nắm chặt lấy tay nàng…áp vào ngực tôi…Nơi ấy con tim tôi thổn thức vì yêu nàng…Yêu nàng…Chỉ yêu nàng... 13/06/2010 19:30 Truyện ngắn Nguyễn Thị Việt Hà.
nguon tai.lieu . vn