Xem mẫu
- Ký ức 3 ngày ....
- Thật may vì cậu đã không còn nhớ 3 ngày ấy, nếu còn nhớ cậu có còn cười khi gặp
tớ không???
Viết xong dòng status chia sẻ trên facebook, Trúc Anh thở nhẹ. Status có người
comment với kiểu hỏi han trêu đùa quen thuộc: “ Tùng Anh: lại rung động chớp
nhoáng với anh nào rồi!!! Nhanh thế có 3 ngày thôi à?” Trúc Anh cười cũng rất
nhẹ chẳng biết là vui hay buồn, chỉ comment lại với hai chữ “@@” (không biết nói
gì).
- Nếu Tùng Anh biết rằng cái tên “cậu” trong status ấy chính là mình thì không biết
cậu ấy sẽ nghĩ sao… thôi, Trúc Anh cũng chẳng muốn nghĩ vẩn vơ làm gì nữa…
dù sao cậu ấy cũng quên rồi…chỉ quên ký ức 3 ngày ấy… đúng là ý trời mà …
*
* *
21h07’ ngày đầu tiên trong ký ức bị mất……..
Đỉnh tầng 5 kí túc xá … Trúc Anh có sở thích ngắm mọi thứ từ trên cao, hôm nay
vô tình nó lại phát hiện có một lối có thể lên đỉnh tầng 5 của khu kí túc xá để ngắm
cảnh, tất nhiên là nó không bỏ qua cơ hội này. Nó ngồi xuống một vị trí mà nó có
thể nhìn được ngôi sao duy nhất trên bầu trời khi ấy bằng cách ngửa mặt lên trời.
- Bầu trời đêm Hà Nội mà Trúc Anh ngắm từ khi vào đại học đến nay dường như lúc
nào cũng giống nhau: đen kịt và chỉ nhìn thấy một ngôi sao duy nhất… Cô đơn lạ
… Cô đơn nên lại nhớ về những ngày “không cô đơn” … nhớ ngày mà nó và
người ấy ngồi cạnh nhau ở một khoảng trời khác, hình như hôm đó đỉnh đầu hai
đứa cũng chỉ có duy nhất một ngôi sao … vậy mà chẳng thấy đơn độc như hiện tại.
Gió đêm lành lạnh khẽ đùa tóc bay bay, Trúc Anh đưa tay vén những sợi tóc bị
gió làm lòa xòa, những ngón tay chạm nhẹ vào da mặt … cảm giác lạnh gợi ký ức
ấm áp khi có người cầm tay nó và bảo rằng : “phải cầm tay tớ mới hát cho cậu
nghe được, không run lắm!!!” ……
Bao lâu rồi nhỉ??? Chẳng nhớ, chỉ nhớ là lâu đên nỗi bây giờ khi những ký ức ấy
hiện ra nó chỉ biết là nhớ thôi, chẳng buồn, chẳng xốn xang gì nữa. List nhạc
không lời đang nghe chuyển sang bài “River flows in you”, Trúc Anh nhắm mắt lại
thả trôi cảm xúc theo từng giai điệu, bỗng… có tin nhắn đến làm gián đoạn, tin
nhắn từ thằng bạn thân Tùng Anh: “ Đang ở đâu đấy?” Tin nhắn cụt ngủn, không
biết đã bao nhiêu lần Trúc Anh nhắc thằng bạn này phải tiết kiệm tin nhắn, một tin
nhắn phải đầy đủ nguyên nhân mục đích chứ không được ngắn đến mức khiến
người đọc ức chế. Trúc Anh nhắn tin lại:
- - Đang ở trên đỉnh tầng 5 kí túc xá, có việc gì thế?
- Ờ, chờ đấy!
Trúc Anh đọc xong tin nhắn trả lời thở dài, đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó
dời”. Khoảng 3 phút sau, Tùng Anh đến ngồi cạnh nó:
- Này, cho cậu này?
- A, trà sữa, vị gì thế?
- Hỏi lạ, có bao giờ cậu thử loại nào khác ngoài trà sữa café không?
- - À, ừ… - Trúc Anh cười rồi cầm cái ống hút đâm một cách chuyên nghiệp vào
nắp ly trà sữa rồi hỏi : - Sao tự dưng lại mua trà sữa cho tớ, …. Hay lại có chuyện
gì nhờ vả?
Tùng Anh cốc đầu con bạn thân, mắng khẽ:
- Đúng là đầu óc chẳng bao giờ nghĩ được cái gì hay ho cả.
- Cậu có thôi mỉa mai đi không? Có chuyện gì? Lại giận nhau với Linh à?
Tùng Anh thở dài, uống một ngụm trà sữa trong ly của mình, nhìn xa xăm. Trúc
Anh không nóng ruột, nó đã quá quen với tính cách của thằng bạn, mỗi khi kể
chuyện chẳng bao giờ nhìn vào mắt người đang nghe, chỉ kể như đang tự thì thầm
với chính mình, lần này cũng vậy, những lời kể không đầu không cuối:
- - Con gái các cậu lắm lí do giận dỗi thật? Chẳng biết đâu mà lần. Mà cứ giận là
nói ra lời chia tay dễ dàng như ăn kẹo.
- Này, lại vơ đũa cả nắm.
- Haiz, dù sao thì hôm nay thèm vị ngọt của trà sữa lại không muốn tự kỷ uống
một mình nên có phần của cậu đấy.
Trúc Anh lại bất giác mỉm cười, nó thấy may mắn vì thằng bạn không giống những
đứa con trai khác, không hay tìm đến rượu- cái vị vừa đắng, vừa cay khi buồn,
Tùng Anh dù buồn đến mấy có lẽ chỉ cần vị ngọt của một cây kem, hay một ly trà
sữa là có thể dịu lại.
- Làm lành rồi chứ!
- ừ!
- - Vậy mà vẫn buồn à?
- Buồn vì yêu nhau lâu đến vậy mà vẫn không thể hiểu nhau… thôi uống trà sữa
của cậu rồi nói chuyện khác đi, sao tự dưng hôm nay tìm được chỗ ngồi hay vậy.
- Tình cờ thôi.
- Uhm, ngồi đây hơi tự kỷ một chút nhưng cảnh rất đẹp, vừa đẹp, vừa cô đơn …
lại nhớ tên kia à… ai bảo trí nhớ của cậu tốt quá làm gì.
- Không phải nhớ rồi lên đây ngồi… mà lên đây ngồi rồi mới thấy nhớ. Ngoài nhớ
không có cảm giác gì khác: mong chờ, hối tiếc, giận hờn, trách móc… đều chẳng
có.
- - Haizzz, vô cảm rồi!
- Sao nói tớ vô cảm?
- Vô cảm khi chẳng yêu ai, vô cảm khi không nhận ra mình đơn độc dù sự thật là
thế, vô cảm vì lạnh thế này mà ngồi một mình trên nơi cao nhất của kí túc xá…
Uhm… có lẽ Tùng Anh nói đúng, bao giờ cậu ấy cũng là người hiểu Trúc Anh
nhất, chỉ cần nhìn nét mặt nó, nghe giọng điệu của nó có thể đoán ra những gì đang
diễn ra trong đầu nó. Tại trà sữa hơi lạnh, gió càng về khuya lại càng lạnh, hay vì
lời nhắc nhở của Tùng Anh mà nó lạnh run. Đặt ly trà sữa uống dở sang bên cạnh,
Trúc Anh đút hai bàn tay lạnh cóng vào túi áo khoác, Tùng Anh thấy vậy mỉm
cười:
- May là cũng vẫn còn biết lạnh, chưa vô cảm được.
- - Uhm, ngồi lâu trên này lạnh thât.
- Lạnh thì ngồi gần vào!
Trúc Anh thoáng ngạc nhiên vì câu nói của thằng bạn, chần chừ:
- Lại nghĩ cái gì đấy, cậu tưởng mỗi mình cậu lạnh à?
Trúc Anh lại bật cười vì cách nói thẳng thừng của thằng bạn. Nó ngồi sát lại chỗ
Tùng Anh, Tùng Anh cao lớn hơn nó nhiều lại ngồi chắn ngay phía hướng gió thổi
tới nên tự dưng nó có cảm giác được che chở. Tại cảm giác ấy hay tại chỉ cần ngồi
gần nhau là sẽ ấm hơn Trúc Anh không phân biệt được nữa. Tùng Anh bỗng quay
sang nhìn nó, trong khoảng cách rất gần như thế, nó nghe tim nó đập bất thường,
thằng bạn hình như nhận ra sự bối rối trong ánh mắt nó nên mỉm cười quay ra nhìn
khoảng không gian trước mặt. Đột nhiên, Tùng Anh chìa một bàn tay về phía nó:
- - Đặt tay lên đây đi… lúc nào cũng thấy kêu tay bị lạnh.
Trúc Anh ngập ngừng, rồi chầm chậm rút một tay từ túi áo khoác ra, vẫn để
nguyên bàn tay đang nắm lại, đặt vào lòng bàn tay Tùng Anh. Chỗ lạnh nhất của
bàn tay nó là đầu ngón tay chạm vào lòng bàn ấm áp lạ của thằng bạn khiến nó
bỗng có cảm giác xôn xao. Tùng Anh chợt thở dài:
- Lạnh thật.
Rồi thằng bạn nắm tay lại, giữ chặt cả tay nó trong đó. Tùng Anh cứ thế, cầm cả
tay nó đút vào túi áo khoác. Dù thân đến mấy, trong hoàn cảnh này, Trúc Anh vẫn
thoáng ngạc nhiên, nhưng kệ, có lẽ thằng bạn đang muốn chia sẻ sự cô đơn với nó.
Nghĩ thế, Trúc Anh thấy tự nhiên hơn, nó không ngại ngùng dựa đầu vào vai Tùng
Anh. Gió vẫn cứ lạnh hơn… nhưng nó lại thấy ấm hơn. Hai đứa chơi thân với nhau
từ lâu, vẫn biết Tùng Anh là một người rất ấm áp dù bình thường thì có vẻ rất vô
tâm, lạnh lùng … nhưng nó không tưởng tượng ra được Tùng Anh lại ấm áp đến
thế. Dựa đầu vào vai cậu ấy, cảm nhận được cả những lúc Tùng Anh thở dài, có lẽ
thằng bạn lại nhớ người yêu nó - Ngọc Linh. Tự dưng Trúc Anh nghĩ đến những
- lúc Linh và Tùng Anh bên nhau, chắc Linh còn thấy ấm áp hơn nó bây giờ nhiều.
Nó tự thấy mình tham lam, tham lam vì muốn cảm nhận cảm giác giống Linh.
Cũng lạ, hình như vì đây là lần đầu tiên cầm tay Tùng Anh như thế nên nó xao
xuyến chăng? Tùng Anh xiết tay nó chặt thêm một chút, thở sâu một cái rồi nói
khẽ:
- Cậu yêu ai đó đi. Cậu cần một người nào đó bên cạnh.
- Ừ, sớm muộn chắc sẽ yêu ai đó…
Sau đó là một khoảng lặng, Trúc Anh với lấy ly trà sữa để uống tiếp thì Tùng Anh
cũng cầm ly trà sữa của cậu ấy lên ra hiệu đổi, nó mỉm cười đồng ý, vị trà sữa bạc
hà mát lạnh không có cái đắng đắng của café làm nó thấy thú vị. Trà sữa bạc hà
lạnh thế này thảo nào khi nãy Tùng Anh cũng kêu lạnh… trà sữa hết, màn hình
điện thoại báo con số 23h50’, Trúc Anh nói khẽ: “về phòng đi, muộn rồi”. Tùng
Anh gật đầu, rồi đứng lên, hai đứa cầm tay nhau một lát nữa cùng đi đến lối đi
xuống, đến đó, Trúc Anh rút tay ra, cười nói: “đủ ấm rồi! ^^” … rồi chạy xuống
- phòng mình ở tầng dưới, Tùng Anh lại chợt mỉm cười, con bạn thân của nó mỗi
khi bối rối sẽ bỏ đi rất nhanh, một thói quen từ lâu lắm rồi… vẫn vậy…
*
* *
Ngày thứ hai trong ký ức bị lãng quên bắt đầu từ 6h sáng…
Trúc Anh vươn vai ngoài lan can phòng nó, bỗng có tiếng gọi từ phía dưới: “heo
lười! Giờ mới ngủ dậy!”. Trúc Anh nhìn xuống, thấy Tùng Anh đang cầm quả cầu
- vẫy vẫy, thì ra là thằng bạn dậy sớm đá cầu. Tùng Anh vừa cười chào nó vừa chỉ
tay lên bầu trời, nó nhìn theo tay Tùng Anh và nhận ra màu nắng nhạt nhạt, nó
mỉm cười ra điều hiểu ý thằng bạn nói rằng “hôm nay có nắng” – cái nắng cuối
đông. Tùng Anh vẫy tay lần nữa rồi chạy đi về phía khu kí túc cậu ấy ở, nó nhìn
theo … ấm áp … chắc tại hôm nay sẽ có nắng….
Một ngày học bình thường trôi qua… à mà có lẽ trôi nhanh hơn bình thường vì
Trúc Anh mải ngắm nắng xuyên qua tán cây ngoài cửa sổ lớp. May là, thầy giáo
giảng say sưa quá không để ý. Có cây gì đó lá xanh non mơn mởn, tự dưng Trúc
Anh nhớ lại vị trà sữa bạc hà ngọt lịm, mát lạnh. Ôi thằng bạn đáng chết… sao tự
dưng lại thấy nhớ nó… Tối muộn, pha xong ly café ấm, thơm phức, Trúc Anh lại
nảy ra cái ý muốn uống café giữa trời lạnh. Khoác vội cái áo khoác dài, nó mang
theo ly đi lên đỉnh tầng 5, và lại ngồi vào vị trí hôm qua. Gió lạnh, café ấm … bàn
tay Trúc Anh cũng vì cầm ly café mà ấm theo. Vừa ngửa mặt lên xem ngôi sao còn
ở vị trí hôm qua không thì nó lại nghe tiếng Tùng Anh:
- Gọi không nghe máy, biết ngay là lại lên đây mà.
- - Cậu đoán giỏi đấy! Mà sao lại tìm tớ.
- Haiz, không có việc gì thì không tìm được à. Lên đòi café bù lại ly trà sữa
hôm qua.
- Aha, không nói sớm, pha mỗi một cốc!
- Một thì uống chung… - nói rồi Tùng Anh cầm cốc café chỉ - cậu uống phía
này, tớ uống phía này.
Trúc Anh bật cười, Tùng Anh đưa cốc café lên miệng uống thử rồi nhăn mặt:
- Pha đắng thế này ai mà uống được.
- Không uống thì trả đây.
- - Không.
Tùng Anh để cốc café về phía mình, rồi đưa một tay ra nắm lấy bàn tay đang cố
với lấy cốc café của Trúc Anh, Trúc Anh ngạc nhiên nhìn thằng bạn không biết nói
gì, cũng không rút tay ra. Tùng Anh xiết nhẹ tay, cười bâng quơ và nói:
- Tay ấm ngay được, tại café ấm hay tại tay tớ đấy!
- Tại cả hai. (cười)
Tùng Anh giơ hai bàn tay đang nắm về phía ánh điện xa xa
- Cậu có thấy vui không?
- - Vui vì cái gì?
- Ngồi cạnh tớ như thế này này…
Tùng Anh vừa hỏi xong thì có chuông điện thoại vang lên, Trúc Anh rút tay lại, để
thằng bạn nhận điện thoại. Nghe cách nói chuyện nhỏ nhẹ, Trúc Anh đoán người
gọi điện đến là Linh. Nếu Linh biết nó và Tùng Anh đang nắm tay nhau và cùng
nhâm nhi một ly café thì có sao không nhỉ??? Chắc không sao đâu, chỉ đơn giản là
cầm tay thôi mà… nghĩ thế mà chẳng hiểu sao Trúc Anh vẫn có cảm giác xôn xao.
Cuộc nói chuyện không dài, Tùng Anh quay lại ngồi cạnh nó. Thằng bạn không
nói lời nào về cuộc điện thoại hồi nãy, chỉ cầm cốc cà phê lên, chậm dãi uống hết.
- Cậu kêu đắng sao lại uống hết vậy?
- Hết ấm rồi, không phải cậu chỉ thích café ấm thôi à? Café nguội đắng hơn
lúc ấm.
- - ừ, đúng vậy mà.
- Cậu không thích thứ khác ngọt hơn được à?
- Có… trà sữa bạc hà.
Nghe Trúc Anh nói vậy, Tùng Anh mỉm cười. Cậu đặt tay con bạn vào tay mình
rồi nắm chặt. Trúc Anh chợt thấy lòng mình bình thản lạ, nó có cảm giác nó có thể
mãi nắm tay Tùng Anh như vậy dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Tùng Anh
chợt lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của nó:
- Sao lần này mãi không ấm nhỉ??? Tại lạnh quá à?
- Uhm, chắc vậy cậu phải đứng lên chắn gió đi, lạnh run rồi đây này.
- Tùng Anh bật cười, đứng lên dang hai tay ra:
- Chắn gió như thế này á?
Hành động hồn nhiên ấy, nụ cười quen thuộc ấy sao hôm nay lại khiến Trúc Anh
cảm thấy xôn xao đến ngạt thở, chỗ bàn tay Tùng Anh vừa buông ra lại bắt đầu bị
lạnh, Trúc Anh thấy đầu óc mình trống rỗng, nó đứng lên, và tiến tới ôm ngang
người Tùng Anh. Tùng Anh cũng ngạc nhiên đến mức bất động. Vẫn vùi đầu vào
ngực thằng bạn, Trúc Anh thầm thì mà như ra lệnh:
- Đứng yên, đừng cử động … cũng … không được ôm lại… Cho tớ 5 phút rồi
tớ sẽ buông ra.
Tùng Anh nghe vậy, cũng chỉ đứng như thế, lặng thinh. Trúc Anh không nhớ cảm
giác khi ôm người ta ngày trước thế nào chỉ biết cảm giác khi ôm Tùng Anh rất
- khác, ấm … ấm nên nó sợ phải buông ra. Chẳng lẽ … Nhưng bỗng dưng nhớ đến
Linh, nó thấy mình như làm điều sai trái. Nó buông hai tay, bối rối cầm chiếc cốc
đã hết café nói tạm biệt Tùng Anh một cách vội vàng rồi đi xuống.
Còn Tùng Anh, đến khi về đến phòng vẫn có cảm giác mơ hồ về những gì vừa xảy
ra. Nó quen Trúc Anh lâu rồi, lại cùng lớp cấp 3, có những khi lớp đi chơi, nó luôn
là người lái xe đạp chở Trúc Anh. Hai đứa có nhiều điểm chung nên cứ tự nhiên
mà hiểu nhau rất rõ, cùng sợ cảm giác lái xe đạp qua những cái cầu không tay vịn
nên đã có lần khiến cả lớp bật cười khi hai đứa nó dừng lại và dắt xe đạp khi qua
cầu. Nhớ đến đó, Tùng Anh vẫn thấy buồn cười. Nhưng không phải chỉ lúc này nó
mới nhớ lại những kỷ niệm về Trúc Anh, tối qua sau cảm giác nắm tay lạ lạ những
hình ảnh xa lắm đã không ngừng xuất hiện trong đầu nó rồi. Nó đã từng nắm tay
Trúc Anh một hai lần trước đó nhưng không phải vào mùa đông, còn ôm thì hôm
nay là lần đầu… Nó thấy có cái gì lạ lẫm đang xảy ra, nó tự hỏi Trúc Anh đang có
cảm giác gì? Hơi rối trí một chút, nhưng rồi tâm trạng hỗn loạn cũng theo nó vào
giấc ngủ….
*
nguon tai.lieu . vn