Xem mẫu

  1. Kẻ Báo Tin Dữ Ít ai sống ở vùng Ngã Ba Ông Tạ vào khoảng thập niên 60s mà không biết danh của Thầy Bảy! Thầy Bảy sống trong một căn nhà ba tầng khá khang trang! Thầy tuy đã trên 50 mà vẫn chưa có vợ con gì cả ! Ai cũng cho là Thầy rất cô đơn một mình trong căn nhà 3 tầng to lớn này! Ai có hỏi thì Thầy chỉ cười nói là nghề của Thầy chưa cho phép Thầy lấy vợ! Nghe tên của Thầy ta cũng có thể đoán được Thầy làm nghề gì rồi! Thầy chuyên lo việc bói toán! Từ coi tướng, chỉ tay, bói bài, giải mộng, và ngay cả chiêm tinh Thầy bao thầu hết! Ta không ngạc nhiên khi thấy Thầy ngày càng khá giả hơn! Chỉ khi nào không còn đàn bà trên thế gian này thì ngày đó Thầy mới sợ đói mà thôi! Chính Thầy cũng biết là mình sống nhờ vào lòng tin của các bà! Bọn đàn ông thì cả năm trời may ra mới thấy mặt một mống xin coi về công danh sựs ghii p! Nệế ai cũng như bọn dàn ông hết thì u có lẽ thầy đã bỏ nghề lâu rồi! Thầy cũng như các nhà bói toán khác! Nghĩa là "bói ra ma quét nhà ra rác" mà thôi! Nhưng Thầy được tiếng hơn họ nhờ Thầy đoán trúng nhiều hơn! Bí quyết của Thầy là dùng tâm lý để đoán cho khách hàng của Thầy! Thí dụ có lần một người đến xin giải mộng, bà ta nằm mơ thấy heo kêu! Thầy đoán là bà ta sắp được mời ăn tiệc! Quả đúng như vậy tuần đó bà được mời đi ăn đám giổ của một người bà con! Tuần sau bà ta lại tới xin giải mộng, nói là bà lại mơ nghe tiếng heo kêu! Lần này Thầy bảo là phải cẩn thận kẻo bị đánh! Bà nọ ra về! Quả đúng như lời Thầy cảnh cáo, mấy hôm sau bà đi chợ ngang qua chổ hàng cá, hai bà bán cá chửi lộn rồi đánh nhau! Họ lấy đòn gánh phang nhau, nhè đâu trúng bà một cái lổ đầu phải đi nhà thương! Tiếng Thầy coi hay đồn xa nên các bà ở các vùng khác đua nhau tới xin Thầy coi cho! Họ đâu biết là Thầy chỉ dựd theo tâm lý mà đoán thôi: Theo Thh y thì khi lầầ đầu nghe heo kêu, tức n là heo đang đói và chủ sẽ cho heo ăn! Còn lần thứ hai vẫn nghe heo kêu thì Thầy cho là heo đã ăn no mà còn kêu réo thì sẽ bị chủ đánh đòn! Mà ngờ đâu các điều Thầy đoán đều trúng phóc! Cũng nhờ đoán đúng nhiều vụ cho nên lúc đầu nhà Thầy cũng chỉ lụp xụp mà chỉ trong vòng năm bảy năm Thầy đã xây được căn nhà 3 tầng khang trang như hiện nay! Nhưng nếu chỉ có thế thì cũng chẳng có gì đáng nói! Bất quá Thầy chỉ có danh hơn các ông Thầy khác thôi! Nhưng cái điều mà làm cho Thầy nổi danh, ở thập kỷ 60, là cái danh hiệu "Kẻ báo tin dữ!" Có một thời mà dân chúng tại Saigon và vùng phụ cận đều sợ hãi mỗi khi nhắc đến tên Thầy! Mỗi khi nhấc điện thoại lên hỏi "Xin lỗi ai ở đầu giây đó?" Và nếu người ở đầu giây kia trả lời "Tôi là Thầy Bảy đây! Xin cho nói chuyện với ông/ bà...." là chủ nhà cảm thấy mình đã mang vận mạt vào thân rồi! Từ chết tới bị thương thôi! Mà như có một ma lựl nào đó khii n ngếườđược gọi có i muốn cúp máy cũng không được! Cái ma lựl đó làm cho ngg g i ta tò mò muườố n nghe việc gì mà Thầy Bảy muốn báo cho mình! Dù đó toàn là việc xấu không thôi! Cảnh sát cũng nhận được những cú điện thoại từ văn phòng Thầy, báo cho họ biết nơi xảy ra tai nạn của nạn nhân! Hoặc báo cho họ biết sựs ì ss xẽả ra cho các nạn nhân nếu y nhà các người này không có điện thoại! Ddặc biệt là những sựs ii c xệấ này xảy ra như là các tai nạn! Không một dấu vết u gì để lại để có thể tìm ra hung thủ hay quy về một người đáng nghi nào cả ! Trong hầu hết các vụ án này, cảnh sát đều phải làm biên bản là do tai nạn, hoặc chờ bổ tuc' các chi tiết trong khi đợi điều tra thêm! Cảnh sát đặt một nhóm đặc biệt để theo dõi
  2. chuyện này, và một toán khác chuyên theo dõi việc làm của Thầy Bảy từng bước một! Họ cũng mời Thầy về sở cảnh sát đô thành để hỏi cung mấy lần, nhưng lần nào Thầy cũng chỉ nói là có một thế lựl vô hình nào đó chhcho Thỉầ biết số điện thoại, và cho y Thầy thấy các điều sẽ xảy ra cho các nạn nhân! Thầy chỉ muốn kêu để giúp họ tránh cái thảm họa sắp xảy đến cho họ mà thôi! Nhưng hình như vô hiệu! Cái thế lựl vô hình đó hình như muốn Thầy kêu, và như để chứng tỏ là nó có mãnh lựl làm hh i kạẻ khác mà chính quyền không làm gì được nó cả ! Cảnh sát làm việc dựd theo khoa học nên làm sao họ tin được các lời Thầy Bảy nói! Họ tin là Thầy có liên hệ gì đó với bọn giết người chuyên nghiệp kia! Có thể là Thầy mướn bọn đó làm ra các việc kia rồi làm bộ gọi báo để mọi người cho là Thầy tinh thông mọi việc, ngỏ hầu làm mọi người tin vào tài Thầy mà kéo đến xem bói đông hơn, và Thầy sẽ làm giàu vì cái danh tiếng này! Nhưng thật ra cái tin đồn Thầy là "Kẻ báo tin dữ" hại Thầy nhiều hơn là giúp! Các bà sợ không giám tới nhờ xem bói nữa! Họ sơ. Thầy sẽ báo cho họ các tin dữ trong gia đìnmh họ! Công việc của Thầy càng ngày càng ế ẩm! Thầy chỉ còn việc ngồi chơi trước bàn làm việc, mắt dòm chừng cứ sợ quyển điện thoại mấp mô tựt ở trang và t chỉ tên kẻ sắp bị tai nạn! Cái việc chờ đợi này nó làm căng thẳng thần kinh của Thầy hết mức! Hơi nghe một tiếng động dù mạnh hay nhẹ cũng đủ làm cho Thầy bị giật bắn người lên! Một hôm kia, Thầy đang ngồi ở bàn làm việc thì cuốn sổ điện thoại niên giám tựt #273;; ng lộậtừng tờ, rồi ngừng tại trang có quảng cáo của cửa hàng bán xe gắn t máy và phụ tùng xe Honda! Cái số điện thoại trên trang ấy cứ nhấp nháy đập vào mắt thầy! Thầy thấy ông chủ hảng bị xe đụng chết ở trước cửa hàng đúng 6 giờ chiều! Thầy cố chống chọi với cái cám dỗ để khỏi cầm máy kêu người chủ tiệm như Thầy đã làm như các lần trước kia! Thầy biết là mình đang bị cảnh sát theo dõi, và họ không tin vào các điều Thầy đã nói cho họ nghe! Thầy đã chống cực ại cái thự ll l vô hình ế cho đến gần 5 giờ chiều! Tuy thế tình con người vẫn cao hơn sựs ợ hãi! Thh y không ầ muốn một người nữa chết mà không biết vì sao mình chết! Thầy nghĩ có lẽ ông ta sẽ tin ta hơn nếu ta đến tận nơi để khuyến cáo ông ta đừng ra khỏi nhà vào lúc 6 giờ là xong chuyện! Thế là Thầy lấy xe Honda phóng về hướng cửa tiệm đó! Còn cả tiếng đồng hồnữa, dư sức để Thầy tới đó và nói cho ông chủ tiệm biết điều nguy hiểm đang chờ đón ông ta! Nhưng mới chạy được một đoạn đường thì phía trước có tai nạn xe cộ! Xe kẹt cứng đường! Muốn tới hay lui gì cũng không được! Khi đường đã được giải tỏa xong thì chỉ còn có 7 phút là tới 6 giờ chiều! Thầy rồ ga phóng vội đi! Cứu người như cứu lửa mà! Khi Thầy vừa phóng tới trước cửa tiệm thì thấy ông chủ tiệm đang đuổi theo một thanh niên miệng la "Bắt nó, bắt nó! Nó ăn cắp đồ trong tiệm tôi!" Tên trộm phóng băng đại qua đường, ông chủ rượt theo, cũng là vừa lúc Thầy chạy tới đó, và ông ta đã lao ngay vào đầu xe của Thầy! Ông ta bị hất văng và đập đầu xuống đất chết tươi! Chuông nhà thờ gần đó bắt đầu đổ cho lễ 6 giờ chiều! Cảnh sát đến bắt Thầy về đồn làm biên bản! Thầy bị nhốt mấy ngày nhưng cuối cùng được thả vì nhân chứng cho biết là ông chủ tiệm tiếc của đuổi theo tên trộm và lao đầu vào xe của Thầy! Thầy biết là thế lựl vô hình muu n cốả cáo Thầy về việc cãi lại sựs ai nh khiến của nó ! Một hôm khác, quyển điện thoại lại mở ra từng trang và dừng lại tên một chủ tiệm bán gương (kiếng) Cái số điện thoại cứ chớp chớp trước mắt Thầy như mời gọi, như chọc giận, như thách đố Thầy! Thầy cố nhắm mắt để không nhìn thấy nó nhưng cũng
  3. không xong! Ddến trưa Thầy đành cầm máy kêu bà chủ tiệm để báo là đúng 3 giờ chiều nay, bà đừng đứng gần một tấm gương nào hết! Nếu không nó sẽ rớt xuống gây tai nạn cho bà! Bà chủ tiệm nghe tiếng Thầy thì sợ điếng hồn! Tuy sợ nhưng cũng cám ơn việc Thầy báo cho biết trước để đề phòng! Bà vội đóng cửa tiệm và vào nhà nghỉ ngơi! Khoảng gần 3 giờ bà đi vào phòng tắm! Ddang xối nước thì bổng đâu đánh xoảng một tiếng! Cả một mảng kính to ở cửa sổ tròn trên vách phòng tắm rơi xuống cắt đứt bay ba ngón tay trái của bà! Bà vơ mặc vội quần áo rồi cầm ba ngón tay của mình chạy ra kêu cứu ầm ỉ ! Chồng bà vội lấy xe chở đi bệnh viện để cấp cứu! Nhưng các bác sĩ chỉ nối các ngón tay cho bà nhưng không thể nối các gân, thần kinh được! Bà bị tê liệt ba ngón tay từ đó! Mảnh kính trong phòng tắm bể xuống vì bọn trẻ con chơi ném nhau chẳng may một hòn đá bay lạc vào cái cửa kính ngay phòng tắm! Một lần nữa cái thế lựl vô hình ll i thạắng! Riết rồi ai cũng sơ. Thầy! Ngay cả việc tránh nhìn thấy Thầy! Họ sợ lỡ thấy và Thầy phán cho một câu là đi đời nhà ma! Trước kia, ai gặp Thầy cũng chào hỏi, nay thấy Thầy xa xa là họ tìm cách lẩn đi rôì! Thầy cảm thấy cô đơn thật sựs ả cc m Và thấy như bị tù ngay chính trong căn nhà mình! SựSô đđ n cơộ với nỗi lo sợ cho ng tương lai của mình khiến cho Thầy phải tìm cách trừ khử đi cái thế lựl vô hình đang bám theo ám ảnh Thầy! Thầy xuống vùng Châu Ddốc, lên tận núi Thất Sơn để nhờ các sư ông tu ở trên chùa cứu giúp! Các vị chân tu này đã nổi danh là trừ khử được các tà ma ám ảnh! Các vị sư bèn làm đàn cúng trừ tà cho Thầy! Sau cả buổi tụng kinh và làm phép, họ nói là đã thâu bắt được tà ma rồi! Từ nay yên tâm về sinh sống! Không ai theo khuấy phá nữa! Thầy mạn phép hỏi tà ma đó là ai mà theo ám ảnh Thầy và chọc tức nhà cầm quyền! Vị sư chủ trì cho biết đây là hồn ma của một tên cướp khét tiếng ở Khánh Hội, đã bị cảnh sát vây bắt và bắn chết trong một vụ cướp ngân hàng! Hồn hắn vẫn còn thù hận, và chưa siêu thoát được nên về để trả thù! Từ hôm đó trở đi, Thầy Bảy không còn gọi điện thoại để báo tin xấu nữa! Nhưng cái danh "Kẻ báo tin dữ" kia vẫn bám theo Thầy! Làm Thầy không thể làm ăn gì được nữa! Khách vẫn sợ không giám tới nhờ coi bói! Thầy quyết định giải nghệ, bán nhà, và về Cần Thơ mua một mảnh vườn sống cho tới tuổi già! Từ đó dân vùng Saigon, Gia Ddịnh cũng dần quên đi tên Thầy Bảy! Cái tên mà một thời đã làm cho họ sợ hãi mỗi khi nhắc đến! Và không còn ai phải bị giật mình mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại reo vang nữa! Kết Thúc (END)
nguon tai.lieu . vn