Xem mẫu

  1. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG PHẦN 5 L ệ Ngọc thao thức không ngủ được. Đã mười hai giờ đêm mà Vũ Hoà vẫn chưa về. Nàng bồn chồn lo 1ắng. Và như một linh cảm khiếp hãi, nàng vội chạy ra đường, lên nghĩa địa Mã Lèng, nàng đụng phải một người đàn ông đang nằm sấp ở giữa lối cỏ. Nàng hoảng hốt la lên rồi xoay người đàn ông lại. Nàng rụng rời chân tay, lắp bắp: - Anh Vũ Hoà! Trời ơi, sao anh lại nằm ở đây? Nàng vội xốc nách dìu Vũ Hoà dậy. Người chàng mềm oặt. Chàng rên rỉ: - Thuý Phượng, hãy tha cho tôi! Tôi xin cô đó... Lệ Ngọc tò mò: “ôThuý Phượng là ai nhỉ? Sao Vũ Hoà lại gọi tên cô ta?” Nàng dìu chàng về phòng, lấy dầu xoa cho chàng, nước mắt nàng ứa ra giàn giụa. - Vũ Hoà ơi, sao chàng lại làm vậy? Chàng đã hứa là chồng của em, chàng lại đi hẹn với người con gái nào khác? Đêm qua, chàng đã làm gì cô ta? Thuý Phượng là ai? Tại sao cô ta lại quyến rũ Vũ Hoà? Để Vũ Hoà phải bất tỉnh đi trong đêm tối như vậy? Cô ta có đẹp lắm, hấp dẫn lắm không? Vì chỉ có hấp dẫn thì mới quyến rũ được Vũ Hoà chứ? Lệ Ngoc cứ bần thần suy nghĩ, nàng cảm thấy lo sợ cho tình duyên của mình. Đợi chàng tỉnh táo rồi sẽ hỏi cho ra lẽ. Nhất định không để hạnh phúc tuột khỏi tay mình. Chàng phải là của mình... Nàng nắm chặt tay của Vũ Hoà đặt lên bộ ngực mình, nơi con tim nàng đang thổn thức. - Vũ Hoà, chồng của em, em yêu chàng, chàng có biết không? Tại sao chàng lại làm vậy? Chàng có biết con tim em đau đớn lắm không? Vũ Hoà tỉnh dậy, chàng sợ hãi kêu khẽ: - Thuý Phượng, cô đừng có đeo bám tôi nữa. Tôi... Lệ Ngọc dịu dàng: - Em là Lệ Ngọc, vợ của anh đây. Em không phải là Thuý Phượng. www.vuilen.com 78
  2. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà choàng dậy, chàng thảng thốt: - Lệ Ngọc đó ư? Tại sao anh lại về đến đây được nhỉ? Anh gặp một tai hoạ khủng khiếp, và ngất đi... Lệ Ngọc thổn thức: - Chàng nằm sấp ở vệ đường, em phải đưa chàng về cạo gió cho chàng. Chàng nói đi, chàng đã làm gì đêm hôm ở ngoài trời vậy? Vũ Hoà tỉnh táo hẳn: - Ở trại phong này, có cô nào là Thuý Phượng không? Lệ Ngọc lắc đầu. Vũ Hoà ngạc nhiên: - Vậy tại sao tôi gặp cô ta nhỉ? Cô ta ghen tuông cả với em đó, Lệ Ngọc à! Lệ Ngọc bồn chồn: - Tại sao lại ghen vđi em? Hay là Huệ Quyên đã bày ra trò này? Cô ta quả thật là ghê gớm. Vũ Hoà nói: - Không, làm gì có Huệ Quyên ở đây? Kìa, mà sao em lại khóc? Em lo cho anh phải không? Lệ Ngọc gật đầu: - Vâng, em lo cho anh, và sợ cho em. Vì cái cô Thuý Phượng nào đó cứ ám ảnh anh mãi. Vũ Hoà hôn lên trán Lệ Ngọc, âu yếm: - Coi kìa, lúc em khóc trông thật xinh! Em đã là vợ anh, thì không được ghen tuông, rõ chưa? Rồi anh sẽ kể cho em nghe tất cả. Lệ Ngọc run run: - Dạ, em xin nghe lời anh! Vũ Hoà thì thầm: - Đêm nay, sẽ là đêm tân hôn của chúng mình chứ, em yêu? Anh rất muốn điều đó! Em ngoan chứ? Lệ Ngọc thẹn thùng, mặt nàng đỏ rần: www.vuilen.com 79
  3. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Em đã là của anh, anh muốn lúc nào mà chả được... Vũ Hoà sung sướng, chàng cởi quần áo Lệ Ngọc và sững sờ trước vẻ đẹp nõn nà của nàng. Chàng cuống quít hôn lên bầu vú nàng và mó máy khắp cơ thể nàng. Lệ Ngọc như tê liệt, mặc sức cho Vũ Hoà muốn làm gì thì làm. Xong việc, chàng âu yếm: - Em quá thật hấp dẫn, thủ trưởng của anh ạ! Anh cứ muốn chúng mình như vầy hoài. Lệ Ngọc nồng nàn: - Em cũng vậy! Em sẽ chỉ là nô tỳ của anh thôi. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em chứ? Em đã dâng hiến tất cả cho anh rồi. Vũ Hoà móc trong bóp ra chiếc nhẫn bằng vàng tây, tha thiết: - Đây là chiếc nhẫn của mẹ anh, để dành tặng cho con dâu. Mẹ nói, nếu cô nào đeo vừa chiếc nhẫn này, thì sẽ hạnh phúc bên con mãi mãi! Em đưa tay đây để anh đeo cho em. Lệ Ngọc xúc dộng, nàng đưa tay cho Vũ Hoà, Vũ Hoà đeo chiếc nhẫn vào tay Lệ Ngọc. Chiếc nhẫn vừa khít. Vũ Hoà tươi cười: - Mẹ anh cũng khéo chọn dâu tương lai đấy chứ? Em đã vừa lòng chưa? Lệ Ngọc ràn rựa nước mắt, bồi hồi: - Em cảm ơn anh, cảm ơn mẹ. Em sẽ là con dâu hiền của mẹ, là vợ ngoan của anh. Em sẽ chung thuỷ với anh suốt cuộc đời này! Một tiếng cười hăng hắc: - Lệ Ngọc, tại sao chị lại giành chồng của tôi. Tôi sẽ không để cho chị yên ổn đâu. Tôi căm thù chị! Vũ Hoà run bắn cả người: - Thuý Phượng, sao cô ngang ngược quá vậy? Tôi và vợ tôi có làm gì cô đâu? Thuý Phượng tức giận: - Không làm gì à? Tại sao anh nghe được tiếng hát tâm thức của tôi, đánh thức âm hồn tôi sống dậy để tôi phải lang thang đêm hôm nơi nghĩa địa, còn hai người thì ôm nhau ngủ trong phòng? Liệu có tàn nhẫn quá không? www.vuilen.com 80
  4. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà ngẩn ngơ: - Cô nói vậy là sao? Bộ nghe được tiếng hát của cô là phải thuộc về cô sao? Tại sao lại như vậy? Thuý Phượng giận dữ: - Vì ngươi đã nghe được tiếng hát ma, ngươi phải thuộc về ma. Ngươi rõ chưa? Ta sẽ bắt ngươi làm chồng của ta! Ngươi phải chết! Lệ Ngọc nghe hai người đôi co, chỉ biết nức nở. Thuý Phượng tiếp tục nói với Vũ Hoà: - Dải lụa tím ta để ở chỗ ngươi là vật kỷ niệm, ngươi đã cất giữ nó, nghĩa là ngươi đã có lòng với ta, ngươi còn chối cãi nữa hay không? Vũ Hoà gầm lên: - Thuý Phượng, cô ăn nói ngày càng ngỗ ngược! Tôi sẽ đốt cái dải lụa tím đó, để cho cô biết rằng linh hồn cô sẽ tan biến ngay tức khắc. Cô hãy về với thế giới cõi âm của cô đi! Chàng bật hộp quẹt, đốt dải lụa tím, khói bay khét lẹt. Thuý Phượng rú 1ên một tiếng kinh hãi và biến mất. Vũ Hoà xoa tay, vui vẻ: - Vậy là xong rồi, từ nay cô ta sẽ không còn quấy rối chúng ta nữa. Không ngờ cô ta là con ma si tình đến vậy. Lệ Ngọc thổn thức: - Cô ta là ai vậy? Tại sao cô ta lại muốn chia tách chúng ta hả anh? Vũ Hoà cười: - Cô ta là Thuý Phượng, là một hồn ma hát rất hay, có lẽ trước kia cô ta cũng ở trại phong này. Lệ Ngọc rú lên kinh hãi: - Thuý Phượng à? Phượng Ca! đứng rồi, cô ta tự tử chết dù em đã an ủi động viên cô ấy nhiều. Ai ngờ cô ấy lại hoá hồn ma si tình đến vậy. Tội nghiệp cô ta quá. Vũ Hoà ôm Lệ Ngọc vào lòng, lúc này Lệ Ngọc mới nhớ vẫn còn loã lồ, nàng thẹn thùng vơ lấy quần áo. Vũ Hoà âu yếm: www.vuilen.com 81
  5. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Coi kìa, cô dâu mới sao vẫn còn thẹn thừng đến vậy? Em quên mất em đã là vợ của anh rồi ư? Lệ Ngọc nép vào Vũ Hoà, bẽn lẽn: - Em đâu dám quên, chỉ vì sự xuất hiện của Thuý Phượng khiến em bối rối. Có lẽ ngày mai, mình phải lên nghĩa địa Mã Lèng đốt cho cô ấy nén nhang để an ủi vong hồn cô ấy. Vũ Hoà gật đầu: - Ừ em nghĩ đúng đấy! Cô ấy đáng thương hơn đáng giận. Còn bây giờ, hãy để anh yêu em lần nữa nhé. Lệ Ngọc đỏ dừ mặt, vẻ thẹn thùng của Lệ Ngọc khiến Vũ Hoà vô cùng thích thú. H uệ Quyên gặp Vũ Hoà, nói thẳng: - Anh có biết rõ về chị Lệ Ngọc không? Anh đừng quan hệ với chị ấy nữa, nó không có lợi cho anh đâu! Vũ Hoà hỏi: - Thế cô biết quan hệ giữa tôi và Lệ Ngọc ra sao mà lại nói vậy? Huệ Quyên lỏn lẻn: - Biết chứ! Biết chị ấy quyến luyến anh, yêu anh, còn anh thì anh chỉ yêu em, đúng không? Vũ Hoà cười nhạt: - Tại sao cô lại tự tin đến vậy nhỉ? Huệ Quyên vui vẻ: - Vì em là con gái trinh nguyên, lại xinh đẹp, đâu có nạ dòng như chị Lệ Ngọc! Chẳng 1ẽ, anh là trai tân lại thích đàn bà đã qua đời chồng rồi hay sao? Vũ Hoà tái mặt: www.vuilen.com 82
  6. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Sao cô lại có thể ăn nói như vậy với Lệ Ngọc được nhỉ? Mở mồm ra gái nạ dòng này nọ, mà chị ấy có làm gì cô đâu nhỉ? Huệ Quyên vô tư: - Thì em nghĩ sao nói vậy chứ có ý gì đâu? Sao anh bệnh chị ấy chằm chằm quá vậy. Anh nên nhớ, chồng chị ấy chết vì bệnh cùi đó. Mà nghe đâu, chị ấy cũng nhuốm bệnh, thân hình đầy những vết sần sùi... Đó là em thương anh, nên em báo cho anh biết, còn nghe hay không thì tuỳ ở anh. Vũ Hoà tức giận: - Cô thật quá lắm! Xưa nay chỉ có trâu đi tìm cột, chứ ai cột lại tìm trâu bao giờ. Cô vì tính ích kỷ, thêu dệt đủ chuyện về Lệ Ngọc. Cô cũng đâu khác gì Thuý Phượng! Huệ Quyên giật nảy mình. Vũ Hoà thong thả: - Nếu cô biết điều, cô nên tránh xa tôi! Tôi cũng bị bệnh cùi rồi đó. Bệnh đó lây từ Lệ Ngọc đó. Thôi, chào cô nhé, tôi phải đi làm công chuyện. Nói xong Vũ Hoà bước đi, để mặc Huệ Quyên đỏ mặt tức giận nhìn theo, đôi mắt cô ta long lên sòng sọc: - Được rồi, ta không chịu thua đâu, ta sẽ bằng mọi giá chiếm được trái tim anh! Trời sập tối, Huệ Quyên lên đỉnh Mã Lèng. Cô là người con gái táo tợn, đâu có sợ gì ma quỉ. Cô thích ngắm trăng. Trăng ở đây rất đẹp... Chợt cô thấy một bóng người, cô dụi mắt. Trước mắt cô là một cô gái tóc dài, cô ta nhìn Huệ Quyên, cái nhìn lạnh lẽo. Huệ Quyên run bắn cả người. Ma ư? Chỉ có ma mới có cái nhìn kỳ quái như vậy! Cô gái giọng the thé: - Huệ Quyên, không nhận ra tôi sao? Tôi là Thuý Phượng, Phượng Ca của trại phong năm xưa đây mà. Huệ Quyên rụng rời chân tay, lắp bắp: - Thuý Phượng, cô đã chết lâu rồi kia mà? Sao lại hiện hồn để nhát tôi? Thuý Phượng cười hăng hái: - Tôi đâu có nhát cô, tôi chỉ giúp cô chiếm trái tim của Vũ Hoà thôi mà. Chả phải cô đang muốn Vũ Hoà sao? www.vuilen.com 83
  7. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Huệ Quyên tò mò: - Làm sao cô biết điều đó. Chiều nay Vũ Hoà mới nhắc đến cô, thì cô đã xuất hiện, cô đúng là ma quái thật! Thuý Phượng vui vẻ: - Thì tôi là ma nên mới biết gan ruột của cô chứ. Tôi và cô đã từng là bạn kia đấy, cô quên rồi sao? Huệ Quyên lắc đầu: - Bạn ư? Cô là bệnh nhân, còn tôi, tôi là người bình thường sao lại là bạn được, cô ăn nói hồ đồ quá. Cô muốn gì? Thuý Phượng lạnh lùng: - Muốn cô trả thù Lệ Ngọc, chiếm lại Vũ Hoà, cô hiểu không? Huệ Quyên cười sặc sụa: - Cô là một cô gái cùi, lại là một hồn ma, cô vẫn đam mê tình ái vậy sao? Ừ, phải rồi, cô chưa từng biết mùi ân ái mà! Té ra cô cũng thích Vũ Hoà. Anh chàng đào hoa thật. Làm sao mà anh ấy lại biết cô nhỉ? Thuý Phượng bùi ngùi: - Đơn giản thôi! Vì anh ấy nghe được tâm linh của tôi. Huệ Quyên ngạc nhiên: - Tâm linh à? Tâm linh là cái gì vậy? Thuý Phượng nói: - Tâm linh là cõi khuất của hồn người. Anh ấy đã nghe dược tiếng hát của tôi. Tôi hát đã năm năm nay, thế mà có ai nghe được đâu, chỉ có anh ấy nghe được. Như vậy, anh ấy phải là người của tôi... Huệ Quyên lắc đầu: - Cô lầm rồi! Cô coi bản thân cô kìa: một hồn ma phiêu bạt, thiếu cả ngón tay, ngón chân, vậy mà cô vẫn còn tự tin cho là Vũ Hoà yêu mình. Cái đó chỉ là sự linh cảm của cô mà thôi. Cô đừng ảo tưởng quá! Mà sao cô không tìm gặp Vũ Hoà, gặp tôi làm gì nhỉ? Tôi cũng đang thất tình anh ấy đây. Thuý Phượng nức nở: www.vuilen.com 84
  8. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Anh ấy xua đuổi tôi, đốt dái lụa tím là nơi trú ngụ linh hồn tôi! Bây giờ tôi không có chốn nương tựa vì vậy mới phải nhờ cô giúp đỡ. Tôi sẽ nhập hồn tôi vào cô và đêm đêm hát cho anh ấy nghe. Chỉ cần anh ấy nói yêu tôi, thế là tôi mãn nguyện lắm rồi. Huệ Quyên run bắn cả người: - Cô nói vậy là sao? Là muốn... Thuý Phượng gằn từng tiếng: - Hồn cô phải thay tôi lang thang, để tôi được ở gần Vũ Hoà, cô hiểu không? Huệ Quyên lắp bắp: - Không, không bao giờ! Tôi không muốn chết... cô hãy buông tha cho tôi... Nhưng Thuý Phượng đã xông đến ôm chặt lấy Huệ Quyên, và nhập vào người Huệ Quyên. Huệ Quyên ngất đi hồi lâu, tỉnh dậy cô thấy mình khác hẳn. Đơn giản vì cô đã bị hồn Thuý Phượng nhập vào. Từ nay thân xác là Huệ Quyên, còn hồn là Thuý Phượng... và hồn ma đã xuất hiện ở trại phong Mã Lèng. Đ êm đó, trại phong tổ chức liên hoan ca hát, rất nhiều người đăng ký, trong đó có Huệ Quyên. Khi cô cất tiếng hát: “Người về đây với em Người yêu ơi Nhớ bao tình ân ái mặn nồng Với căn nhà xưa êm đềm Hoà dòng suối hát...” Cả hội trường lặng người đi. Có người bồi hồi: - Sao giọng hát giống Thuý Phượng đến vậy nhỉ? Vũ Hoà cũng bâng khuâng: www.vuilen.com 85
  9. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Rõ ràng là giọng hát đêm nghĩa địa Mã Lèng! Giọng hát mà ta đã từng nghe từ trong tâm thức. Mặt chàng tái đi, mồ hôi nhỏ ròng ròng, đôi mắt như người mất hồn. Lệ Ngọc lo lắng: - Anh làm sao vậy? Có chuyện gì không anh? Vũ Hoà lẩm bẩm: - Lẽ nào đó là tiếng hát của Thuý Phượng, vì xưa nay Huệ Quyên có ca hát bao giờ đâu. Ta phải tìm cho ra sự thật, lẽ nào ta cứ bị tiếng hát ma quái ấy ám ảnh mãi sao? Chàng dứng dậy, đi loạng choạng. Lệ Ngọc hốt hoảng, nắm lấy tay Vũ Hoà: - Anh đi đâu đấy? Anh lại ra khu nghĩa địa Mã Lèng ư? Em xin anh mà, nguy hiểm lắm. Nhưng Vũ Hoà không còn biết gì nữa, chàng cứ đi như người mộng du vậy... Thoắt một cái, chàng đã có mặt trên nghĩa địa Mã Lèng. Chàng cất tiếng gọi: - Thuý Phượng, cô ở đâu mau ra đây! Tiếng người phía sau lưng chàng thỏ thẻ: - Vũ Hoà, em biết là chàng sẽ tới mà. Chàng mau quay lại đây với em! Vũ Hoà quay lại, sững sờ: - Huệ Quyên, sao lại là cô? Cô muốn gì? Huệ Quyên lạnh lùng: - Chẳng lẽ chàng đã tiếp xúc với em nhiều lần, nghe giọng nói, tiếng hát của em mà vẫn không nhận ra em ư? Em là Thuý Phượng đây! Vũ Hoà nghe giọng nóii đúng là giọng nói của Thuý Phượng, chàng vò đầu bứt tai, không hiểu ra sao cả. Thuý Phượng âu yếm: - Huệ Quyên đã chết! Chính em đã giết cô ấy và nhập hồn vào cô ta, anh có hiểu không? Vũ Hoà rên rỉ: - Tại sao em lại phải làm vậy? Tàn nhẫn quá! Thuý Phượng đanh gọn: www.vuilen.com 86
  10. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Tại sao à? Có ngươi thì thân mình lành lặn, còn ta thể xác bị cùi hủi, đau đớn về tâm hồn. Nay ta đã thoát ra khỏi thân xác ta để được yêu thương, âu yếm thì các ngươi lại hỏi này nọ! Ngươi đã nghe tiếng hát của ma thì ngươi là người của ma! Vũ Hoà thều thào: - Tôi đã có vợ, tôi không thể lấy ngươi được. Chính cô đã chứng kiến cảnh vợ chồng tôi âu yếm như thế nào rồi còn gì và tôi đã đuổi cô ra sao! Thế mà cô vẫn cố tình đeo đuổi tôi? Để được cái gì cơ chứ? Thuý Phượng rít lên: - Ta không muốn các ngươi hạnh phúc. Vì hạnh phúc của các ngươi là sự đau đớn của ta. Ta phải phạm tội ác với Huệ Quyên, chính là để trả thù cuộc đời! Vũ Hoà, chỉ cần chàng nói yêu em, em sẽ vui vẻ mãi mãi ra đi, không còn vương vấn gì nữa. Nào, chàng hãy nói đi! Vũ Hoà suy nghĩ mông lung... Chàng không hề yêu Thuý Phượng cũng như Huệ Quyên, chàng chỉ yêu có Lệ Ngọc. Nhưng Thuý Phượng quyết không để chàng yên. Chàng phải làm sao đây? Nếu nói yêu Thuý Phượng, là nói dối, và hồn ma Thuý Phượng sẽ đeo bám suốt đời. Còn nếu yêu thật Thuý Phượng, thì chàng sẽ mất Lệ Ngọc. Đàn ông như chàng đâu có thể hai lời được. Chàng dứt khoát: - Không, tôi không yêu cô! Tôi đã có vợ. Cảm ơn cô đã yêu tôi và làm tất cả vì tôi. Nhưng tôi không thể bỏ Lệ Ngọc được. Lệ Ngọc là cuộc đời của tôi! Thuý Phượng tò mò: - Ngay cả khi cô ấy mang căn bệnh cùi trong người, anh vẫn yêu Lệ Ngọc chứ? Vũ Hoà gật đầu: - Đúng vậy! Tôi vẫn yêu cô ấy, tôi đã trao nhẫn cưới cho cô ấy! Thuý Phượng nghẹn ngào: - Cảm ơn Vũ Hoà, chàng đã cho em biết thế nào là sự chung thuỷ của tình yêu. Cầu chúc hai người hạnh phúc! Bây giờ thì em đã có lòng tin ở tình yêu vì chỉ có tình yêu, con người mới vĩnh viễn thăng hoa... Thuý Phượng ngã bật ra, nằm im, hồn lìa khỏi xác. Vũ Hoà chạy 1ại, nâng cô dậy. Lát sau Huệ Quyên lắp bắp: www.vuilen.com 87
  11. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Trời ơi, anh Vũ Hoà, sao em lại ở đây? Vũ Hoà cười: - Điều đó tự cô biết, sao lại hỏi tôi? Thế mấy ngày nay, hồn cô ở đâu? Huệ Quyên kể: - Em thấy hồn mình lang thang khắp khu nghĩa địa và thấy cả xác của cô Thuý Phượng. Em rùng mình, khiếp sợ, em biết mình đã bị cô ấy đuổi ra khỏi xác của mình. Thế là em cứ lang thang cho đến khi cô ấy bảo: ngươi về lại xác ngươi được rồi đấy. Hồn em nhập vào trở lại xác em... Vũ Hoà hỏi: - Thế cô lên khu nghĩa địa làm gì vậy? Cô là con gái sao lại liều lĩnh thế? Huệ Quyên thổn thức: - Vì em yêu anh! Nhưng đã quá muộn. Anh đã có chị Lệ Ngọc, chị ấy rất tốt. Qua đối đáp của anh với Thuý Phượng, em mới hiểu thế nào là tình yêu. Em cố chấp quá! Vũ Hoà nói: - Cái gì cứ cưỡng ép lòng mình là không bao giờ nên! Cô Thuý Phượng, cô ấy muốn tôi yêu cô ấy dù là giả dối, nhưng thực lòng tôi không thể. Có lẽ vì thế, mà cô ấy đã đi đầu thai rồi. Từ nay, tiếng hát ở nghĩa địa Mã Lèng có lẽ cũng không còn! Ta về thôi... Vũ Hoà về đến nhà, anh tìm gặp Lệ Ngọc. Lệ Ngọc thấy anh mừng rỡ cuống quít: - Anh yêu, anh đã về đấy ư! Từ lúc anh đi, em cứ lo lắng bồn chồn. Mọi việc thế nào hả anh? Vũ Hoà kể lại tất cả. Lệ Ngọc thở dài: - Đúng là tội nghiệp cho cô Huệ Quyên và Thuý Phượng. Qua đó mới thấy rõ được bản chất vấn đề, anh nhỉ? Vũ Hoà cười: - Bản chất vấn đề nào? Em nói anh xem... Lệ Ngọc thẹn thùng: www.vuilen.com 88
  12. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Là tình yêu chứ còn gì nữa. Từ nay, thì em yên tâm về anh, về hạnh phúc của chúng mình rồi! Em muốn có con, đứa con gái đầu lòng. Vũ Hoà nồng nàn: - Anh cũng vậy! Nó sẽ có gương mặt thánh thiện như mẹ nó. Một tiếng nói mơ hồ văng vẳng: - Em xin làm con của anh chị, anh chị có đồng ý không? Cả hai sung sướng: - Hình như là tiếng nói của Thuý Phượng! Thuý Phượng ơi, chúng tôi đồng ý. Một bóng trắng chui vào người Lệ Ngọc, nàng đón nhận với cảm giác kỳ lạ. Có lẽ nàng sắp có con. Con gái, Nàng sẽ đặt tên con là Thuý Phượng. Nàng âu yếm nói với Vũ Hoà: - Ngày mai, mình lên mộ Thuý Phượng nghe anh! Em muốn thắp nhang cho cô ấy. Vũ Hoà gật đầu: - Ừ! Rồi mình còn phải về quê ra mắt cha mẹ nữa chứ. Lệ Ngọc e ấp: - Em không biết sẽ nói với cha mẹ ra sao nữa? Anh dạy em nói đi! Vũ Hoà đùa: - Ở quê anh con trai đều gia trưởng lắm. Khi họ dạy vợ, vợ phải quì xuống kính cẩn nghe lời. Lệ Ngọc lè lưỡi: - Ghê vậy kia à? Nhưng em là vợ, em nhất nhất nghe lời anh, anh có bắt em quì không? Nếu anh muốn em sẽ quì suốt đời, miễn là được ở bên anh, lo lắng, hầu hạ anh. Vũ Hoà nồng nàn: - Em ngoan lắm! Đúng là vợ hiền của anh. Bây giờ thì để anh hầu hạ em nhé! www.vuilen.com 89
  13. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Lệ Ngọc đỏ bừng mặt... Sáng hôm sau, cả hai lên nghĩa địa Mã Lèng. Nghĩa địa nằm chênh vênh đầy hoa sim tím, cỏ dại. Những bia mộ bằng đá thô sơ này là nghĩa địa của những người cùi. Họ đã sống cuộc đời đau khổ, và chết đi trong cô đơn lặng lẽ. Vũ Hoà và Lệ Ngọc đốt nén nhang trên mộ Thuý Phượng, lòng họ bùi ngùi xúc động. Ít lâu sau, Lệ Ngọc sinh con gái, nó giống y đúc khuôn mặt Thuý Phượng. Đặc biệt lên 4 tuổi, nó hát rất hay, giọng hát giống y như Thuý Phượng. Ai cũng lấy làm lạ, chỉ có vợ chồng Vũ Hoà - Lệ Ngọc là hiểu được điều bí mật ấy của con gái mình. Họ đặt tên con là Phượng Ca. TIẾNG HÓT HOẠ MI T ôi có thằng em họ tên Đệ, hiện đang công tác tại công trường Đặc Sút. Nó bảo tôi khi nào rảnh thì xuống chỗ nó chơi. Nó sẽ dẫn tôi đi săn một bữa cho thoả thích. Tôi đồng ý nhưng vì công việc ở thành phố bận quá, nên mãi đến hôm nay tôi mới đi xe đò xuống chỗ nó được. Nhà Đệ ở cách lâm trường hai cây số, rất rộng rãi thoáng mát. Nhà nó treo đầy các loại hoa rừng và đặc biệt là mấy con nhông cùng với chin. Chin là loại chim quí, hót rất hay, dù bề ngoài của nó xấu xí. Có người trả cho Đệ giá cao, nhưng nó không bán. Đệ vui mừng đón tôi, sau vài ba chuyện xã giao nó bảo: - Đêm nay, em với anh đi săn, tiện thể đi tìm con hoạ mi cái để cho nó có cặp với con chim này. Tôi đồng ý cái rụp. Thế là sau khi ăn uống nghỉ ngơi, vào tầm 8 giờ tối, tôi và Đệ lội bộ vào rừng Đặc Sút. Trời tối đen như mực, đêm nay là đêm ba mươi, cả hai chúng tôi phải soi đèn pin để giữ khoảng cách. Đi trong rừng ban đêm, không khí cô đặc lại, sương giăng trắng xoá, nhìn không gian một màu ma quái. Chợt nghe tiếng chim lợn kêu. Tiếng chim lợn kêu thật rùng rợn, tôi chợt thấy những bóng áo trắng bay là là sát bên người. Tôi hốt hoảng kêu lên. Đệ hỏi: - Có chuyện gì thế, anh Thắng? Tôi nói trong hơi thở hổn hển: www.vuilen.com 90
  14. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Cậu có thấy những bóng trắng lướt qua không? Hay là... Đệ cười khì khì: - Là ma chứ gì? Ở rừng lúc nào chả có ma! Chúng nó chọc ghẹo hoài. Ban đầu không quen, sợ đến tái luôn. Những bóng anh vừa thấy, có khả năng là ma trành. Tôi hỏi: - Ma trành? Ma trành là gì? Đệ giải thích: - Ma trành là những con ma hầu hạ cho cọp. Con cọp sau khi ăn xác những người chết, bắt hồn họ, buộc linh hồn họ phục vụ cho cọp. Thường ma trành đi trước dò đường, xem có bẫy, hoặc gặp nguy hiểm gì không, nếu có thì báo cho cọp biết. Còn nếu không thì cọp cứ việc thong thả kiếm mồi ăn. Ma trành xuất hiện, có lẽ cọp đang ở gần đây. Tôi hỏi: - Nhưng rừng cạn kiệt như vầy làm gì có chỗ cho cọp ẩn nấp? Và những con thú cũng bị săn hết rồi, lấy đâu ra mồi cho cọp ăn? Đệ trầm ngâm: - Rừng cây này bị Pháp chặt, dân nhập cư vô đây đếm không xuể. Họ nói, đói thì đầu gối phải bò, tụi em bắt phạt trục xuất, được vài bữa thì lại đâu vào đó. Đã có nhiều người bị cọp ăn thịt, bị voi xéo giày, phá hết nhưng họ vẫn cố bám rừng, hễ rời rừng là chết đói. Ở đây đã xảy ra nhiều vụ án mạng. Công an vẫn chưa tìm ta thủ phạm, Điều kỳ lạ là đều bị lăn từ trên núi Ta Lao xuống dưới vực thẳm. Tôi kinh ngạc: - Hay là oan hồn của rừng báo oán, người ta bảo “ăn của rừng rưng rưng nước mắt” mà. Đệ kể tiếp: - Có một gã đàn ông ở xóm Liều bị rớt xuống vực nhưng không ngờ mạng gã còn lớn, có cành cây đỡ chỉ bị gãy chân. Lúc đưa gã vô bệnh viện, mặt gã xám ngoét, khi được cứu tỉnh, gã còn lắp bắp: “tiên nữ, hãy đợi tôi với”. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, nhìn đồng hồ đã gần một giờ sáng mà chưa thấy chim hoạ mi hót. www.vuilen.com 91
  15. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Chợt Đệ dừng bước nói: - Có cọp! Thôi, mình nấp vào hốc chờ xem thế nào. Con cọp này dữ lắm, đã bao người chết vì nó rồi đấy. Nó ăn thịt nhiều người, nên nó thành tinh rồi! Tôi hỏi: - Làm sao mà cậu biết có cọp? Đệ trả lời: - Dân rừng mà anh! Anh có nghe thấy mùi gì không? Tôi hít hít mũi quả nhiên có mùi thịt thối. Từ phía bờ suối, hai con mắt cọp đỏ nọc. Một con chim đen xì bay đến, rỉa răng cho cọp. Điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc, những bóng áo trắng đang nhảy múa: những điệu múa rợn người. Tôi sởn gai ốc. Nhưng Đệ thì vẫn bình tĩnh như không. Phải gần nửa giờ sau những bóng ma biến mất, con cọp dữ cũng biến mất. Vừa lúc đó, có tiếng chim hoạ mi hót. Tiếng chim hót thật hay, hay đến mê hoặc. Xa xa có tiếng hót vọng lại, Đệ bảo: - Sắp có chiến tranh hoạ mi rồi dấy. Hai con trống tranh giành con mái. Con nào thắng thì dược vợ, còn con nào thua thì phải cút thật xa ranh giới này. Anh thấy không, rừng xanh cũng có luật chơi đấy chứ? Tôi gật đầu. Đâu chỉ rừng xanh, ngay nơi tôi ở thành phố phồn hoa đô hội, cũng có qui luật kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, mình ở đâu cũng vậy mà thôi. Đệ sôi nổi: - Em phải bẫy bằng được con chim này, nó rất quí giá! Đệ bắt đầu cho chim mồi hót. Quả nhiên, con chim kia bay vút lại, cuộc đấu kịch liệt xảy ra. Đệ thả chiếc mùng xuống, ôm trọn chú chim vào trong mùng. Cậu ta đắc thắng: - Thắng lợi rồi! Gặp cọp tưởng xui mà hên! Chúng tôi chạy đến, và bàng hoàng kinh ngạc. Trong mùng không có con chim hoạ mi nào hết. Kể cả con chim mồi. Đang ngơ ngác, chợt nghe tiếng thì thào ngọt ngào: - Lại đây, lại đây với em nào, hỡi những chàng trai trẻ! Tôi hét to: - Cô là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây? Cô là người hay là ma? www.vuilen.com 92
  16. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Tiếng nói vẫn thỏ thẻ: - Em là tiên rừng, em không hại các anh đâu! Lại đây đi... Tôi như người mất hồn, đi theo tiếng gọi dịu dàng ấy. Còn Đệ, qua phút ngỡ ngàng, cậu ta giơ súng nhằm thẳng vào bóng áo trắng, nổ súng. Tiếng súng chát chúa khiến tôi ngã vật xuống, bóng trắng biến mất. Lát sau tôi tỉnh dậy, Đệ đang ở bên tôi. Chúng tôi kinh ngạc thêm nữa. Cả hai đang đứng ở mép bờ vực, chỉ cách hai mét nữa thì tôi đã lăn xuống vực rồi. Hú vía, Đệ bảo: - Thôi đúng rồi, kẻ sát nhân hàng loạt chính là oan hồn của con chim hoạ mi, nó đã hiện thành thiếu nữ để hại người. Ta phải khắc cái biển để cho mọi người biết, nếu không sẽ có tai hoạ lớn. Tôi buồn rầu: - Oan hồn của rừng đã hiện lên báo oán. Thôi anh và cậu nên giải nghệ, đừng săn bắn gì nữa. Còn ai làm điều ác thì sẽ bị trừng phạt. Ta về đi! Đệ đồng ý. Cả hai chúng tôi lóp ngóp đi về nhà, buồn bã nhưng lòng thanh thản. Đệ bảo: - Em sẽ thả mấy con chim còn lại ra cho nó vui với rừng xanh! Hy vọng màu xanh của rừng sẽ xoá hết ma rừng. Vì em là người bảo vệ rừng mà. HẾT www.vuilen.com 93
nguon tai.lieu . vn