Xem mẫu

  1. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG PHẦN 4 TIẾNG HÁT ĐÊM NGHĨA ĐỊA V ũ Hoà nhận quyết định lên công tác tại trại phong Phú Định. Năm ấy anh tròn hai mươi ba tuổi. Trại phong Phú Định nằm giữa rừng già, bốn bề sông núi bao bọc cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Bác sĩ Ngọc Lệ, giám đốc trại nhìn anh, rắn rỏi: - Anh quả là có quyết định táo bạo! Ở đây, phải tiếp xúc hàng ngày với các bệnh nhân cùi hủi, anh có sợ không? Anh tốt nghiệp loại giỏi, sao không ở lại thành phố? Vũ Hoà cười: - Thế còn chị thì sao nhỉ? Chị trẻ đẹp thế kia, sao cũng lên đây? Mỗi chúng ta đều có hoàn cảnh cả mà. Ngọc Lệ thân mật: - Anh nói đúng! Chính tôi cũng ngạc nhiên về quyết định của mình. Vậy mà đã mười năm ở trại rồi đấy. Ban đầu, tôi cũng sợ lắm. Nhưng bây giờ thì quen rồi, xa trại một ngày là nhớ... Vũ Hoà tò mò: - Chị yêu công việc đến thế kia à? Chị có thể cho tôi biết nguồn gốc của tình yêu ấy? Chị xa nhà như vậy anh nhà và các con ra sao? Ngọc Lệ thở dài: - Chuyện đó có lẽ rồi anh sẽ biết sau. Còn tôi, chỉ toàn tâm toàn ý vì người bệnh mà thôi. Họ bị đau đớn tàn tật về thể xác và cả tâm hồn nữa. Bổn phận của chúng ta là phải lo lắng chăm sóc họ, để họ quên đi mặc cảm của cuộc đời. Vũ Hoà gật đầu. Anh chào Ngọc Lệ, rồi về phòng mình. Anh sẽ ở trại phong này trong thời gian ba năm. Có lẽ đó là quãng thời gian khá dài, vì một ngày ở trại, cũng bằng cả năm bên ngoài. Nhưng bây giờ, muốn quay lại thành phố thì cũng đã muộn. Bởi quyết định đã được gửi đi rồi. Và câu chuyện với Ngọc Lệ, giám đốc trại, cũng làm anh thích thú. Chị ấy quả là con người có nghị lực. Nhưng đôi mắt chị ấy sao buồn thế nhỉ? Chắc là có nhiều tâm sự lắm. Thôi được ta phải tìm hiểu từ từ... www.vuilen.com 59
  2. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Trời sập tối rất nhanh. Ở miền núi, trời mau tối hơn ở dưới xuôi. Cả vùng trại ngập chìm trong ánh sương mờ. Anh thơ thẩn đi ra phía núi, ngước nhìn lên đỉnh Mã Lèng. Ở đó, đột nhiên, trời sáng rực. Cả đỉnh Mã Lèng như chìm trong huyền ảo. Vũ Hoà ngạc nhiên: - Sao kỳ lạ vậy nhỉ? Tự nhiên cả vùng rực sáng vậy nhỉ? Ta phải lên thử xem sao? Vũ Hoà bước lên núi như người mất hồn. Thì ra là ánh trăng rực rỡ. Anh càng tò mò: - Sao ánh trăng lại sáng như thế nhỉ? Đây là đâu? Sao ta lại đến đây? Đêm nay là đêm gì nhỉ? Sao trăng lại sáng quá vậy? Phải chăng là đêm rằm. Mà ta đâu có uống rượu gì đâu! Ta là bác sĩ kia mà? Nhưng rồi, chân anh như rũ xuống, anh ngồi xuống bên vệ cỏ. Quả nhiên đó là ánh trăng... Anh đã nghe chuyện người cùi rất sợ ánh trăng. Mỗi lần trăng tròn, cả cơ thể người cùi đều rất đau đớn. Họ vật vả cả đêm. Chỉ khi trăng biến mất, họ mới trở lại sinh hoạt như thường: sinh hoạt của người cùi. Cuộc sống của họ quá nhiều đau khổ. Không ai có thể an ủi họ bằng chính nỗi đau của họ. Đêm nay, lại đúng dịp trăng lên, bốn bề yên tĩnh. Có lẽ người cùi vì quá sợ, nên tìm cách trốn vào nơi trú ẩn của họ, ngoại trừ những đứa trẻ ham chơi. Chúng lê lết cả đêm ngoài đường rừng. Vũ Hoà leo dần lên đỉnh núi Mã Lèng. Anh cũng cảm nhận vầng trăng rằm quá đẹp. Trăng tròn vành vạnh. Ở thành phố mấy khi mà thấy được trăng. Bất chợt, anh nghe tiếng hát từ trên núi vọng xuống. Tiếng hát của người con gái trong vắt như nước suối. Anh lắng nghe, bồi hồi... “Em là suối Mường Khương Em làm vui...” Vũ Hoà ngạc nhiên. Tại sao ở nơi heo hút này lại có giọng ca truyền cảm, hay đến vậy nhỉ? Đâu có thua các ca sĩ thực thụ. Anh lắng nghe say sưa: “Suối nước trong xanh In bóng em và bóng anh Bên nhau cùng đắp xây mối tình cùng bản làng...” www.vuilen.com 60
  3. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Anh bước đến gần chỗ phát ra tiếng hát. Lấp ló trong sương mờ, trên băng đá, là một cô gái tóc dài, áo trắng toát. Cô đang hát say sưa, giọng cô cao vút. Vũ Hoà tấm tắc: - Cô hát hay lắm! Rất có hồn, khiến người nghe cảm động lắm! Cô gái giật mình quay lại. Vũ Hoà sững sờ vì vẻ đẹp của cô. Nhưng mặt cô có vẻ lạnh quá. Cô gái e thẹn: - Anh quá khen, em chỉ hát cho vơi nỗi buồn đau của cuộc đời thôi mà. Em là Phượng, Thuý Phượng. Còn anh? Vũ Hoà ngạc nhiên: - Anh là Vũ Hoà, bác sĩ của trại phong, anh mới đến sáng nay. Đêm trăng sáng quá, đẹp quá nên thơ thẩn đi dạo, nào ngờ gặp tiếng hát của em. Mà Thuý Phượng này, sao em bảo hát cho vơi nỗi buồn đau, liệu em có tâm sự gì chăng? Thuý Phượng gượng cười: - Có gì đâu anh, chẳng qua buột miệng vậy thôi. Thế ra anh mới lên đây, vậy anh lên đây bằng cách nào? Anh có biết nơi anh và em đang đến là ở đâu không? Vũ Hoà vui vẻ: - Là trại phong chứ còn đâu nữa? Thuý Phượng, thế nhà em ở đâu, ra đây không sợ sương lạnh à? Thuý Phượng xa xôi: - Quê em ở tận Ninh Bắc, em lên đây năm hai mươi tuổi, nhà em ở gần đây thôi, hôm nào rảnh mời anh ghé thăm chơi. Vũ Hoà gật đầu: - Ừ anh sẽ đến. Anh rất vui vì được biết em, và nghe giọng ca truyền cảm của em. Tiếc rằng hôm nay anh không mang theo cây đàn ghi ta. Thuý Phượng thích thú: - Anh là bác sĩ mà cũng biết đánh đàn ghi ta kia à? Hay thật, bác sĩ là phải chính xác, cẩn trọng còn nghệ sĩ thì lãng du. Đúng là hai tâm hồn trái ngược trong thể xác. Tối mai, mười giờ, anh lại đây nhé? Vũ Hoà sửng sốt: www.vuilen.com 61
  4. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Sao lại mười giờ đêm, sớm hơn không được hay sao? Thuý Phượng nói: - Giờ đó, em còn bận việc nhà. Bây giờ em phải về. Cô chào Vũ Hoà, Vũ Hoà giơ tay định bắt tay cô, nhưng Thuý Phượng rụt tay lại. Vũ Hoà nghĩ thầm: “Chắc là cô gái không quen bắt tay người lạ”. Nhưng anh đâu có biết bàn tay cô gái đã bị cụt hết các ngón... Vũ Hoà lững thững về lại phòng của mình, người ướt đẫm sương. Người bảo vệ già hỏi: - Bác sĩ đi đâu mà về khuya vậy? Coi chừng cảm lạnh đấy! Vào uống chút trà cho ấm bụng đã. Vũ Hoà vui vẻ: - Tôi cũng đi dạo cho biết đêm trăng núi đồi ra sao? Trăng ở đây đẹp thật. Một vẻ đẹp huyền ảo! Người bảo vệ già thân mật: - Đúng! Trăng ở đây đẹp vô cùng. Nhưng mỗi lần trăng lên, là cả trại phong vất vả lắm đấy. Vũ Hoà ngạc nhiên: - Sao vậy? Sao lại vất vả nhỉ? À, mà bác tên gì, tôi chưa kịp làm quen. Người bảo vệ già nói: - Tôi là Huân, làm ở trại phong này hai chục năm. Tôi vừa nói hễ trăng lên, là cả trại phong vất vả, vì bệnh nhân rên la đau đớn, quằn quại. Người cùi rất sợ trăng. Tôi cũng không hiểu ra sao nữa... Vũ Hoà gật đầu: - Đó là điều mà khoa học cũng chưa vươn tới để tìm hiểu làm sao lại có hiện tượng đó. Mà bác Huân này, bác thấy chị Lệ Ngọc thế nào? Ông Huân trìu mến: - Một phụ nữ nhân hậu, dũng cảm, tận tuỵ, hết lòng vì bệnh nhân. Nhưng cuộc đời cô ấy nhiều éo le, trắc trở lắm. www.vuilen.com 62
  5. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà tò mò: - Vậy ư? Bác có thể nói rõ hơn không? Ông Huân thở dài: - Chị ấy cùng chồng lên đây đã mười năm. Nào ngờ, cách đây năm năm, anh ấy chết bất ngờ. Mà chú có biết chết vì bệnh gì không? Bệnh cùi đó! Vũ Hoà rùng mình: - Bệnh cùi? Sao lại vô lý thế nhỉ? Bệnh này đâu có lây? Ông Huân tròn mắt: - Sao lại không lây? Nó lây qua đường máu kia mà? Vũ Hoà lắc đầu: - Đó chỉ là giả thuyết! Có hai vợ chồng cùi hủi lấy nhau, nhưng con của họ khi đẻ ra vẫn bình thường. Nhiều đứa trẻ ở trại phong ra, đã hoà nhập với cuộc sống. Đó là điều kỳ diệu! Mà thôi, bác kể tiếp chuyện chồng chị Lệ Ngọc đi... Ông Huân kể: - Năm năm trước, có hai bệnh nhân cùi, tự nhiên cấu xé đánh lộn lẫn nhau, chồng chị Lệ Ngọc nhảy vào can ngăn. Bất ngờ bị cả hai cắn vào cánh tay, máu ra ướt đẫm. Mọi người lo sợ, dẫu chồng chị ấy đã chích ngừa, nhưng đã muộn. Chỉ vài tháng sau, anh ấy chết. Vì trong máu của chồng chị ấy đã có bệnh cùi tiềm ẩn, có lẽ từ lâu rồi, nên khi tiếp xúc với máu của hai bệnh nhân kia, nó bộc phát luôn thành bệnh. Chị Ngọc chôn xác bên nghĩa địa người cùi, trên đỉnh Mã Lèng. Từ đó, chị lao vào công việc, để nguôi ngoai nỗi đau của mình. Này, tôi còn nghe nói hình như chi ấy cũng bị bệnh phong đó. Nhưng tôi không tin! Vũ Hoà bùi ngùi: - Ai ngờ người con gái xinh đẹp, đôn hậu, lại gặp nhiều nỗi đau như vậy! Thế con cái chị ấy ở đâu? Ông Huân nói: - Họ đâu có con cái gì. Thế mới tội nghiệp chứ! Vũ Hoà trầm ngâm. Hèn chi, đôi mắt chị ấy lại buồn đến thế. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Tất cả những gì tâm sự đều thể hiện qua đôi mắt ấy. Đúng là một con người có nghị lực. Lòng anh trào lên nỗi kính trọng chị Ngọc. www.vuilen.com 63
  6. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Trò chuyện một lát rồi Vũ Hoà chào ông bảo vệ già, về phòng mình. Anh thay quần áo, và nàm trên giường, cứ thao thức mãi về tiếng hát của Thuý Phượng rồi cả câu chuyện của Lệ Ngọc... Anh thiếp đi và thấy Lệ Ngọc tươi cười: - Vũ Hoà, em biết là anh thế nào cũng đến với em mà. Em đợi anh đã lâu lắm rồi. Vũ Hoà sửng sốt: - Chị nói gì chị Lệ Ngọc? Chị chờ tôi ư? Lẽ nào lại thế? Lệ Ngọc xúc động: - Đúng rồi! Em đã yêu anh ngay cái nhìn đầu tiên. Cái nhìn đó đã có từ truyền kiếp. Anh có hiểu điều đó không? Vũ Hoà ngẩn người: - Em nói thật đấy chứ? Vậy là em đã yêu anh. Nhưng sao đôi mắt em buồn thế? Cứ nhìn đôi mắt em, là anh lại thấy nao lòng. Lệ Ngọc mở to đôi mắt, đôi mắt lấp lánh niềm vui: - Từ nay, em sẽ không buồn nữa. Vì đã có anh bên cạnh. Anh hãy che chở cho em, anh nhé, em cô đơn lắm! Vũ Hoà âu yếm ôm Lệ Ngọc vào lòng, hôn lên đôi mắt, lên môi Lệ Ngọc. Cả hai đang nồng nàn thì có tiếng quát giận dữ: - Lệ Ngọc! Chị thật độc ác, tại sao chị lại cướp anh Vũ Hoà của tôi? Vũ Hoà ngỡ ngàng: - Thuý Phượng, em nói cái gì vậy? Anh và em đã có gì đâu? Thuý Phượng cười gằn: - Anh đã nói anh say mê tiếng hát của tôi, hẹn tôi đêm mai gặp gỡ, nào ngờ bây giờ anh lại đi câu Lệ Ngọc! Lệ Ngọc khép tay lên bộ ngực no tròn, ôn tồn: - Thuý Phượng, cô hiểu lầm rồi! Tôi và Vũ Hoà yêu nhau từ kiếp trước, bây giờ mới gặp. Còn cô, cô nhìn lại cô xem kìa! www.vuilen.com 64
  7. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Thuý Phượng rùng mình, tự nhiên ôm mặt khóc nức nở và biến mất. Vũ Hoà kêu to: - Thuý Phượng! Em đừng đi, chờ anh giải thích đã. Hãy hiểu cho anh. Anh mở mắt, mồ hôi vã ra. Thì ra đó là một giấc mơ. Lạ thật, tại sao hai người đàn bà ấy cùng hiện trong giấc mơ của mình nhỉ? Mình mới gặp họ có một lần kia mà? Anh cứ tần ngần mãi, không hiểu giấc mơ kỳ lạ kia sẽ hướng đời mình đi về đâu? Anh đến phòng làm việc, bắt đầu làm quen với bệnh nhân phong. Nhìn họ, lòng anh trào lên nỗi thương cảm sâu sắc. Vì dù sao, họ cũng là con người. Trong cái thân thể tàn tật, ẩn chứa biết bao nỗi đau nhân sinh. Một ngày làm việc trôi qua nhanh chóng. Anh về phòng mình, chuẩn bị tắm rửa và đi dạo núi. Có tiếng gõ cửa, anh ra mở và sửng sốt: - Chị Lệ Ngọc! Có chuyện gì mà chị tìm tôi thế? Lệ Ngọc lỏn lẻn: - Đến thăm bác sĩ không được hay sao? Anh chuẩn bị đi đâu đấy? Vũ Hoà bối rối: - À tôi có đi đâu đâu! Ở đây chỉ toàn rừng với núi! Lệ Ngọc nhìn thẳng vào Vũ Hoà, Vũ Hoà tránh cái nhìn sâu thẳm ấy. Lệ Ngọc cười: - Anh nói dối! Anh đã chuẩn bị cả cây đàn ghi ta nữa. Anh cũng biết đàn kia à? Tài thật đấy... Vũ Hoà vui vẻ: - Thì biết làm bạn với ai ngoài cây đàn này hả chị? Tôi cũng chỉ biết lõm bõm mà thôi... Lệ Ngọc thân mật: - Ta ra suối nói chuyện đi, tôi sẽ hát cho anh nghe. Suối Mã Lèng đẹp lắm! Vũ Hoà hơi ngần ngừ, vì anh đã trót hẹn với Thuý Phượng, nhưng nhìn ánh mắt như cầu khẩn của Lệ Ngọc, anh gật đầu. Cả hai đi về suối Mã Lèng. Con suối rất đẹp, mờ ảo trong sương. Họ ngồi bên bờ suối, Lệ Ngọc nói: www.vuilen.com 65
  8. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Anh Vũ Hoà, anh có biết ngày xưa có một nhà thơ cũng bị bệnh phong, và làm thơ rất hay không? Vũ Hoà gật đầu: - Có! Đó là nhà thơ Hàn Mạc Tử. Thơ ông ấy chỉ chuyên viết về trăng. Bài nào cũng lấp lánh ánh trăng. Lệ Ngọc bùi ngùi: - Đúng là tài hoa thường mệnh yểu, Vũ Hoà nhỉ? Nhiều người cùi ở đây cũng rất có tài. Có anh là hoạ sĩ kia đấy. Anh ta sống cứ như ma ấy, trốn tránh mọi người... Có lẽ vì anh ta quá mặc cảm vì căn bệnh quái ác. Vũ Hoà nói: - Cứ ở vào hoàn cảnh như anh ấy cũng vậy thôi. Dù có nghị lực cách mấy cũng phải đầu hàng số phận. Lệ Ngọc nhìn Vũ Hoà, cái nhìn lạ lẫm: - Tại sao lại bi quan đến thế? Thế mà tôi cứ ngỡ anh... Anh thật khác với những gì tôi nghĩ... Vũ Hoà thân mật: - Đó là tôi nói thật! Đừng an ủi nhau làm gì bằng những lời sáo rỗng. Có điều, mình phải đến với nhau bằng tấm lòng sẻ chia, đó là cái qui nhất của tình người. Vì nếu không có sự sẻ chia, người bệnh đã khổ một, lại càng đau đớn thêm về tâm hồn. Lệ Ngọc tò mò: - Anh nói vậy là sao, tôi không hiểu? Anh nói rõ đi! Vũ Hoà sôi nổi: - Trước hết, ta phải nhìn những người bị bệnh phong như nhìn những con người. Những con người bình đẳng như bao người khác. Còn nếu với ánh mắt thương hại sẽ làm tổn thương đến họ. Vì họ rất dễ bị tổn thương. Lệ Ngọc gật đầu: - Tôi hiểu rồi. Nghĩa là không nên ban ơn cho họ, mà phải đồng cảm với họ. Điều đó tôi cũng đã làm. Vũ Hoà nói: www.vuilen.com 66
  9. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Tôi biết rồi! Tôi rất khâm phục chị. Chị là tấm gương để tôi noi theo. Lệ Ngọc cười rổn rảng: - Anh nói gì mà đại ngôn thế. Tôi chỉ là phụ nữ, mà phụ nữ thì cần mái ấm gia đình, anh hiểu không? Mà tôi thì không thể. Vũ Hoà hỏi: - Tại sao? Chị lại bi quan rồi đấy. Thế mà chị lại trách tôi! Lệ Ngọc trầm ngâm: - Từ lúc anh đặt chân lên đây, tôi đã nghĩ khác về cuộc đời. Trại phong này, đã có nhiều người đến, họ chỉ ở vài tháng, rồi cuốn gói đi hết. Vì anh biết, hình ảnh bệnh nhân đã làm cho họ sợ hãi. Còn anh, tôi tin anh sẽ ở lại! Vũ Hoà cười: - Sao chị lại nói vậy? Biết đâu tôi cũng như họ thì sao? Lệ Ngọc lắc đầu: - Tôi có linh cảm như vậy! Mà linh cảm của tôi bao giờ cũng đúng. Vũ Hoà nghĩ thầm trong bụng: sao Lệ Ngọc lại tâm sự với mình những điều ấy nhỉ? Phải chăng, đêm qua nàng cũng mơ giấc mơ giống mình? Ta thử ướm hỏi xem sao? Vũ Hoà hỏỉ: - Đêm qua chị có mơ thấy gì không? Lệ Ngọc chợt đỏ mặt: - Anh nói vậy là có ý gì? Tôi lúc nào cũng ngủ ngon vì lương tâm thanh thản... Vũ Hoà cười: - Còn tôi thì lại mơ thấy chị. Thế mới lạ chứ! Lệ Ngọc bồn chồn: - Anh mơ như thế nào, kể cho tôi nghe đi... Vũ Hoà nhìn Lệ Ngọc dịu dàng: - Tôi không dám kể đâu, vì đó chỉ là giấc mơ thôi mà... www.vuilen.com 67
  10. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Lệ Ngọc vội vã: - Thì anh cứ kể đi, có sao đâu? Tôi muốn biết về giấc mơ của anh! Vũ Hoà hỏi: - Vì sao chị lại muốn biết? Mà tôi có kể ra, chị cũng cho là viển vông thôi! Lệ Ngọc giận dỗi: - Anh không kể thì thôi vậy! Tôi không ép. Vũ Hoà vội vàng: - Thôi được, tôi sẽ kế. Chị hãy nghe nhé và đừng giận tôi đấy... Lệ Ngọc mở to đôi mắt, sung sướng: - Tôi nghe đây, anh kể đi... Vũ Hoà bất chợt ôm chầm Lệ Ngọc, hôn lên đôi môi nàng. Lệ Ngọc bàng hoàng, không kịp phản ứng gì. Chân tay như rụng rời không điều khiển nổi nữa. Vũ Hoà buông Lệ Ngọc ra, xúc động: - Tôi đã mơ như vậy đó! Tôi đã kể rồi, chị có giận tôi cũng đành chịu. Nếu chị đuổi thì tôi sẽ về lại thành phố. Lệ Ngọc trằm lặng: - Mà ai dám đuổi anh, nhưng anh đột ngột quá. Thú thật là tôi sợ đến run người. Anh quả là người đàn ông liều lĩnh... Vũ Hoà thân mật: - Tôi còn là trai tân đó chị à! Tôi chưa phải đàn ông theo đúng nghĩa của từ ấy đâu... Lệ Ngọc thích thú: - Anh đùa đấy à? Thế anh chưa từng hôn ai sao? Vũ Hoà gật đầu: - Đúng vậy! Và nhờ có giấc mơ kỳ lạ đó, tôi được hôn chị. Tôi còn nhớ chị nói nữa kia. Lệ Ngọc tò mò: www.vuilen.com 68
  11. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Thế tôi nói gì nào? Anh nhớ phải nói đúng đấy nhé! Vũ Hoà trìu mến: - Chị nói: Vũ Hoà, em đã chờ đợi anh từ lâu, từ trong tiền kiếp... Lệ Ngọc nức nở: - Đúng rồi, tôi đã nói câu ấy! Giữa chúng mình sao lại có giấc mơ kỳ lạ thế nhỉ? Hay là duyên phận... Nước mắt chị tuôn chảy, ràn rụa... Vũ Hoà dỗ dành: - Coi kìa, thế mà cũng coi là nghị lực kia đấy! Thì ra chị cũng chỉ là người đàn bà yếu đuối thôi. Lệ Ngọc bồn chồn: - Thì tôi là đàn bà chứ có phải đàn ông đâu? Tôi cũng như bao người phụ nữ khác vậy thối. Mà Vũ Hoà, anh đã biết về cuộc đời tôi chưa nhỉ? Vũ Hoà gật đầu: - Tôi đã tìm hiểu sơ qua, và càng thêm quí trọng chị! Lệ Ngọc cười: - Hành động của anh vừa rồi là thể hiện sự quí trọng ấy phải không? Vũ Hoà choàng tay qua vai Lệ Ngọc, âu yếm: - Tôi muốn quí trọng chị hơn nữa mà! Anh hôn môi nàng lần nữa, Lệ Ngọc cũng hôn lại càng nồng nàn. Rồi nàng buông Vũ Hoà rạ, thổn thức: - Tôi cũng không hiểu sao, tôi lại làm điều rồ dại ấy. Anh có khinh tôi không? Người đàn bà mới gặp chàng trai buổi đầu đã vội vã như vậy... Vũ Hoà thân mật: - Đó là tiềm thức của tình yêu, có gì mà phải băn khoăn. Thú thật, lúc gặp chị tôi đã bồi hồi. Tôi nghĩ: người con gái này nhất định phải là của ta, trời đã dành cho ta, ta phải bằng mọi giá lấy được nàng... Lệ Ngọc nhí nhảnh: - Ghê vậy kia à? Sao muốn sở hữu sớm thế? Anh có liều quá không đấy... www.vuilen.com 69
  12. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Rồi nàng thở dài: - Nhưng tôi đã trải qua một đời chồng, còn anh là trai chưa vợ. Tôi thật lòng không muốn điều anh nói sẽ xảy ra. Tất cả là vì hạnh phúc của anh. Vũ Hoà trìu mến: - Lệ Ngọc, chị là người đàn bà cao thượng, nhưng không đúng lúc. Tại sao chị không biết đón nhận hạnh phúc của mình nhỉ? Tình yêu của chúng ta là tình yêu sét đánh, là trời xe duyên, sao lại tránh né? Tôi chỉ cần biết Lệ Ngọc là của tôi, thế thôi... Lệ Ngọc thổn thức: - Anh nói thật lòng đấy chứ? Cảm ơn anh nhiều lắm. Anh đã xoá đi nỗi cô đơn trong lòng tôi. Vũ Hoà tha thiết: - Từ nay tôi sẽ ở bên cạnh chị, sát cánh cùng chị, lo lắng cho chị. Lệ Ngọc e ấp: - Đến vậy mà còn gọi người ta là chị nữa sao? Vũ Hoà, em yêu anh. Anh có cho điều ấy là vội quá không? Vũ Hoà hôn lên mắt Lệ Ngọc, đôi mắt ấy đã hút hồn anh ngay từ buổi đầu gặp gỡ. Anh âu yếm: - Anh cũng yêu em! Anh sẽ ở bên em mãi mãi. Khuya rồi, ta về đi em! Lệ Ngọc gật đầu cười: - Thế là đêm nay, em chưa kịp hát bài nào cả. Thôi, để mai anh nhé! Vũ Hoà vui vẻ: - Em đã hát rồi đó, bài hát tuyệt vời về tình yêu. Bài hát đó hay hơn bất cứ những bài hát nào mà anh đã biết. Lệ Ngọc nồng nàn: - Anh nói văn vẻ quá, tâm hồn anh đúng là thi sĩ cho dù anh là bác sĩ. Liệu điều đó mâu thuẫn không nhỉ? Vũ Hoà không trả lời. Vì anh đang chăm chú nhìn lên đỉnh Mã Lèng. Ở đó, bắt đầu vang lên tiếng hát. Lệ Ngọc ngạc nhiên: www.vuilen.com 70
  13. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Vũ Hoà! Anh làm sao vậy? Anh mệt à? Vũ Hoà thảng thốt: - Em có nghe thấy gì không? Lệ Ngọc lắc đầu: - Không, em chẳng nghe thấy gì hết! Có gì hả anh? Vũ Hoà lẩm bẩm: “Thế thì lạ thật, tại sao tiếng hát ấy chỉ mình nghe được nghe rõ mồn một còn Lệ Ngọc thì không nghe nhỉ? Hay là có sự giao thoa giữa mình và Thuý Phượng?” Từng câu của bài hát vang vang: “Dốc núi cao mờ mờ sương trắng Anh đến bên em ngập tràn ánh nắng Tình yêu chúng ta hoa nở Mã Lèng Người ơi, người hãy đến với em...” Tiếng hát như một lời cầu khẩn. Vũ Hoà ngơ ngẩn hồi lâu còn Lệ Ngọc chẳng hiểu ra làm sao cả... Nàng kéo Vũ Hoà về, Vũ Hoà chỉ biết làm theo. Họ chia tay nhau. Lệ Ngọc cứ băn khoăn mãi về thái độ kỳ lạ của Vũ Hoà. Còn Vũ Hoà thì lại khác. Chàng cứ trằn trọc nhìn đồng hồ và cuối cùng mệt mỏi thiếp đi. Bất chợt có ai lay chàng dậy. Chàng mở mắt, trước mặt chàng là Thuý Phượng. Nàng cau mặt giận dỗi: - Tại sao anh hứa với em, rồi lại không đến, bắt người ta phải chờ đợi mòn mỏi. Anh ác lắm! Vũ Hoà vội vàng xin lỗi: - Anh bận công việc với Lệ Ngọc, nên không đến được, tối mai anh sẽ đến. Mà tại sao em biết anh ở phòng này mà đến? Thuý Phượng lạnh lùng: - Có phải là anh đã hẹn hò với Lệ Ngọc rồi không? Vì vậy mới phụ bạc em. www.vuilen.com 71
  14. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà cười: - Coi em kìa! Chúng mình mới gặp nhau có một lần, sao lại nặng lời với nhau đến thế? Mà anh đã làm gì để em buồn nào? Thuý Phượng đổi ngay nét mặt, đang từ lạnh lùng sang tươi tắn: - Nhưng anh cứ nghĩ xem, tại sao cô ấy lại xen vào chuyện của chúng mình? Đêm qua, em đã đuổi cô ấy đi ấy vậy mà cô ta vẫn đeo bám lấy anh. Mà thôi, em không trách anh đâu! Vũ Hoà ngỡ ngàng: - Như vậy, là em cũng có giấc mơ kỳ lạ đó ư? Em kể cho anh nghe xem nào. Thuý Phượng lỏn lẻn kể lại, mặt nàng đỏ bừng. Vũ Hoà nghe xong, cứ ngẩn cả người. Vừa lúc đó, tiếng gà gáy vang. Thuý Phượng vội vã chào Vũ Hoà ra về. Vũ Hoà tỉnh giấc. Thì ra là một giấc mơ. Nhưng dải lụa màu tím còn rớt lại trên nền nhà, đã nói rõ Thuý Phượng có xuất hiện. Vì dải lụa tím này, Thuý Phượng quàng lên cổ đêm hôm trước. Chàng cầm lấy bâng khuâng... C ác y tá, điều dưỡng rất quí Vũ Hoà vì tính tình cởi mở, nụ cười thường trực trên môi. Nhiều cô công khai tấn công Vũ Hoà. Đáp lại, Vũ Hoà chỉ tươi cười không nhận lời và cũng không từ chối. Và các cô vì vậy lại càng náo nức, bồn chồn... Trong số các cô gái đó có cô Huệ Quyên. Huệ Quyên rất xinh, đôi mắt bồ câu, mái tóc cắt rất mô đen, ra dáng người mẫu nhiều hơn là y tá. Ấy vậy mà không hiểu sao lại lên tận rừng xanh, núi đỏ này. Cô được nhiều chàng trai để ý, nhưng cô chỉ thích có Vũ Hoà. Cô tuyên bố sẽ chiếm bằng được anh. Cô săn đón anh, kể chuyện nỗi lòng cô, và cả những chàng trai đã từng đeo đuổi cô. Vũ Hoà cười: - Cô tâm sự với tôi những chuyện đó làm gì nhỉ? Huệ Quyên thành thật: - Vì em muốn chia sẻ cùng anh, ở trại phong này con người cần phải đồng cảm với nhau chứ! www.vuilen.com 72
  15. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà hỏi: - Huệ Quyên này, vì sao cô lại từ giã thành phố, lên vùng khỉ ho cò gáy này nhỉ? Huệ Quyên lỏn lẻn: - Thế còn anh thì sao? Anh tốt nghiệp loại giỏi kia mà. Vũ Hoà lấp lửng: - Có lẽ vì tình yêu chăng? Thú thật, ban đầu tôi cứ nghĩ quyết định của mình là điên rồ. Nhưng bây giờ, tôi lại thấy là đúng. Huệ Quyên tò mò: - Vì tình yêu ư? Ai được diễm phúc vậy nhỉ? Huệ Quyên hỏi xong, mặt đỏ bừng. Vũ Hoà cười nhẹ: - Rồi cô sẽ biết thôi mà. Tôi yêu công việc của mình! Nhưng Huệ Quyên cứ tấn công miết khiến Vũ Hoà rất bối rối. Nhất là khi phải đối diện với Lệ Ngọc. Lệ Ngọc biết hết điều đó, nàng vô cùng đau khổ tức tối mà không làm gì được. Vì dù sao tình yêu của nàng với Vũ Hoà vẫn ở trong tầm bí mật. Nàng không dám trách móc gì chàng, chỉ khi đêm về họ lặng lẽ bên bờ suối, Lệ Ngọc mới thổn thức: - Cứ nhìn các cô gái đẹp vây bên anh, là ruột gan em lại như lửa đốt. Em khổ quá nhưng không dám nói. Vũ Hoà nắm chặt bàn tay Lệ Ngọc, đặt lên ngực mình thì thầm: - Em đừng sợ! Anh chỉ yêu có mình em mà. Anh chỉ coi các cô gái đó như bạn bè vậy thôi. Lệ Ngọc lo lắng: - Nhưng so với họ, em thua kém nhiều quá, em sợ mất anh! Vũ Hoà âu yếm: - Em sao lại tự hạ thấp mình thế? Em là con người nghị lực lắm kia mà. Lệ Ngọc bùi ngùi: - Nhưng trong tình yêu, em cảm thấy mình yếu đuối 1ắm. Em sợ mất anh... Vì các cô gái đó vừa trẻ đẹp lại là gái tân, còn em... www.vuilen.com 73
  16. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà choàng tay ôm Lệ Ngọc, Lệ Ngọc ngả đầu vào vai Vũ Hoà. Nàng cảm thấy ấm cúng, hy vọng, tin yêu, khi được ở bên Vũ Hoà. Nàng nồng nàn: - Anh có yêu em không? Vũ Hoà gật đầu. Lệ Ngọc đặt tay Vũ Hoà lên ngực mình, Vũ Hoà luồn tay vào bên trong, bộ ngực đàn bà đầy đặn, căng phồng. Hơi thở của Lệ Ngọc hổn hển. Cả hai hôn nhau say đắm. Bất chợt, có tiếng cười khanh khách: - Anh chị hạnh phúc quá nhì? Em đi tìm mãi, thì ra hai người ở đây. Cả hai giật mình buông nhau ra, trước mắt họ là Huệ Quyên. Vũ Hoà tức giận: - Cô làm gì ở đây, cô theo dõi chúng tôi à? Huệ Quyên chối đây đẩy: - Đâu có em tình cờ đi ra suối chơi, bắt gặp anh chị, chớ em đâu có quyền gì mà theo dõi anh chị. Rồi cô bất ngờ đọc câu thơ: “Trai tơ lấy gái nạ dòng Như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu...” Và nguây nguẩy bỏ đi. Lệ Ngọc mặt tái đi vì tức giận rồi nàng oà khóc nức nở vì Huệ Quyên đã xức phạm đến nàng quá nặng nề. Vũ Hoà an ủi: - Mặc kệ cô ấy, em đừng có nghĩ làm gì! Lệ Ngoẹ thổn thức: - Rõ là cô ấy muốn anh, nên cô ấy mới làm vậy! Khi yêu đàn bà hay mù quáng, họ sẽ làm tất cả để phá chúng ta. Vũ Hoà cứng cỏi: - Em đã là vợ của anh rồi, em còn sợ gì nữa nào? Anh sẽ ở bên em, em phải tin anh chứ. Lệ Ngọc nhoẻn miệng cười qua hàng lệ: - Em tin ở anh, chồng yêu quí của em ạ! Từ nay, em sẽ hầu hạ anh, ngoan ngoãn nghe lời anh. Ta về đi anh... www.vuilen.com 74
  17. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà chợt nhớ ra lời hẹn với Thuý Phượng, anh vội nói: - Em cứ về trước đi, anh còn phải lên núi Mã Lèng có việc gấp! Lệ Ngọc tròn mắt kinh hãi: - Khuya lắm rồi, anh còn lên núi Mã Lèng làm gì? Nguy hiểm lắm! Anh không nên đi. Vũ Hoà cười: - Anh hẹn với ông bạn dân tộc đi săn, em cứ yên tâm về đi. Ngoan, nghe lời anh đi nghe. Lệ Ngọc chỉ biết vâng dạ rồi ra về, còn Vũ Hoà vội vã lên Mã Lèng. Chàng đí về phía tiếng hát kỳ quái. Chàng đã thấy Thuý Phượng đang chờ. Thuý Phượng trách cứ: - Em tưởng anh không đến, anh mãi hẹn hò với Lệ Ngọc chứ gì? Vũ Hoà gật đầu: - Đúng vậy, vì cô ấy đã là vợ của anh. Chúng tôi đã chuẩn bị cưới nhau. Thuý Phượng gằn giọng: - Thế còn em thì sao? Anh định bỏ em à? Em sẽ không để yên chuyện này đâu. Anh phải là của em! Vũ Hoà bối rối: - Em làm sao vậy? Đã bao giờ anh nói yêu em đâu? Chúng ta chỉ là duyên bạn bè mà thôi! Em hát rất hay, để anh đàn cho em hát nhé? Thuý Phượng cau có: - Em không còn bụng dạ đâu mà đàn hát, em chỉ muốn anh trả lời em: anh có yêu em không? Vũ Hoà lắc đầu: - Không! Nếu em không có chuyện gì để nói nữa thì anh về đây! Thuý Phượng cười ghê rợn: - Em không thể để anh về dễ như thế được. Chẳng lẽ em suốt đời làm một đứa con gái trinh nguyên sao? www.vuilen.com 75
  18. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Nàng vừa cười vừa nhìn đểu, ôm chầm lấy Vũ Hoà âu yếm. Vũ Hoà rùng mình khi thấy các ngón tay của Thuý Phượng đều đã rụng hết. Vũ Hoà la lên: - Thì ra cô là một cô gái cùi. Cô đã ở trong khu hủi Mã Lèng này. Tại sao cô không về trại phong để chữa chạy cho khỏi bệnh? Thuý Phượng nức nở: - Đã chữa chạy rồi, nhưng quá muộn. Và bây giờ, em muốn anh phải yêu em. Em không muốn làm một hồn ma trinh nữ. Vũ Hoà rụng rời chân tay: - Cô nói cái gì? Cô là ma hủi à? Trời đất ơi! Cứu tôi với! Chàng cuống cuồng bỏ chạy thục mạng. Thuý Phượng không đuổi theo, chỉ nhìn chàng, nước mắt ướt đẫm. Nàng đau đớn nhớ lại buổi ban đầu khi phát hiện ra căn bệnh quái ác này... T húy Phượng hồi ấy là một cô gái trẻ đẹp, nhà cô ở Bình Thái. Đã có nhiều chàng trai để ý đến cô. Nhưng có một điều da cô cứ đỏ thắm. Ai cũng lo ngại khi gần cô. Cô rất ngạc nhiên và nhiều lần khóc cạn nước mắt khi biết nhà cô có tiền sử bệnh cùi. Cô thử máu và ngất đi khi biết mình đã nhuốm căn bệnh quái ác này. Cô thất vọng, bỏ làng ra đi và đến trại phong Mã Lèng. Tại đây, cô đã gặp Lệ Ngọc. Lệ Ngọc an ủi cô: - Em cứ yên tâm chữa bệnh đi, chị tin thế nào em cũng khỏi. Vì bệnh phong khi phát hiện sớm rất để chữa trị. Thuý Phượng đau đớn: - Em hiểu chị tốt với em. Nhưng em biết căn bệnh của mình mà. Chị ơi, em không muốn sống nữa đâu! Lê Ngọc cười: www.vuilen.com 76
  19. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Sao lại bi quan thế? Em hãy nhìn gương của Đỗ Duy kìa. Anh ấy cũng bị bệnh như em, nhưng anh ấy luôn nhìn đời qua bức tranh màu hông. Anh ấy sáng tác tranh đấy! Thế còn em, em có năng khiếu về lãnh vực gì? Thuý Phượng nói: - Em chỉ biết hát thôi, chị ạ. Em hát toàn bài hát về quê em không à. Lệ Ngọc thách thức: - Vậy em hát thử chị nghe nào! Chị cũng rất thích văn nghệ đấy. Thuý Phượng cất tiếng hát cao vút, lanh lảnh, mộc mạc. Cả trại phong lắng nghe chăm chú. Nước mắt họ ướt đẫm vì xúc động. Chàng hoạ sĩ Đỗ Duy bước tới bắt tay Thuý Phượng, bàn tay đã cụt đến ngón thứ hai. Thuý Phượng khẽ rùng mình. Nhưag cô biết thân phận của mình, cô vui vẻ bắt tay chàng. Họ mau chóng làm quen. Lệ Ngọc vui vẻ: - Thuý Phượng à, từ nay em ở trong đội văn nghệ của trại phong nhé! Em hát rất có hồn. Và từ đó Thuý Phượng có biệt danh là Phượng Ca. Nhưng rồi căn bệnh bắt đầu hành hạ, cô đau đớn rã rời khắp cơ thể. Nhất là mỗi khi trăng lên. Lúc đó, để xoa dịu nỗi đau, cô chỉ cất tiếng hát. Tiếng hát xoá đi những ưu phiền, phẫn uất của con người tật nguyền. Lệ Ngọc rất thương yêu, chăm lo cho Thuý Phượng. Cô xót xa thấy chỉ trong một năm, Thuý Phượng đã trở nên tàn phế hoàn toàn. Không chịu nổi cảnh đau đớn hành hạ, Thuý Phượng đã tìm đến cái chết. Cô đập đầu vào vách tường. Xác của cô chôn ở nghĩa địa trại phong trên đỉnh Mã Lèng. Ký ức về cô cũng phai nhạt trong mọi người vì ở trại phong này có hàng trăm, thậm chí cả ngàn người đều chung số phận như cô. Và đêm đêm, hồn cô lang thang trong nghĩa địa. Tiếng hát bật ra từ tiềm thức của cô không phải ai cũng nghe được. Nhưng có người nghe thấy đó là Vũ Hoà. Như vậy chẳng phải đó là số mệnh xui hai người đến với nhau hay sao? Nàng đã nhiều lần hiện trong giấc mơ của Vũ Hoà, mong sự an ủi của tình yêu cô đơn. Vậy mà chàng đã yêu Lệ Ngọc. Ma quỉ vốn vô thường! Cô không cân biết Lệ Ngọc đã từng là ân nhân của cô, cô chỉ cần biết cô yêu Vũ Hoà, muốn chiếm đoạt cho bằng được. Vì vậy, cô cần phải xua đuổi Lệ Ngọc ra khỏi trái tim chàng. Cô sẽ quấy phá Lệ Ngọc... www.vuilen.com 77
nguon tai.lieu . vn