Xem mẫu

  1. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG PHẦN 1 HỒN MA THIÊN TÁNG 1. Bộ Tộc Kru B ộ tộc Kru cư ngụ dưới chân núi Mã Sơn. Sở dĩ gọi là núi Mã Sơn vì núi có hình giống con ngựa. Núi cao chừng ba ngàn mét so với mặt biển, quanh năm mây mờ bao phủ. Dân làng dưới chân núi nhìn lên, đêm nào cũng thấy loé sáng. Họ gọi đó là núi Thần Linh. Bộ tộc Kru là bộ tộc ít người, dân số chừng vài ngàn. Họ ở rải rác triền núi, hoặc trong rừng và ít khi quy tụ quần thể làng xóm. Tiếng nói của họ lảnh lót như chim hót, tay dài như vượn. Đàn ông hay đàn bà đều để ngực trần, tóc dài khét nắng. Dân làng chủ yếu sóng bằng nghề săn bắn, hái trái cây để sống, hoặc chim cá ở suối Thác đầu bạc. Cuộc đời của họ là cuộc đời phiêu bạt. Nhưng không bao giờ ra khỏi núi rừng Mã Sơn. Núi Mã Sơn là nguồn sống của họ. Vì vậy, các nhà dân tộc học, hoặc những người đi săn ít khi gặp họ. Thấy người lạ là họ lẩn trốn ngay. Chỉ có một chứng tích là biết họ sống ở vùng đất ấy, đó là Thiên táng. Táng là tống táng người chết. Bộ tộc Kru có tục lệ Thiên táng. Một phiến đá rộng, còn thấm đầy máu khô. Xung quanh là dấu chân của một loài chim rất lớn. Phan An hỏi A Sao: - Cô là người ở gần đây, đã bao giờ thấy tục lệ Thiên táng chưa? A Sao lắc đầu: - Chưa bao giờ! Đã có nhiều người hỏi như anh rồi đó. Mà Thiên táng là gì hả anh? Phan An cười: - Thiên táng là táng ở giữa thiên nhiên. Người chết sẽ được khuân đến hòn đá mà tôi và cô đã thấy, họ khấn vái, rồi bỏ đi. Xác của người chết sẽ bị một loài chim ăn thịt ăn hết, hả sót lại máu khô. A Sao rùng mình: - Nghe mà ghê rợn quá. Tại sao họ không chôn, hoặc thiêu xác mà phải làm như vậy? www.vuilen.com 1
  2. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Phan An nói: - Người Kru quan niệm con người là của thiên nhiên, sống cùng thiên nhiên, khi chết đi cũng về với thiên nhiên một cách tự nhiên như vậy. Họ coi cái chết tự nhiên, bình thường, không hề khóc lóc, tiếc thương gì cả. Người nào được chim ăn hết, thì coi như là cái phúc, còn ngược lại, để ba ngày, xác thối rữa, hoá thành ma, có hại cho dân làng. Nhưng ít xảy ra trường hợp đó lắm. Vì bọn chim, và chó linh cẩu đánh hơi xác chết rất nhanh. Thôi, ta về lán, chiều rồi. Cả hai về lán, ở giữa rừng. Họ là những nhà kháo cổ học, có nhiệm vụ đi tìm di tích về người tiền sử. Phan An đã có kinh nghiệm ba chục năm, còn A Sao là người có nhiệm vụ dẫn đường. Cô là người của vùng rừng này, nhưng không phải là người của bộ tộc Kru. Họ làm nhiệm vụ do viện trưởng Dương Đông người pháp Gioóc Rắcsy giao phó. Lán trại của cả hai gần nhau. Đêm rừng âm u, tĩnh mịch, tiếng chim lợn kêu càng làm cho không khí thêm ghê rợn. Bất chợt, A Sao rú lên, khi thấy những bóng áo trắng xuất hiện. Họ vây quanh cô, nhảy những điệu múa của người dân tộc. Họ vui vẻ: - A Sao, cô hãy đi với chúng tôi! Ở rừng núi này buồn lắm, nay mới có bạn. A Sao hỏi: - Thế các người là ai? Tại sao lại tìm tôi? Đám người ồn ào: - Chúng tôi là ma, ma thiên táng! Hồn vất vưởng ở núi rừng. Chúng tôi cần bạn. A Sao rụng rời chân tay: - Ma ư? Các người là ma ư? Các người nhát ta, ta không sợ đâu. Phan An! Mau cứu em. Phan An vội vã chạy sang, A Sao ôm chặt lấy anh, chỉ ra ngoài sân. - Ma... Ma! Họ đến bắt em. Em sợ quá... Phan An cười: - Ma nào? Anh có thấy gì đâu. Sao em lại nhát thế? A Sao đăm đăm nhìn ra khu rừng rậm, quả không thấy gì thật. Cô bẽn lẽn: - Vậy mà em... Nhưng em linh cảm, có ma thật mà! Họ nói họ là ma thiên táng. Phan An tò mò: www.vuilen.com 2
  3. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Em thấy họ thật à? Họ có nói gì không? A Sao lắc đầu: - Họ nói em đi chơi vui cùng họ. Mà giữa rừng này có gì mà vui kia chứ? Em sợ quá, nên kêu anh. Phan An nói: - Như vậy là em đã gặp ma thiên táng. Biết đâu từ đó, sẽ tìm ra bộ tộc Kru, và có thể là dự đám ma thiên táng của người Kru. Thực chất, ma thiên táng là những con chim ăn xác người chết. Chúng mới là ma quái. A Sao hỏi: - Làm sao mà tìm dược loài chim ấy, chúng ở trên núi cao, hay ở vùng rừng bí ẩn nào đó? Phan An cười: - Rất đơn giản. Chỉ cần tìm thấy một đám ma nhỏ của bộ tộc Kru, là sẽ gặp ma thiên táng ngay thôi. Lúc đó em đừng có sợ nghe, loài chim này có khả năng cắp được xác của một con voi đó. Nó chuyên đi rảo vùng rừng để tìm xác chết. A Sao lè lưỡi: - Ghê vậy cơ à? Em cứ ngỡ nó chỉ có trong truyền thuyết thôi chứ. Mà sao người Kru lạ quá ha? Bộ họ không sợ ma thiên táng ư? Tại sao lại để xác chết lộ thiên như vậy nhỉ? Phan An trầm ngâm: - Đã là tập tục, làm sao thay đổi dược. Nhiều nơi người ta còn hoả táng, còn các dân tộc khác là địa táng. Họ đang trò chuyện, chợt nghe tiếng sột soạt, cả hai giật mình. Họ nhìn thấy một người rừng. Tóc và lưng trần, trên tay ôm một xác chết. Phan An thì thào: - Người Kru đó! Anh ta mang cái xác đi treo trên miếng đá tảng. Ta phải hỏi chuyện anh ta mới được. Anh ta là người rừng, lẩn nhanh như sóc. Tôi phải chặn anh ta lại mới được. Người rừng rón rén bước đi, Phan An lẻn ra phía sau, ôm cứng lấy người anh ta. Anh ta vùng vẫy, kêu the thé. Nhưng Phan An vốn rất khoẻ, nên người rừng chịu thua. Anh ta nhìn Phan An tuyệt vọng: www.vuilen.com 3
  4. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Vì sao ông lại bắt tôi? Tôi đâu có làm gì ông? Phan An ôn tồn: - Anh đừng sợ, chúng tôi không làm gì anh đâu? Chỉ hỏi anh một việc thôi. Anh tên gì nhỉ? Người rừng thấy Phan An mực thước, an tâm. Anh ta gật đầu: - Vâng, xin ông cứ hỏi. Cái gì tôi biết, tôi xin trả lời. Tôi là An Ha, người của bộ tộc Kru. Phan An hỏi: - Thế ông mang cái xác chết trên vai làm gì? Tại sao lại thậm thụt giữa rừng già? An Ha sợ hãi: - Cái xác đó là mẹ của tôi. Tôi muốn chôn bà! Tôi không muốn bà chết vì thiên táng. Nó khủng khiếp quá. A Sao chen vào: - Tại sao vậy? An Ha nói: - Tập tục làng tôi là phải thiên táng, để con ma khỏi về quấy phá làng xóm. Khi có người chết, phải treo trên cây, để giữa rừng, cho thú dữ ăn thịt. Hoặc là đem ra khu mả đá để xác ở đấy, đại bàng núi sẽ xuống ăn hết cái xác. Tôi không muốn mẹ tôi chết mà còn bị như vậy, nên tôi lén đem xác bà ấy đi chôn cất. Không ngờ lại gặp hai người. Phan An hỏi: - Tập tục thiên táng có tự bao giờ? Hiện người chết có hoá thành ma không? An Ha rầu rĩ: - Đó là cả một truyền thuyết buồn của dân làng tôi. Đến giờ không sao rời bỏ được! Tôi sẽ kể cho hai người nghe nhưng trước hết, xin cho tôi chôn mẹ tôi đã. Nếu không đại bàng hung dữ sẽ mò đến. Vì chúng đánh hơi xác chết rất thính. A Sao chau mày: - Làm sao mà chúng đánh hơi nhanh thế? Bộ chúng có cái mũi thính vậy sao? Mà chúng là ai mới được chứ? An Ha gật đầu: www.vuilen.com 4
  5. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Chúng là loài ma thiên táng! Tiếng chim ưng trên đỉnh núi Mã Sơn. Mà kìa, đã thấy tiếng vỗ cánh của chúng rồi đó. Tôi lo sợ quá, nếu chúng phát hiện ra mẹ tôi, tôi cũng sẽ phải chết. Phan An vội vàng: - Vậy chúng ta mau chóng đào huyệt chôn bà cụ! Tôi sẽ giúp anh. Họ đào huyệt chôn lấp bà cụ và san lấp kín, chỉ để lại dấu vết là một gốc cây nhỏ. Cây đó là loại sim tím mọc đầy ở vùng ven bán sơn địa này. Lũ chim ưng vần vũ trên không trung một hồi, rồi vố cánh, bay vọt lên đỉnh núi Mã Sơn. An Ha mừng rỡ: - May nhờ có hai vị, mà mẹ tôi thoát khỏi hoạ thiên táng. Bây giờ, tôi sẽ kể cho hai vị nghe về ma thiên táng, và tại sao lại có tập tục khủng khiếp như vậy. 2. Lời kể của An Ha B ộ tộc Kru chúng tôi sống ở vùng Mã Sơn đã mấy trăm năm. Mỗi khi có người chết, chúng tôi đều đẽo đá làm thành quan tài, và bỏ xác chết ở các hang núi. Nhiều hang trở thành nghĩa địa Kru. Người Kru sau khi đã an táng người chết, ít khi trở lại vùng đó. Vì họ sợ ma quỉ theo về. Chúng tôi sống tập tục rừng núi, chỗ nào có rừng có rẫy tốt thì cứ khai phá và đến ở. Hết màu mỡ thì lại đi. Người Kru rất sợ ma quỉ và sợ cả người lạ từ nơi khác đến. Ấy vậy mà trong một lần tình cờ ghé qua nghĩa địa Kru ở các hang núi chúng tôi thấy các quan tài đều bật nắp, bên trong không có xác người chết. Già làng Khải Nguyên sửng sốt: - Sao lại kỳ quái thế nhỉ? Rõ ràng quan tài đá rất chắc chắn. Ai đủ sức để lật nắp quan tài ra? Mà xác chết không còn trong đó nữa. Hay xác chết sống lại? Sầm Nghi nói: - Điều đó rất vô lý! Các xác chết làm sao biến mất được? Hay là bọn cướp núi nghĩ chúng ta có của chôn theo người chết, nên liều lĩnh mở quan tài ra? Già làng thở dài: - Ta nghĩ không phải vậy đâu. Vì cái nắp quan tài đá rất nặng. Cả chục thanh niên mới khiêng nổi. Mà người Kru ta làm gì có của cải? Việc này chắc là ma www.vuilen.com 5
  6. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG làm. Mà người chết thì đã làm ma rồi, cần gì phải tiêu hết cả thân xác vậy? Ít nhất, nếu tiêu huỷ thì còn xương cốt chứ? Mà mộ của người chết đều chôn ở lưng chừng núi, rất hiểm trở, ai làm được? Ta thật là khó nghĩ. Mọi người sợ hãi: - Vậy thì phải làm cách nào? Chôn ở trong hang núi mà vẫn chưa yên ổn thì chôn ở đâu đây? Nếu người chết trở về hoành hành làm sao người Kru sống nổi? Họ vừa bàn tán vừa nhìn các quan tài trống rỗng. Cả trăm cái quan tài chứ đâu có ít vậy mà không còn cái xác nào. Già làng trầm ngâm: - Ta đành phải mai phục thôi! Chỉ có phát hiện ra sự thật thì mới giải toả được nỗi nghi ngờ của chúng ta. Muốn vậy, phải có xác người chết. Họ xuống núi... Ít lâu sau, cụ Khải Nguyên chết. Dân làng bỏ xác cụ vào quan tài đá, và treo lên hang núi Mã Sơn rồi cử người theo dõi. Đám thanh niên do Sầm Nghi chỉ huy căng mắt nhìn về hang núi. Lát sau họ nghe tiếng gió ầm ầm. Ai cũng nghĩ rằng bão. Họ đang ngỡ ngàng, thì thấy mấy con chim rất to đáp xuống. Tất cả là ba con. Chúng dùng cánh, cắp nắp quan tài, mở ra nhẹ nhàng, và rỉa thịt ăn ngon lành. Chúng nhai rau ráu. Chỉ một loáng chỉ còn là quan tài rỗng. Sầm Nghi tức giận: - Thì ra đây là lũ chim đại bàng ăn thịt người. Ta phải giết chết chúng! Sô Nhi ngăn lại: - Phải bình tĩnh, không được manh động. Lũ chim đại bàng này ăn xác chết rất nhiều, coi chừng chúng là ma đó. Ta chỉ còn cách theo dõi chúng. Có vậy mới diệt được chúng. Sầm Nghi gật đầu. Bọn đại bàng ăn xong xác chết, vỗ cánh bay đi. Hướng bay của chúng là đỉnh núi Mã Sơn. Đêm đó Sầm Nghi thấy già làng hiện về, đau khổ nói: - Bọn đại bàng này bắt hồn ma của dân làng ta làm nô lệ, chúng ta hiện nay sống rất khổ sở. Sầm Nghi buồn rầu: www.vuilen.com 6
  7. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Tại sao chúng lại bắt hồn người Kru ta? Muốn giải thoát các vong hồn, chúng con phải làm sao? Già làng thở dài: - Không có cách gì thoát được, con à. Đó là lời nguyền của loài chim Đại bàng. Nếu các con muốn biết rõ, hãy lên núi Mã Sơn. Sầm Nghi tò mò: - Lên núi Mã Sơn ư? Nhưng bằng cách nào? Núi cheo leo, dốc thẳng đứng! Già làng nói: - Con hãy lấy da cọp, bó chặt người con vào trong, rồi lấy dây thừng buộc lại, lũ đại bàng sẽ đưa con lên núi. Nhớ là phải cẩn thận giả chết. Lúc đó, con sẽ tìm ra sự thật... Sầm Nghi vốn là chàng trai can đảm, liều lĩnh. Chàng vội bàn với bạn là Sô Nhi, Sô Nhi gật đầu đồng ý. Sáng hôm sau, họ cứ theo kế hoạch mà làm. Sô Nhi nằm cuộn tròn trong bộ da cọp, nằm chờ đợi. Lát sau, đại bàng nghe có mùi người, lập tức quần đảo và chúng đã quắp Sô Nhi lên đỉnh núi. Đại bàng cứ nhai mãi cái dây da trâu, Mỗi vết mổ của nó, là Sô Nhi lại thấy nhói đau. Mang cái tấm da cọp dày cộm, đở cho chàng rất nhiều. Đại bàng ngạc nhiên: “Lạ thật, có mùi người. Mà người đó đâu nhỉ? Hay bọn người ở dưới núi lừa mình? Ta phải lượn một vòng nữa xem sao.” Nó vỗ cánh. Đôi cánh che rợp cả mặt trời, lao xuống vực Mã Sơn. Sô Nhi thấy yên tĩnh, vội từ trong da cọp chui ra, chàng sửng sốt vì trước đỉnh núi hùng vĩ là la liệt xương người chết. Chàng vội tìm cái hang để ẩn trú vì trời rất lạnh. Nhưng sực nhớ, chàng quay lại ôm tấm da cọp, như thế sẽ ấm hơn. Đại bàng sau khi bay lượn, trở về núi, thấy da cọp biến mất. Đại bàng vô cùng ngạc nhiên. “Lẽ nào tấm da cọp là ma chắc? Rõ ràng ta đã bỏ nó ở ngay giữa bãi cỏ xanh? Hay là có kẻ nào lẻn vào tấm da cọp, rồi nhờ ta đưa lên đây? Ta mắc mưu lũ người Kru rồi. Chúng sẽ tìm cách tập hợp các ma khô lại. Và ta khó mà chống đỡ!” Nhưng rồi, đại bàng núi tự nhủ: www.vuilen.com 7
  8. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG “Ta có sức mạnh vô địch, bọn ma khô Kru này phải phục tùng ta. Trên đỉnh núi này là giang sơn của đại bàng. Đến cọp còn phải ngán ta kia mà.” Nó nhớ lại lần đánh con cọp để giành xác ngay dưới núi Mã Sơn... Lần đó, nó đang xoè cánh bay lượn để tìm mồi. Bất ngờ gặp con cọp vằn đang đào bới, và moi lên một cái xác cụt nửa người. Đó là phần ăn hôm qua của cọp còn sót lại. Cọp là loài chuyên săn mồi ban đêm, ấy vậy mà nay xuất hiện ban ngày. Chứng tỏ con cọp rất đói, buộc lòng phải đi kiếm cái xác cũ. Đại bàng từ trên cao bổ nhào xuống, giằng lấy cái xác. Bị bất ngờ, nhưng cọp vẫn nhanh chân vồ được khúc chân. Cả hai giằng co nhau, đôi mắt cọp toé lửa. Nó bỏ cái xác xuống, xông vào tấn công cọp, liên tục vào đầu vào thân cọp. Cứ mỗi lần mổ xong, nó lại bay lên. Cọp cụp đuôi, bỏ chạy tuốt vào rừng. Thế là nó vớ được miếng mồi ngon. Dân làng Kru rất sợ đại bàng, họ coi đại bàng là loài chim ma. Khi chim ma xuất hiện, thế nào cũng xảy ra chết chóc. Nó đánh hơi xác chết rất nhanh. Người Kru khiêng người chết ra bờ đá, họ thành kính khấn vái. Chỉ mong được đại bàng đến vác xác người chết đi. Đại bàng rỉa thịt người chết xong, quắp phần còn lại bay lên đỉnh núi cao chót vót. Đó là thiên táng. Tục Thiên táng có tự bao giờ không ai biết. Chỉ biết đó như một lời nguyền Một truyền thuyết. Bây giờ bộ da cọp đã biến mất, đại bàng tức giận vô cùng. Nó gừ lên mấy tiếng. Đêm nay, nhất định phải truy bọn ma khô. Những xác chết đã bị hoá thành ma khô, sau khi bị đại bàng ăn thịt. 3.Hồn ma Thiên táng Đ êm đó, Sô Nhi mò ra khỏi hang, nhằm về phía ánh sáng mờ mờ. Chàng thấy các bóng ma lảo đảo trong sương, họ kéo về chỗ ánh sáng. Vừa đi, họ vừa bàn tán. - Không biết có chuyện gì mà chủ nhân tập hợp chúng ta lại? Chúng ta chết thì phơi xác để chủ nhân ăn thịt, làm hồn ma thì bị sai khiến không đầu thai được. Thật là khổ sở trăm bề! Một bóng ma ảo não: - Tại chúng ta mắc một lời nguyền truyền kiếp? Mà thôi, đến nơi rồi. www.vuilen.com 8
  9. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Nơi tụ tập của các hồn ma là một khoảng đất rộng. Đại bàng ngồi chễm chệ trên ghế, xung quanh là các con đại bàng nhỏ hơn. Các hồn ma quì rạp xuống, kính cẩn: - Chủ nhân, ngài có điều gì sai bảo chúng tôi? Chúng tôi xin làm theo. Đại bàng lạnh lùng: - Tại sao người Kru lại không để xác ngoài trời như cũ mà lại đem chôn cất? Các ngươi có biết làm vậy là vi phạm lời nguyền không? Các hồn ma hốt hoảng: - Dạ, tâu chủ nhân, tụi con không biết ạ! Để tụi con xuống núi xem sao, rồi về báo cho chủ nhân ạ. Đại bàng gật đầu, rồi tiếp: - Các ngươi có biết bộ da cọp ở đây biến đi đâu không? Ta nghĩ có người sống đã lên đây. Đám ma nhốn nháo: - Ai mà lên đây được? Núi cao dựng đứng như vậy ngoại trừ chủ nhân, và hồn ma chúng tôi thôi. Đại bàng nói: - Thế mới có chuyện đáng nói! Ta bị chúng lừa. Có người chui vào da cọp, để ta đưa lên đây. Chúng sẽ phát hiện ra bí mật ma Thiên táng. Người lên núi này phải có cơ mưu và lòng dũng cảm. Lũ hồn ma hỏi: - Chủ nhân! Vì cớ gì mà ngài chỉ thích ăn thịt xác chết của người Kru? Đại bàng gầm gừ: - Đó là do bộ tộc Kru các ngươi tự nguyện đó. Ta đâu có ép buộc, nếu như không nói ta là ân nhân của các ngươi. Các ngươi muốn biết lắm phải không? Ta sẽ kể cho các ngươi nghe. Lũ ma gật đầu. Đại bàng kể: - Ta là chủ nhân của vùng rừng núi Mã Sơn đã hai trăm năm nay. Ở trên núi Mã Sơn có rất nhiều giống lúa quí, và cả ngô nữa. Năm đó trời nắng rất gắt, các con suối đều khô cạn. Rẫy bị cháy hết. Người Kru đói lả. Họ tụ tập, mời thầy www.vuilen.com 9
  10. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG cúng thần linh, mong cho mưa xuống để có cái ăn. Ta tình cờ đi ngang, sà xuống và nói: - Các ngươi đừng có sợ, ta là đại bàng núi. Ta sẽ giúp các ngươi có ăn, có mặc. Lũ người Kru mừng rú lên. - Đa tạ đại bàng, chúng tôi đói lắm rồi, ngài hãy mau cứu giúp. Ta cười nhạt: - Ta giúp các ngươi. Nhưng các ngươi cũng phải giúp lại ta chứ? Đâu có ai giúp ai không công bao giờ? Lũ làng Kru xôn xao: - Xin ngài cứ nói, chúng tôi sẽ làm theo. Ta nói: - Được, ta sẽ nói rõ: đó là mỗi tháng, các ngươi phải nộp cho ta một người sống để ta ăn thịt. Cái giá như thế đâu có đắt! Lũ người Kru 1o sợ: - Trời ơi, sao lại độc ác thế? Ngài làm ơn như thế thì khác gì hại chúng tôi. Chúng tôi thà chết đói, không chịu vậy đâu. Ta cười: - Thế thì các ngươi chịu chết đi! Ta đã nói thật lòng thôi. Ta đi đây. Già làng Kru ngăn lại, van nài: - Đại bàng, ngài đừng bỏ đi, chúng tôi cầu xin ngài thế này. Người sống thì ai cũng sợ chết cả. Nếu để ngài ăn thịt, đâu có ai dám tình nguyện. Hay để chúng tôi dâng người chết cho ngài. Người vừa mới chết, thịt vẫn còn như người sống, như vậy có được không? Ta ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: - Thế cũng được! Nhưng các ngươi phải thề đi. Già làng hỏi: - Thề như thế nào, ngài cứ nói. Chúng tôi xin làm theo. www.vuilen.com 10
  11. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Ta nói: - Các ngươi hãy thề: khi người mới chết, mang ra bờ suối dưới chân núi Mã Sơn để dâng cho đại bàng, không được chôn cất. Nếu sai lời cả bộ tộc Kru sẽ bị trời tru đất diệt, và không sống sót một ai. Như vậy là ta nhân nhượng lắm rồi. Già làng ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi quay sang dân làng bùi ngùi: - Người Kru ta, sống với thiên nhiên rừng núi, thì chết cũng về với thiên nhiên rừng núi. Chúng ta nếu có chôn xác xuống, cũng bị thú rừng đào lên, hoặc là linh cẩu ăn thịt. Mà nay làng bị đói khát, không làm theo ý đại bàng, thì chúng ta cũng chết hết. Dân làng thấy thế nào? Dân làng rên rỉ: - Làm vậy có tội với tổ tiên lắm. Ta hãy cầu xin, nếu tổ tiên đồng ý thì hãy làm. Còn không, thà chết đói còn hơn. Già làng Kru nói với ta: - Chúng tôi sẽ xin tổ tiên, ngài hãy đợi cho một lát. Ta gật đầu. Cả bộ tộc Kru quì xuống, hôn đất đai, lầm rầm khấn vái. Họ khấn cái gì ta không biết. Lát sau, già làng nói: - Tổ tiên đã đồng ý! Từ nay chúng tôi sẽ làm theo ý của ngài. Chúng tôi xin thề sẽ làm theo đúng lời ngài đã dặn. Ngài hãy mau cứu giúp chúng tôi! Ta gật đầu, bay về núi. Và thả thóc gạo xuống cho bộ tộc Kru. Họ nấu ăn ngon lành, không sợ chết đói nữa. Số còn lại, họ đem gieo xuống nương rẫy. Vì là lúa ở trên núi cao Mã Sơn, đã có sẵn nước, nên lên rất nhanh. Từ đó, bộ tộc Kru đã thực hiện lời thề với ta. Lời thề đó như một lời nguyền. Hễ ai chết mà lén chôn xuống, cả làng lập tức bị bệnh dịch, mất trắng mùa màng. Từ đó, đến nay đã trăm năm rồi. Người Kru đã thực hiện đúng như vậy. Nhờ đó, cuộc sống của họ sung túc. Và các ngươi, dù là hồn ma Thiên táng, nhưng là ân nhân của họ đấy. Lũ ma bùi ngùi: - Thì ra là vậy. Thế tại sao ngài lại không để chúng tôi đi đầu thai, mà bắt chúng tôi ở trên núi cao này làm gì? Đại bàng cười to: www.vuilen.com 11
  12. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Các ngươi có chôn ở đất đâu mà gặp được diêm vương để đầu thai. Muốn được đầu thai, phải lên xin với Nam Tào ấy chứ. Mà chuyện đó thì khó vô cùng. Ngay cả ta đây cũng vậy thôi, ta cũng là ma đại bàng. Chứ đại bàng làm sao mà sống được lâu như vậy? Bản thân linh hồn các ngươi đã nuôi ta trường sinh bất lão. Vì vậy, ta đâu có để các ngươi đi. Trời sắp sáng rồi, ta phải đi nghỉ đây. Nói xong đại bàng biến mất. Các hồn ma cũng tản đi. Sô Nhi thấy một bóng ma quen quen. Chàng nhìn kỹ, đó chính là già làng. Chàng thì thầm: - Già làng Khải Nguyên! Con tìm già làng đây. Già làng Khải Nguyên quay lại, hốt hoảng: - Cọp vằn, ta không phải là ma thường đâu! Ta là ma Thiên táng, ngươi đừng hòng hại ta! Sô Nhi nói khẽ: - Già làng, đừng có sợ. Con là Sô Nhi đây, con theo giấc mộng già làng đã báo, tìm kế lên đây để diệt đại bàng. Già làng xúc động: - Sô Nhi đấy à? Con thật là dũng cảm. Có phải là con lên đây như lời ta dặn không? Sô Nhi gật đầu, chàng nói: - Con đã nghe hết cả câu chuyện đại bàng kể rồi. Con hiểu cái lời nguyền đó. Và chỉ có cách giết đại bàng, thì mới giải được lời nguyền. Già làng lo lắng: - Nhưng đại bàng là ma, Làm sao mà giết được? Mà con lên đây, đại bàng đã nghi ngờ và truy lùng, hắn nhất định sẽ tìm ra con, con phải cẩn thận. Thế con muốn ta giúp bằng cách nào? Sô Nhi vui vẻ: - Chỉ cần già làng dụ đại bàng ra suối Mã Sơn, lập tức các cung tên của người Kru sẽ bắn hạ hắn ngay. Con đã bàn kỹ với Sầm Nghi, khi đại bàng chết, hồn nó sẽ bị thu vào cái hồ lô của pháp sư. Con ở trên núi sẽ thu gom xương cốt của bà con ta để họ không phải lang thang linh hồn nữa. Già làng gật đầu. www.vuilen.com 12
  13. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Nhưng rồi mọi mưu tính đều thất bại. Sô Nhi và Sầm Nghi bị đại bàng xé xác ra từng mảnh, và cả pháp sư cũng vậy. Đại bàng đã thề sẽ giết sạch cả bộ tộc Kru. Vì vậy chúng tôi luôn phải sống lẩn trốn. Hễ thấy bóng đại bàng là tất cả phải chui vào hang núi. Ban đêm mới dám ra. 4. Truy tìm dấu vết đại bàng A n Ha kể xong câu chuyện, vẻ mặt còn bàng hoàng lo sợ. Phan An nói: - Thế bộ tộc Kru bây giờ ẩn trú ở đâu? Hãy dẫn tôi đi tìm họ. An Ha thất sắc: - Để làm gì? Ông sẽ nói chuyện chôn xác chết mẹ tôi à? Phan An cười: - Tôi đã hứa với An Ha rối mà, đâu có thể sai lời. Tôi muốn bàn với già làng cách tiêu diệt đại bàng. An Ha lắc đầu: - Không được đâu! Đại bàng hung dữ lắm. Mà bộ tộc Kru chúng tôi ở rải rác trong các hang động ở đây thì nhiều vô kể. Muốn tập hợp họ phải đốt ngọn lửa to ở giữa rừng. Nhưng nếu đốt ngọn lửa đó, một năm chỉ được đốt một lần. Còn lửa nhà ai, nhà nấy giữ. Phan An hỏi: - Tại sao vậy? Thế hàng ngày bộ tộc Kru ăn uống mà không dùng lửa à? An Ha nói: - Vì đốt lửa sẽ đánh thức thần rừng. Thần rừng sẽ thức dậy, và làm ăn gieo mùa sẽ khó khăn, thậm chí cả làng chết đói. Phan An gật đầu: - Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đốt lửa cho!An Ha đừng có sợ. Nếu thần rừng bắt tội tôi, tôi chịu. An Ha thấy Phan An cứng cỏi, gan dạ, có vẻ nể phục lắm. An Ha nói: - Đã thế thì tôi không sợ nữa! Tôi sẽ cùng các bạn làm việc này. Các bạn đã không ngại hiểm nguy để giúp đỡ bộ tộc Kru, tôi là người Kru, sao lại có thể bỏ các bạn một mình trong nguy hiểm. Phan An thân mật: www.vuilen.com 13
  14. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Có vậy chứ, như vậy mới xứng là người trai núi rừng. A Sao, cô thấy An Ha có dũng cảm không? A Sao cười chúm chím: - Dũng cảm quá đi chứ. Lại có hiếu với mẹ nữa. - Thế còn cha của An Ha đâu, ông ấy vẫn còn sống chứ? An Ha nói: - Tôi không biết cha tôi là ai nữa! Cả đám con trai con gái Kru cũng vậy. Đó là tập tục. A Sao tròn mắt: - Tập tục gì lạ thế? Thế tất cả các con đều theo mẹ hết à? An Ha gật đầu: - Đúng vậy! Người đàn bà Kru lấy chồng, có con xong là để chồng đi không cho ở nhà. Một người Kru có thể lấy năm chồng, con cái đều mang họ mẹ. Người phụ nữ Kru có nhiệm vụ duy trì nòi giống dòng tộc còn đàn ông Kru thì chỉ có nhiệm vụ truyền giống. Thậm chí, có khi ăn nằm với người phụ nữ mà mình không biết mặt nữa. Họ sinh hoạt tự nhiên như khí trời vậy. Phan An cười lớn: - Thích quá nhỉ? Cô A Sao thấy thế nào? A Sao mặt đỏ lựng. Vừa lúc đó, có tiếng gào rú, gió thổi ầm ầm. Một con cọp vằn xuất hiện, An Ha cuống cuồng: - Thần rừng đã đến! Tôi đã báo rồi, mà các ông không nghe. Thần rừng hung dữ lắm, nó xé xác chúng ta mất. Phan An động viên An Ha: - Cứ bình tĩnh, bộ con cọp này hung dữ vậy sao? Nó ăn thịt người kia à? An Ha cứng cả lưới, lắp bắp: - Đúng vậy! Bộ tộc Kru rất sợ thần rừng. Chắc tôi chết mất... Thần rừng ngó ba người đăm đăm. Phan An rút súng, một tiếng nổ chát chúa vang lên. Thần rừng kêu rú lên, vọt đuôi chạy mất. Phan An phấn khởi: www.vuilen.com 14
  15. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Con cọp đã bị trúng đạn rồi! Ta lần theo dấu vết, thế nào cũng giết được nó. Chàng định truy tìm cọp dữ. Nhưng vừa lúc đó có tiếng lao xao, và bóng người lố nhố xuất hiện. Họ nấp sau những thân cây to. Trố mắt nhìn ba người, An Ha gọi lớn: - Dân làng ơi, mau ra đây. Tôi có chuyện muốn thưa với làng! Một người bước ra, ông ta râu tóc bạc phơ, hỏi: - An Ha! Có chuyện gì mà ngươi đốt lửa, và dẫn người lạ vào nơi sinh sống của người Kru ta? An Ha nói: - Đây là ân nhân của chúng ta, họ sẽ tìm cách tiêu diệt đại bàng giải lời nguyền cho bộ tộc ta. Mọi người nhao nhao: - Vậy hả? Vậy làm cách nào? Xin ân nhân giúp đỡ, chúng tôi sợ đại bàng lắm rồi. Hồn ma đại bàng cứ đeo bám để ăn thịt chúng tôi. Phan An dõng dạc: - Tôi đã có cách rồi, bà con cứ yên tâm. Bà con đừng có sợ gì cả! Già làng lo âu: - Nhưng đại bàng này là hồn ma. Vì vậy không giết được đâu. Năm nay chúng tôi chưa có ai để cúng cho ngài cả, ngài đang truy lùng chúng tôi. Chúng tôi phải chui rúc trong hang núi để sống, không dám ra nương rẫy làm ăn. Phan An gật đầu: - Hôm nay, cả làng cứ tụ tập, trò chuyện cho vui vẻ. Sáng mai, tôi sẽ hạ đại bàng cho bà con. Tiếng vỗ tay rào rào. Thế là họ dọn rượu cần ra mời Phan An và A Sao. Rồi họ nhảy múa. Con trai đóng khố, cởi trần, con gái mặc váy, ngực để lồ lộ. A Sao đỏ mặt, ngượng nghịu. Cô hỏi Phan An: - Anh có chắc giết được ma đại bàng không? Em lo lắm. Phan An tươi cười: www.vuilen.com 15
  16. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Tôi đã có cách rồi. Ta sẽ buộc vào trong bó cây chôn người Thiên táng một con chó mực. Khi đại bàng sà xuống, sẽ bắn tên có tẩm lửa, và thuốc độc. Đại bàng có tài thánh cũng không thoát được. Chính vì vậy tôi mới phải nhờ dân làng giúp sức. Người dân tộc rất giỏi về chế thuốc độc và tài cung nỏ. Và anh nói rõ với lũ làng như vậy về kế hoạch của mình. Lũ thanh niên rất phấn khởi. A Sao nhìn Phan An khâm phục. Lũ thanh niên hào hứng: - Không có ân nhân dây, chúng ta chẳng biết phải làm sao? Nay thì không có gì phải sợ nữa. Chúng ta phải biết tập hợp 1ực lượng lại như vậy mới mong diệt đại bàng, chứ cứ tản mác, đại bàng sẽ ăn thịt hết chúng ta. Sáng hôm sau, dân làng tập hợp dưới sự chỉ huy của Phan An. Họ bó xác con chó đen vào trong bó lá cây, dưới là lớp keo nhựa thông đặc quánh. Khi đại bàng quắp xác con chó, nó sẽ bị dính chặt lớp nhựa thông. Lúc đó, cung nỏ sẽ bắn ra tới tấp. Đầu các mũi tên đều tẩm thuốc cực độc. Lát sau, có tiếng vỗ cánh của đại bàng. Nó đảo một vòng trên bầu trời, rồi thong thả sà xuống, và quắp lấy cái xác con chó đen. Nhưng đôi chân của nó đã ~ bị nhựa thông dính chắc. Nó vùng vẫy, nhưng vô ích. Lúc đó các mũi tên ào ào bắn ra và Phan An cũng nổ súng. Đại bàng giãy giụa, cả thân hình nó thành bó đuốc khổng lồ. Rồi từ từ trong bó đuốc đó, những làn khói trắng bay vụt ra, thành khói tan biến hết. Già làng phấn khởi: - Những hồn ma Kru đã được giải thoát. Họ sẽ đi đầu thai, khỏi phải kiếp ma lang thang, làm nô lệ cho đại bàng. Mọi người chạy lại, thấy xác con đại bàng đã cháy đen. Pha~n An lấy que củi, lật xác đại bàng. Nó chỉ là những đốt xương khô, không có mùi thịt cháy khét. Phan An nói: - Con đại bàng này, nó thực chất là hồn ma. Chứ cái xác của nó đã chết lâu rồi. Nhưng vì nó ăn hồn người chết, nên nó vẫn tồn tại. Nay thì các hồn ma đã được giải thoát rồi, bà con có thể yên tâm ra nương rẫy làm ăn. Khỏi sợ ma đại bàng hay ma Thiên táng nữa. Mọi người hết lời cảm tạ Phan An và A Sao. Phan An tiếp tục: - Từ nay, cái tục lệ thiên táng đề nghị bà con nên bỏ! Vì làm như vậy, không chỉ có ma đại bàng, mà các loài thú khác nó sẽ ăn thịt người chết, trở thành thói quen, rồi chúng đi tìm người sống để giết. Bà con nên học tập An Ha. www.vuilen.com 16
  17. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Lũ làng ngạc nhiên: - An Ha à? An Ha làm sao mà phải học tập? A Sao nói: - Anh ấy đã chôn mẹ dưới lòng đất. Như vậy người chết có thể yên ổn, không phải phơi xác cho thú rừng ăn thịt nữa. Dân làng ồ lên: - Chà, An Ha giỏi quá. Thế bà cụ mất khi nào, tại sao không báo cho chúng tôi biết để chia buồn? An Ha rưng rưng lệ: - Mẹ tôi mất cả tháng nay rồi. Nhưng tôi phải bí mật chôn mẹ, không dám cho lũ làng biết, vì tôi quá sợ tập tục thiên táng. Tôi xin dân làng tha tội cho tôi. Già làng vuốt chòm râu bạc, thong thả: - An Ha đã làm được việc tốt, đáng khen chứ sao lại bắt tội? Bà con ta nên học tập An Ha, từ nay bỏ hẳn tập tục thiên táng. Vì cái hủ tục ấy vừa mất vệ sinh, vừa làm tổn hại vong linh người chết. Bà con có đồng ý không? Mọi người vui vẻ gật đầu, họ mở tiệc ăn mừng. A Sao nhảy múa chung với An Ha. An Ha nhìn cô trìu mến. A Sao bồi hồi: - Ngày mai phải xa An Ha rồi, An Ha có buồn không? An Ha bùi ngùi: - Buồn lắm! Nhớ A Sao lắm! A Sao thẹn thùng: - Nhớ thì lên thị xã tìm A Sao nhé! Từ nay, bộ tộc Kru đã thoát khỏi cuộc sống lẩn trốn rồi, An Ha cũng phải đi đây đi đó cho biết chứ. An Ha gật đầu. Phan An đến chỗ hai người, vui vẻ: - Chà, An Ha và A Sao nhìn đẹp đôi quá. An Ha chỉ về cô gái ngực trần, đang nhìn Phan An chăm chú, cười vui: - Cán bộ cũng phải nhảy chứ, có người nhìn cán bộ kìa. A Hương, lại đây nhảy cho vui nào. A Hương đến bên Phan An, xoè tay cho Phan An. A Hương tươi cười: www.vuilen.com 17
  18. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Cán bộ, đêm nay cho A Hương ngủ chung nhé, ta tâm tình với nhau. Em phục cán bộ lắm. Phan An ngạc nhiên: - Sao lại ngủ chung, làng bắt phạt thì sao? A Hương thân mật: - Không sao đâu, làng còn khuyến khích ấy chứ! Bạn bè mà, miễn là mình theo đúng tình bạn. Phan An vui vẻ: - Thế ở đây có tục lệ như vậy à? Thế lỡ họ quên mất mà muốn làm vợ chồng thì sao? A Hương cười: - Thì cái đó phải tìm hiểu đã chứ? Mà sao, cán bộ có thích ngủ chung với A Hương không đã? Phan An nói: - Thích chứ! Thế ngủ như thế nào? Có được ôm không? A Hương thẹn thùng: - Sao lại ôm? Bạn bè không được làm vậy, cán bộ rõ chưa nào? Phan An gật đầu. Vì anh biết tập tục đó qua lời kể của An Ha, anh muốn hỏi cho rõ thêm mà thôi. Đêm đó Phan An ngủ chung với A Hương, ở giữa đặt cái gối, và họ tâm sự suốt đêm. Nhưng không hề đụng đến nhau. T rên đường về lại thị xã, A Sao tò mò: - Bộ tộc Kru lạ quá anh nhỉ? Thế hôm qua anh đã làm gì? Phan An vẻ bí mật: www.vuilen.com 18
  19. Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Đó là một phát hiện mới của tôi. Thế còn cô và An Ha thì sao? A Sao đỏ mặt: - Chúng em chỉ là bạn bè thôi, anh ạ! Phan An thân mật: - Tôi thấy An Ha quí cô lắm đó. Con trai dân tộc chất phát, thật thà. A Sao mơ màng: - Chuyến đi này quả thật là kỳ thú anh nhỉ? Em đã thấy yêu miền đất này rồi đó. Phan An gật đầu: - Anh cũng vậy! Cảm ơn A Sao nhiều lắm đó. Khi nào có tin mừng, báo cho tôi biết nhé. A Sao ngượng ngùng, nhìn ra bờ núi xa dần. Lòng cô đang bồi hồi nghĩ về An Ha, chàng trai của núi rừng. Từ nay, bộ tộc Kru không còn phải lẩn hút vì ma thiên táng nữa. Mà An Ha đã làm được điều đó. Chàng quả là người con trai dũng cảm. www.vuilen.com 19
nguon tai.lieu . vn