Xem mẫu
- Hạnh Phúc Gia Đình
1
Hài hước - chất men của cuộc sống
Kết quả điều tra về các tiêu chuẩn của người chồng lý tưởng thời nay cho thấy:
72% số phụ nữ muốn người chồng hiện đại phải có tính hài hước. Tiếc rằng những
ông chồng hài hước với vợ con đang có nguy cơ... mất dần ?!
Hài hước phủ lên những hoạt động lặp đi lặp lại một cách nhàm chán trong gia
đình thứ ánh sáng màu hồng, làm cho cuộc sống bình lặng trở nên lý thú hơn vì
thế con người thấy yêu đời hơn.
Trong bữa ăn, nếu có người nói một câu hài hước khiến mọi người cười vui vẻ,
chắc chắn bữa ăn sẽ ngon hơn, tiêu hoá sẽ tốt hơn. Nếu cả nhà đi chơi mà có người
pha trò một câu khiến tất cả cười rúc ra rúc rích thì đó là chính là hình ảnh của một
gia đình hạnh phúc.
Có lẽ hầu hết phụ nữ đều muốn được chung sống với người chồng vui tính,
chan hoà. Sống với người suốt ngày lầm lì, cau có hết chuyện nọ đến chuyện kia
thì dẫu có ăn ngon, mặc đẹp cũng chẳng vui thú gì. Tiếc rằng những pha gây cười
trong gia đình không nhiều. Điều lạ lùng là cả những cây hài hước nổi tiếng ở
nhiều cơ quan mà "tài năng" cũng bị thui chột trong... chính gia đình của họ.
Để tiếng cười luôn ngập tràn
- Nếu để ý quan sát, chúng ta sẽ thấy để có một trận c ười vui vẻ, phải hội đủ 3
yếu tố:
- Có bầu không khí thoải mái, mọi người tạm thời quên đi những buồn phiền lo
âu trong cuộc sống. Nếu mỗi thành viên trong gia đình đều vui vẻ mới tạo ra được
bầu không khí tươi vui sẵn sàng đón nhận tiếng cười. Trái lại hài hước sẽ trở thành
vô duyên, lạc lõng trong bầu không khí buồn thiu.
- Phải có người biết thưởng thức tiếng cười. Những người hài hước nói chung
đều thông minh. Họ phát hiện những khía cạnh buồn cười và phải được người
nghe đồng tình, tán thưởng. Cũng như người gẩy đàn phải có người biết nghe. Nếu
kể chuyện tiếu lâm mà không làm cho ai cười thì người kể cũng bẽ mặt chứ chưa
nói còn đủ hào hứng để mà kể tiếp. Vậy mà nhiều người sau khi cố gắng chứng tỏ
khiếu hài hước của mình ở gia đình thì chỉ nhận được những câu... đau điếng:
"Hâm à?", "Thừa hơi à", "Vớ vẩn, người ta đang mệt đây"...
- Người nghe phải biết bình luận, khen chê câu chuyện. Người nghe không chỉ
biết nghe mà họ như không thể ngồi yên, cũng muốn góp vào một vài ý hoặc bổ
sung thêm một vài khía cạnh khiến cho câu chuyện càng đậm đà, ý nhị hơn. Có
điều lạ là đôi khi, có những ngưòi khi ra ngoài xã hội rất biết tung hứng, tạo hứng
thú cho người khác kể chuyện cười, nhưng về đến nhà thì tự cảm thấy mình...
không có trách nhiệm phải lắng nghe những câu chuyện hài hước của người bạn
đời.
Rõ ràng để có được tiếng cười trong gia đình, không chỉ một mình ai tạo ra
được. Nó phải là sáng tạo của tập thể, là tài năng của mỗi thành viên trong gia
- đình. Có những người vốn dĩ không phải là người biết hài hước nhưng sau khi
chung sống với người bạn đời vui tính một thời gian mà trở thành người hóm hỉnh.
Trái lại có những người vốn dĩ có sở trường khôi hài mà sống với người bạn đời
buồn tẻ, thì tài năng cũng bị thui chột đi ít nhất là trong ngôi nhà của anh ta. Và
những lúc nhớ "nghề", anh ta phải đến với những thính giả biết thưởng thức tài
nghệ của anh ta để được cười cho thoải mái.
Tiếng cười không thể do một cá nhân nào tạo ra được. Nói khác đi không ai có
thể hài hước được một mình. Bởi thế, nếu trong cuộc sống gia đình thiếu vắng
tiếng cười đâu phải trách nhiệm của riêng ai mà mọi người đều phải tự hỏi mình
đã đóng góp gì vào bầu không khí vui chơi đó chưa?
Tình công sở
Chiếm 1/3 thời gian một ngày nên công sở gần như là mái nhà thứ hai của mỗi
người. Sống ở môi trường với đầy đủ sinh hoạt (ăn-uống-ngủ-nghỉ-làm việc), với
những tiếp xúc, gần gũi thường xuyên, việc phát sinh tình cảm giữa những người
làm chung với nhau là điều khó tránh khỏi
Tại công ty may mặc thời trang cao cấp T., Tuyên vào làm trước Thuý 4 năm
nhưng khi Thuý xuất hiện, cả hai như cùng bị tiếng sét ái tình dù công ty có gần
4.000 công nhân viên nữ và hai người làm ở hai bộ phận khác nhau, hơn nữa,
Thuý lại lớn hơn Tuyên đến 2 tuổi.
Công sở - nơi bắt đầu tình yêu
Việc hai người yêu nhau đến ông sếp người Malaysia của Tuyên cũng biết. Vốn
thích đùa, lại là trưởng phòng tài chính kế toán nên ông thường chọc hai người
- "tính kỹ" vì công ty có khoản tiền mừng cho nhân viên đám cưới, hai người làm
cùng công ty sẽ được cả hai. Sau một thời gian, Tuyên sáng sáng đến nhà đưa
Thuý ra bãi đậu xe, chiều đưa về.
Giữa thời buổi xăng dầu đắt đỏ, việc hai người đi chung xe hoá ra lại tiện và lợi.
Bù lại, Thuý chăm sóc cho Tuyên từ bữa sáng đến bữa tối. Khi thì bịch trái cây để
Tuyên bù đắp vào phần ăn "suy dinh dưỡng" của căn-tin công ty, khi thì gói thức
ăn nấu sẵn ở nhà để Tuyên ăn chiều. Một thân một mình từ quê ra thành phố ở trọ
và làm việc, trước nay quen ăn bụi, giờ có người yêu lo thì còn gì bằng.
Nhìn hai người khắn khít như thể tách không dứt, bứt chẳng rời. Đùng một cái,
mọi người nhận được thiệp cưới của Thuý nhưng chú rể không phải là Tuyên. Hỏi
ra mới biết, gia đình Thuý không muốn Thuý lấy chồng trẻ hơn dù… "nhất gái lớn
hai" và "nhìn nó thấy không ưa". Ngày cưới của Thuý cũng là ngày Tuyên chuyển
sang công ty khác. Có lẽ đây là quyết định dứt khoát của cả hai để tránh chuyện
khó xử sau này.
Khi tình công sở bị… cấm
Ở công ty nước giải khát C. có vốn 100% nước ngoài, trái với việc tự do quan
hệ như Thuý và Tuyên, công ty của Hoàn và Liêm lại có một quy định bất thành
văn là đồng nghiệp không được lấy nhau.
Dù công ty chưa hề xử lý hay phạt, thỉnh thoảng cũng có vài đôi yêu nhau rồi
làm đám cưới nhưng họ không dám làm rình rang hoặc công khai đi lại với nhau
vì sợ ảnh hưởng đến công việc. Mọi việc có chăng cũng chỉ các sếp người Việt
biết chứ ít khi đến tai các big boss người ngoại quốc.
- Với chức danh trưởng phòng như Liêm, anh càng thận trọng vì không muốn dây
vào những điều cấm kỵ của công ty. Mối tình của anh và Hoàn - cô nhân viên của
anh mọi người đều biết và ủng hộ (chỉ trừ các sếp lớn). Sau hai năm yêu nhau,
đồng thời với quyết định đi đến hôn nhân, Hoàn cũng quyết định xin chuyển sang
công ty khác làm để khỏi ảnh hưởng đến bước đường thăng tiến đang rộng mở của
Liêm.
… và bị "tám"!
Tại một bệnh viện chuyên khoa trong thành phố, mọi người vẫn chưa quên câu
chuyện buồn của Dũng và Linh. Dũng là nhân viên kỹ thuật có năng lực, vóc dáng
phong độ, hào hoa cộng thêm giọng nói êm như hát.
Linh chỉ là một cô y tá bình thường, dân tỉnh lẻ, hiền lại nhút nhát, không có gì
nổi bật. Sự chân chất, mộc mạc của cô lại khiến một người từng trải, đào hoa như
Dũng để ý. Việc Linh đ ược anh chiếu cố khiến nhiều cô trong bệnh viện ngầm để
ý Dũng ghen tỵ. Họ cố tình tạo cơ hội tiếp xúc, trò chuyện, nhờ vả Dũng trong
công việc nhằm đưa đẩy, chọc tức Linh.
Việc Dũng đi hội họp, công tác với các đồng nghiệp nữ cũng là chuyện thường
nhưng qua miệng lưỡi châm chọc của những kẻ đưa chuyện lại thành ghê gớm.
Linh đã khóc không biết bao nhiêu vì hờn giận, ghen tuông lẫn tủi thân vì cô biết
mình không "đấu" lại mấy bà chị dân thành phố.
Yêu người công tác cùng đơn vị là một thuận lợi khi mọi chuyện xuôi chèo mát
mái nhưng lại vô cùng khó chịu khi tình cảm của hai bên gặp vấn đề, trục trặc.
Không cần biết lý do, chỉ cần thấy Linh thiếu tập trung hay tỏ ra lơ đễnh trong
- công việc hoặc xin nghỉ phép là cô lập tức bị gán ngay cái tội "giận nhau với
người yêu gây ảnh hưởng đến công việc".
Dù thực chất nguyên nhân không phải vậy và việc yêu Dũng chưa gây ảnh
hưởng gì đến công việc nhưng không ít lần trong các cuộc họp giữa tập thể, không
ít người xách mé, nói xa gần, bóng gió về việc một số người để tình cảm cá nhân
làm giảm hiệu quả công việc làm Linh nản đến mức muốn xin nghỉ.
Rồi dư luận bắt đầu râm ran về việc Dũng hẹn hò với một cô nào đó bên khoa
khác trẻ trung, xinh đẹp hơn Linh và nhất là hơn Linh ở chỗ: dân nội thành chính
gốc. Ban đầu chỉ là nghi ngờ nhưng dần dần, mọi chuyện cũng diễn ra trước mắt
Linh vì cả ba làm cùng cơ quan chứ có đâu xa.
Dũng không đủ bản lĩnh để bảo vệ người yêu trước làn sóng dư luận cũng như
không đủ lập trường để bào chữa cho hành động thiếu minh bạch của mình nên
Linh đã chủ động chia tay. Nghe đâu "người mới" của Dũng cũng khổ sở không
kém khi mọi người vẫn bàn tán chuyện mới đây thôi Dũng còn cặp kè, chăm sóc
Linh từng li từng tí.
Chuyện yêu người làm cùng cơ quan nếu dẫn đến một kết thúc có hậu thì không
nói gì. Nếu chẳng may có trục trặc hay chia tay, việc ảnh hưởng đến công việc
cũng như các mối quan hệ trong cơ quan, không ít thì nhiều, chắc chắn không
tránh khỏi. Nhiều đôi từng yêu nhau thắm thiết, sau khi chia tay bỗng trở nên như
kẻ thù dù họ vẫn đối mặt nhau mỗi ngày.
Nhiều đồng nghiệp trước kia là bạn bè, nay yêu người cũ của bạn bỗng trở
thành như tình địch của bạn. Đa phần trong các chuyện tình nơi công sở, khi có sự
- rẽ ngang, thường người trong cuộc chọn quyết định chuyển nơi làm việc, có lẽ để
khỏi "đụng độ" với người cũ hoặc đỡ "đau" hơn nếu người cũ lại quen người mới
cũng cùng cơ quan.
Việc không thể kết hôn hoặc yêu người cùng công ty chỉ xảy ra ở một số ít công
ty, trái lại, nhiều cơ quan (nhất là các đơn vị nhà nước) còn tác hợp cho các đôi là
đồng nghiệp với nhau.
Thậm chí có nơi Công đoàn còn đứng ra tổ chức lễ cưới cho nhân viên. Tuy
nhiên, nếu thực sự yêu nhau thì "mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua" huống gì
việc cơ quan ngăn cấm hay một trong hai (thậm chí cả hai người) phải quyết định
chuyển nơi làm việc thì cũng đâu có nghĩa lý gì.
nguon tai.lieu . vn