Xem mẫu
- vietmessenger.com
Phương Ngân
Gọi Tên Mùa Thu
Chương 1
Phương Mi xốc cái giỏ xách trên tay một lần nữa xem trong ấy có đủ dụng cụ cần thiết không.
Thoáng nhìn một cái Phương Mi yên tâm, hộp phấn thoa mắt má hồng và chì vẽ bằng cây bút
chì vẽ lông mày, phấn kẻ mắt hai màu xanh tím và cây son màu hồng nhạt. Chết chưa! Chai
nước hoa channel đâu rồi ? Phương Mi sờ túi quần và thích thú lấy nó ra xịt thử trên tay, mùi
thơm nghe dịu dịu.
Từ hồi lên thành phố trọ học tới giờ Phương Mi mới được chị Hồng Nhung, người chị trong số
năm nàng ngũ long công chúa con của bác Khuê gọi lên phòng khách nhỏ và thật tĩnh. Được
giao nhiệm vụ, cô rất hồi hộp nhưng cô tự nghĩ không có việc gì là cô không làm được. Mở cửa
bắt óc, hay đi bán khoai lang chiên như thưở con nhỏ lúc ở dưới quê cô cũng đã làm tốt. Huống
hồ chỉ là chuyện giả làm người đẹp, để đi đón một chàng trai trong ảnh. Nhưng cô phải đến nhạc
viện học ba giờ rồi mới đón taxi ra phi trường. Nhớ đến tiền Phương Mi lại ngó ra, cô sợ lên túi
áo, ba tờ giấy một trăm ngàn còn nằm im trong đó. Được rồi! còn bây giờ là phải vào lớp nhanh
lên.
Cô Thoa, chủ nhiệm lớp Phương Mi học là một người phụ nữ hiếm muộn rất khó tính và lần nào
Phương Mi cũng là cái đích để bà ta chê trách. Thậm chí khi cô chỉ đàn sai một note nhạc trong
bản nhạc dài ngoằng thì y như là chuyện lớn. Cô Thoa luôn đòi hỏi sự tuyệt đối và người lại ơ?
Phương Mi mọi việc chỉ là sự tương đối thôi.
Thật vậy, lúc còn nhỏ, cô đến với âm nhạc bằng cái duyên. Lúc đó, nhà nghèo cô phải đội bánh
chuối đi bán nhưng mỗi lần đến quán cà phê, cô dừng lại lắng nghe. Ôi! có những bản nhạc êm
đềm tha thiết, còn có những bản điệu valse vui nhộn, cô nghe lòng phơi phới niềm vui và mơ
ước, khi nào lớn lên cô sẽ đi học nhảy. Thế rồi từ mơ ước này đến mơ ước khác, Phương Mi cứ
sống như cỏ dại, cơm đủ bỏ bụng ngày hai buổi. Buổi sáng cô đến trường, buổi chiều đi bán
dạo. Cho đến một hôm người hàng xóm giới thiệu cho cô đến giữ em cho một gia đình giàu có.
Vừa mới nhìn thấy tòa nhà cao ngất là cô đa thích liền. Cô sẵn sàng gửi trọn số tiền cô được
cho mẹ, từ đó mỗi ngày một buổi đến trường, còn bao nhiêu thì cô giữ em bé trai bụ bẫm. Thằng
bé mới có 6 tháng tuổi mà mến Phương Mi lạ lùng. Cô cho nó ăn bột ráng mạch mau mắn, đến
nổi người chú cũng phải ưng chịu. Quen dần với nếp sống ở gia đình đó, Phương Mi cứ bế bé
lại cửa sổ xem chị Xoan, con người chú học đàn. Chị Xoan lười học lắm. Thấy chị cứ trả bài
không thuộc Phương Mi lấy làm bực dọc. Rồi một lần đó, chị Xoan không làm bài mà vội đi chơi
theo lời rủ rê của bạn bè. Lập tức, Phương Mi ngồi vào bàn cô bấm note Đô rê mi pha sol. Tuy
- có lúc cô ngượng nghịu đôi chút nhưng chỉ một buổi đàn là cô quen ngay.
Chị Xoan có nhiều sách học đàn đến nỗi Phương Mi tìm hiểu và thuộc làu làu phần lý thuyết, từ
phần căn bản, đến phương pháp luyện năm ngón tay thuần thục và cuối cùng Phương Mi khéo
léo nịnh nọt chị Xoan bằng cách đi mua đồ giúp hay lau phòng và những chuyện chị sai bảo với
một ước mơ là được đến gần trong lúc chị học đàn.
Sau ba năm Phương Mi không những đàn organ theo điệu mà cô đàm gam rất hay. Cô giáo dạy
chị Xoan học là người của trường Quốc Gia Âm Nhạc. Hình như một người bị ép buộc học đàn
giới thượng lưu cho sang trọng thì không thể nào theo kip người có năng khiếu tự nhiên và đam
mê như Phương Mi.
Lần đó, khi huyện phát động cuôc thi đàn organ năng khiếu, Phương Mi đã động viên chị Xoan
đi thi. Có một điều chị Xoan không ngờ là Phương Mi cũng có đăng ký và nhân dịp đó mượn cây
đàn của mình dự thi. Phương Mi được đoạt giải khuyến khích. Cô tiếp tục ở lại ngôi nhà đó như
một người giúp việc cho tới khi cô tốt nghiệp phổ thông rồi thì đi vào nhạc viện thành phố. Cuộc
sống khó khăn luôn theo đuổi Phương Mi khiến cô quên mình có dáng dấp mảnh mai, làn da
trắng tự nhiên và những đường nét hài hòa tạo sự duyên dáng cho gương mặt và cơ thể. Lúc
nào Phương Mi cũng chỉ nuốt cơm lưng lưng bụng rồi vật lộn với bài vở và công việc. Cô không
quan trọng chuyện ăn mặc, hi mong mình đạt đến mục đích sau cùng là được tốt nghiệp loại
khá.
Lên thành phố, cô tìm đến nhà bác Khuê, bác ruột của cô. Bà ta phải mấy lần đọc lại thư của mẹ
cô và nhìn cô từ đầu đến chân như kiểm tra rồi mới gật đầu.
- Cháu ra nhà kho ngủ với chị bếp. Nếu gia đình có việc, cháu phải phụ giúp chị bếp, bác sẽ nuôi
cháu ăn học. Ba cháu và ông nhà này đều mất sớm lại không có dịp tới lui thường xuyên. Nếu
gặp cháu ngoài đường ta không bao giờ biết.
- Vâng, cháu cũng thế. Cháu cũng không ngờ mình có một người bác giàu có và sang trọng đến
thế cơ.
- Mẹ cháu có khỏe không ?.
- Dạ mẹ đi bán ngoài chơ.
- Bán gì ?.
- Dạ, bán đồ hàng bông.
- Vất vả quá nhỉ ?.
- Vâng, nhưng cũng đã quen rồi.
- Nhưng cháu đa! thi đậu vào nghành nào ? Bán hàng bông cho mẹ cháu có thấy nhọc nhằn
không ?.
Dầu nghe chị bếp nói bác Khuê là "bà chằn" số một của thành phố này thì sau câu trả lời của bà,
Phương Mi không thấy ba "chằn" chút nào đó là một lối quan tâm.
đạ cháu đổ vào nhạc viện thành phố còn mẹ cháu bán hàng bông đắt lắm ạ. Cháu có giang mua
bán nhưng mẹ bảo cháu giữ em cho một gia đình giàu có. Cháu dã đưa cho mẹ tất cả tiền của
cháu làm được và ăn cơm nhà người ta a.
- Cháu có hiếu quá.
- Dạ, cháu thường bị mẹ mắng là không cẩn thận ạ. Cháu cũng có nhiều khuyết điểm mong bác
- uốn nắn cho.
Bà bác đã nhận thấy đôi mắt rực sáng của Phương Mi và đoán biết rằng bà không hề uổng công
khi nuôi dưỡng cô. Dáng điệu nhanh nhẹn của Phương Mi khiến bà vừa lòng.
Tối hôm đó, Phương Mi được phát cho một chai dầu gội đầu to, hai cái khăn lông to một cục xà
bông thơm, một cây kem đánh răng, lược và kiếng, một cái mùng, gối và chăn. Phương Mi đã
tìm được một cái bàn gỗ với hai chiếc ghế và một khung để sách để rồi tự tay đi mua veeni về
quét sơn lại.
Sáng hôm sau Phương Mi được nhận một đống quần áo đủ loại của đội ngũ long công chúa nhà
bác Khuê, và một cây đàn organ hơi cũ.
Lần đầu tiên trong đời, Phương Mi có được một căn phòng nhỏ được ngăn bằng một tấm riđô
trong gian nhà kho thênh thang này. Cô cảm thấy ấm cúng và hài lòng.
Gian nhà kho nối tiếp gian nhà bếp nằm ở phía sau ngôi biệt thự sang trọng và xinh đẹp với biết
bao phòng trống. Trên đó có một chị giúp việc. Bổn phận của chị bếp dưới này là nấu cơm và
Phương Mi lảnh nhiệm vụ quét sân, đó cũng là bổn phận của chính chị.
Năm chị em gái con của bác Khuê học rất giỏi và rất xinh đẹp. Cách nói chuyện của họ rất lịch
sự khiến Phương Mi có cảm tưởng các chị rất khách sáo, Cô chỉ thấy gần gũi với bác Khuê mà
thôi.
Tên của các chị rất dễ nhớ
Thủy Tiên, Thu Cúc, Cẩm Tú, Hoàng Mai và Hồng Nhung tên của các loại hoa. Chi. Hồng Nhung
đẹp sắc sảo so với nét đẹp của các chị. Nhiều khi Phương Mi cảm thấy bác đặt tên rất đúng với
từng chị. Tuy nhiên Phương Mi thân với Hồng Nhung nhất. Chi. Hồng Nhung cũng lém lỉnh và
tinh ranh như Phương Mi. Mấy ngày qua chuông điện thoại cứ reo vang. Một người bạn của
Hồng Nhung đã làm mối ông anh trai cho Hồng Nhung dù chị đã nói thẳng rằng trong kế hoạch
ba năm sắp tới của mình không cô chuyện yêu đương, hoặc đi lấy chồng.
Nể bạn, Hồng Nhung phải đi đón nhưng cuối cùng chị bận đi thông dịch cho công ty du lịch nên
đành bàn cãi và có ý định "sang nhượng" chàng trai đó cho Phương Mi.
Đôi lúc Phương Mi cảm thấy rằng mình được gia đình bác quan tâm, tuy không vồn vã nhưng
không lạnh nhạt. Có điều họ chưa bao giờ tỏ ra ghét bỏ cô , chỉ tại cô mặc cảm nên năm thưở
mười thì cô mới lên "nhà lớn" một lần, thường thì khi nào nói đó có việc cần nhờ cô và từ nhà
lớn với gian nhà kho được mắc điện thoại để tiện việc chỉ dẫn.
"Ráng tập trung" Phương Mi tự nhủ như vậy, nếu không cô Thoa bắt ở lại trả bài thi do lo.
Phương Mi đã có nghĩ đến chuyện cúp cua ba tiết nhưng cô thấy uổng quá. Cô không muốn mất
bài vở, không muốn thi lại. Nếu các chứng chỉ không đạt được loại giỏi mà chỉ loại khá, hoặc
trung bình là cô đã rầu điếng người rồi, nhưng nếu lo nhiệm vụ không hoàn thành thì sao ?.
Cố lên, cố lên. Ba tiết học như muốn lên dây thần kinh Phương Mi, Cô chỉ cho kim đồng hồ chỉ
t'oi số mười là đứng len vào phòng học của nho? Thiên Nga, bạn ở trọ gần đó. May phước hôm
nay có nó ở nhà.
Thiên Nga có vẻ ngạc nhiên khi thấy Phương Mi xách hộp trang điểm để trên bàn.
- đi đâu vậy ?.
- Mày đừng hỏi. Sửa soạn giùm tao đi.
- Mày rửa mặt cho sạch rồi cài tóc lên cao để cạo lông mặt và nhổ chân mày cho gọn.
- - Tao chỉ có bốn mươi lăm phút để đi đó.
- Tao chỉ cần mười lăm phút, đi taxi phải không ? kịp chán.
Theo bàn tay khéo léo của Thiên Nga, Phương Mi không còn nhận ra mình nữa. Thiên Nga
ngắm Phương Mi kỹ hơn một chút tỏ ý hài lòng.
- Mày đẹp thật đó. Chờ tao bím tóc cho.
Phương Mi thay quần patte màu kem, áo chemise trắng rồi gom góp bộ đồ ba hộp trang điểm
cho vào giỏ xách. Cô đi nhanh ra đường vẫy một chiếc taxi trờ tới và nói địa điểm.
- Phi trường Tân Sơn Nhất.
ngồi trên taxi Phương Mi thở phào, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.
người tài xế hỏi cô.
- Cô đi đón thân nhân ở sân bay Quốc nội hay quốc ngoại.
- Anh ta từ Mỹ trở về.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dựng lại ở sân bay Quốc Ngoại. Phương Mi lấy gương soi vén
đuôi tóc lại phía sau, trả tiền xe rồi ung dung đi vào dãy nhà sang trọng có đặt nhiều truyền hình
ở các khu vực khác nhau. Phương Mi đi đến điểm chờ đợi và giơ cao tấm ảnh được phóng to
lên khi đoàn hành khách đẩy valise lũ lượt ra tới.
Từng người đi qua và kia rồi, cô đã thấy một thanh niên mảnh khảnh có vẻ trí thức chú ý đến
tấm ảnh. Anh ta dừng lại trước cô coi cái gật đầu lịch sư.
- tôi là Huỳnh Phong Vũ xin chào, cô đang giữ tấm ảnh của tôi.
- Tôi là Phương Mi. Nói rồi Phương Mi nhìn anh, nhìn người với ánh mắt mừng rỡ.
- Là anh. Đúng là anh rồi!.
- Cô không phải là cô Hồng Nhưng ư?.
- Hồng Nhưng là chị họ tôi, nhờ tôi đi đón anh đó. Tôi mừng quá !.
- Hình như cô có chút căng thẳng thì phải.
- Tôi hồi hộp muốn bể tim khi thấy người ta cứ đi qua mờ không hề dừng lại.
Chàng trai hóm hỉnh.
- Phải dừng lại đúng người đấy chứ.
- Mời anh ra xe. Taxi đang đợi đó, anh về địa chỉ nào a.
Phong Vũ nhìn mớ hành lý của mình mà ngán ngẩm. Nếu không có nó ắt anh sẽ mời cô gái ăn
tối để thưởng công chẳng những cô chờ đợi anh, mà lại rất hồi hộp là đằng khác.
- Để tôi lấy valise phụ anh, đừng ngại nhé.
Ra đến xe Phong Vũ mỉm cười làm quen.
- - Cô là cô gái Việt Nam đầu tiên trò chuyện với tôi sau hai mươi năm xa quê hương.
- Chứ từ nãy giờ trên phi cơ, rồi xuống phòng làm thủ tục anh không hề nói chuyện.
- Tôi có trao đổi nhưng những người đó họ chỉ làm nhiệm vụ mà thôi.
- Tôi cũng làm nhiệm vụ đó chứ.
Phong Vũ cười, cách nói chuyện của Phương Mi chân thật quá không biết lấy lòng người khác.
- Cô còn đi học à ?.
- Vâng, sao anh biết.
- Nhìn cách ăn mặt đơn giản của cô tôi đã đoá ra. Thế cô học nghành gì ?.
- Tôi học ơ? Nhạc Viện thành phố.
Phương Mi nói với vẻ tự hào, và chàng trai cũng hơi ngạc nhiên pha với chút thú vị.
Nhìn anh ta, Phương Mi cũng có chút lạ lẫm đó. Huỳnh Phong Vũ, nếu chỉ có nghe đến cái tên
chắc có lẽ Phương Mi tưởng tượng anh ta là một chàng trai cao to, cưỡi mây lướt gió hay là một
trận cuồng phong cũng nên. Chẳng ngờ chàng trai này không cưỡi được gió mà gầy đến nổi gió
thổi muốn bay. Nghĩ đến đó Phương Mi bụm miệng cười.
- Cô có gì vui à ?.
- Không.
- Cô Hồng Nhung là người như thế nào ?.
- Anh biết hoa hồng nhung chứ, hoa vương giả đẹp, có hương và có gai nhọn. Hồng Nhung là
vậy đó.
- Thế sao cô ta không đi đón tôi như lời em gái tôi giới thiệu?.
Phương Mi thở hắt ra, những điều này anh ta phải để trong lòng và phải biết che giấu sự thất
vọng chứ, cớ sao lại đi hỏi cô.
- Anh làm một cơn bão dữ thổi tới ngôi biệt thư. Trâm Hoa xem sao ?.
Phong Vũ nhin Phương Mi chăm chú.
- Cô có xem phim kiếm hiệp không ?.
- Có chứ, nhưng tôi ít có thời gian.
- Cô xem bộ Cô Gái Đồ Long rồi chứ ?.
- Tuyệt vời. Tôi thích nhất cái đoạn Trương Vô Kỵ rơi xuống đảo cóc học được bí kíp võ lâm
Động Hoa Qua?.
- Anh ta lấy bí kíp trong người con vượn trắng đó chứ.
- Ừ. Khoái nhất là lúc anh ta bay lên núi và còn hữu duyên học được Càn Khôn Đại Na Di.
- - Người ta học bẩy năm còn ông ta chỉ học trong một lát thôi.
- Ừ đó, Học nhanh như thế không phải tốn công sức.
- Có võ công bí kíp trong tay rồi tha hồ đại náo thiên ha.
Phương Mi bĩu môi.
- Xì, tôi cóc thèm đại náo ai cả. Hồi nhỏ xem phim tôi thích nhất là bà tiên với đôi đũa thần. Cô
bé lọ lem với ba hạt dẻ. Rồi dạo này xem phim khoa học tôi lại thích chàng trai có chiếc nhẫn ;
chỉ cần xoay một vòng tròn là ước được mâm đồ ăn ngon lành.
- Thì ra cô có tâm hồn ăn uống ?.
- Tất nhiên, tôi đang ước ăn một bữa ngon lành do Việt Kiều đãi.
Phong Vũ nghiêm mặt.
- Thế là cô lười lao động mà muốn ăn ngon. Ngày hôm nay thì không được.
- Anh quả là keo kiệt.
Chiếc taxe dừng lại trước một ngôi biệt thự nhỏ, khang trang, khá xinh. Thế nhưng Phương Mi
giận dỗi đón một chiếc honda ôm trờ tới nói địa chỉ của Trâm Hoa rồi leo lên xe không thèm
quay nhìn. Đúng là vô duyên Việt kiều gì mà người ngọm ốm yếu cao lêu nghêu. Đồ đạc xách
như mấy người mua bán, nói dốc, chẳng mời người ta được ly nước. Đúng là keo kiệt cho trả
tiền xe mới biết mặt nào tròn mặt nào méo.
Sờ vào túi Phương Mi yên tâm 300 ngàn vẫn còn nguyên. Tại sao mình không đi ăn cái gì chứ,
như một dĩa bánh cuốn chẳng hạn, chỉ cần thấy mỡ hành thoa lên bánh cuốn nóng hổi trắng
muốt cô đã nghe nước bọt tuôn ra. Eo ơi! ngon tuyệt.
Ăn xong một dĩa bánh ướt, Phương Mi uống một ly nước mía cô mới chịu đón xe đi típ về nhà.
Cô nhanh nhẹn mở cổng phía sau bằng chìa khoá riêng. Ngôi nhà lớn phía trước ồn ào quá.
Mặc kệ ! Cô có cái tật xấu hễ đói bụng thì ăn một chút thôi, nếu ăn đầy bụng cô sẽ ngủ một giấc
thỏa thích.
Chị bếp đánh thức Phương Mi dậy với một giọng bực tức.
- Em đã về từ chiều. Vậy mà em để chị mệt bở hơi tai.
Phương Mi bật dậy , dụi mắt , ngạc nhiên.
- Lại có chuyện gì à ?.
- Sinh nhật của cô Hồng Nhung.
- Thì đặt nhà hàng đem tới cả mà.
Chị bếp xoa hai tai vào nhau.
- Biết là như vậy , nhưng người ta đâu có đến nhà mà dọn bàn cho mình. Phải có em chạy tới
chạy lui phụ chị cho đỡ mỏi chân mà khách cũng được vui.
- A. cái chị này , định nói xiên nói sỏ gì đây.
- Phải không nào, nếu có em người ta sẽ được ngắm cô tiểu thư xinh đẹp hơn là bà già phục
- phịch này.
- Chị có quá lời không đấy. Chị mà già hở. Còn khuya đó , nhưng nếu có , em sẽ xuất sắc trong
vai tỳ nữ rồi.
Cả hai cũng bật cười. Phương Mi chợt nhớ đến công việc ban chiều , cô hỏi chị bếp.
- Chi Nhung có nói gì đến em không ?.
- Không hề. Giọng chị bếp tỉnh bơ.
- Chung quanh cô ấy có biết bao bạn bè, có gì phải nhớ đến cô em họ quê mùa như em.
Phương Mi hắc vai chị bếp một cái.
- Chị định phân ranh giới đó à. Cũng vì chị mà em không thèm lên đó nữa.
Chị bếp là một ngươi phụ nữ tuổi bốn mươi lăm rất chất phác. Ông trời không ban nhan sắc cho
người này để suốt đời quạnh hiu. Nhưng đặc biệt chị bếp có đôi tay vàng rất khéo léo. Chỉ cần
ăn qua một món ăn là chị có thể nấu ngon như vậy. Phương Mi phụ chị rất nhiệt tình nhưng cứ
bị chị mắng là Phương Mi hư , và Phương Mi cười xòa cho qua chuyện, hẳn chị đâu có biết
Phương Mi là một cô gái rất ham học hỏi , đang cố tình học nghề của chị đó.
Nói thế chứ cả hai rất mến nhau có chuyện gì cũng bầu bạn và lấp liếm cho nhau và chính chị
đã trao cho Phương Mi chìa khoá cổng sau để tiện việc đi lại. Đôi lúc ca? Phương Mi và chị bếp
đều thấy nếu một trong hai người mà vắng nhà thì gian nhà kho này hoang lạnh biết chừng nào.
Sáng chủ nhật mà trời lại mưa. Chán thật ! Chị bếp ngồi một mình bên cửa sổ nhìn trời , còn
Phương Mi cô giở nấp đàn và ngồi xuống bắt đầu chơi bản nhạc mà mình thích.
Căn nhà kho vắng lạnh , tiếng đàn của Phương Mi vang lên một cách nhẹ nhàng ấm cúng.
Phương Mi ngồi đấy như chìm hẳn vào thế giới riêng và hoàn toàn không nghĩ đến cơn mưa
ngoài trời.
Khá lâu Phương Mi mới đứng lên vươn vai , cô đậy vội nấp đàn rồi đi tìm cho mình một ly
nước.
Có tiếng dép của chị bếp và giọng chị ân cần.
- Mời cậu.
Xém chút nữa , Phương Mi hét lên. Đưa tay chận ngực cô la nhỏ.
- Anh là ai m`a ngồi đây ? - Rồi như nhớ ra cô quay lại ngỡ ngàng.
- Vậy ra từ nãy giờ anh ngồi đây nghe tôi đàn. Ai cho phép anh chứ ?.
- Tôi đến đây tìm một người quen. Vì tôi đã nợ cô ta một bữa ăn.
Phương Mi vô tình.
- Chuyện đó thì có gì liên quan đến tôi. Hình như anh lộn tiệm thì phải.
- Cô là Phương Mi. Tôi là Huynh Phong Vũ.
Phương Mi lại một phen sửng sốt. Cô ngắm anh ta từ đầu tới chân , từ chân lên đầu rồi gật gù.
- - Gương mặt thì giống Huynh Phong Vũ nhưng anh có phải là anh của anh ấy không ? Chứ tôi
nhớ người tôi mới gặp ở phi trường chỉ bé tí teo.
Đúng là láu cá. Phong Vũ rủa thầm nhưng anh cũng ân cần giải thích.
- Hôm trước khi cô đón tôi về nước. tôi bị tai nạn xe cộ , phải nằm lại dưỡng bệnh được hai
tháng. Nay sức khỏe gần như hồi phục nên đã tìm đến đây.
- Anh là bạn thân của Hồng Nhung.
- Không phải - Phong Vũ cười - Tôi là bạn của một người bạn cô ấy. Hình như tôi chưa được
chấp nhận.
Ngưng một lúc Phong Vũ nói tiếp.
- Tôi không ngờ cô đàn hay đến thế , từ khi tôi nghe bản nhạc đầu tiên , tôi đã có ý nhờ cô đến
dạy đàn cho cháu tôi.
- Tôi không dạy được đâu. Tính tôi nóng lắm. Nếu anh không muốn cháu anh bị sứt tai , gãy
họng thì hãy kiếm những cô giáo như tôi.
- Nghe giới thiệu là đã ớn xương sống rồi. Như vậy làm sao mà cô kiếm tiền được.
Phương Mi nhún vai.
- Thú thật với anh là tôi có một cô giáo "làm sao cũng không vừa ý và thích nhéo lỗ tai " Rất ác.
Vì thế , tôi tự nhủ với lòng sẽ xử sự với học trò sau này cũng như vậy. Tôi hứa sẽ trút giận vào
đứa học trò đầu tiên.
- có nghĩa là những đua học trò sau này nữa sẽ được cô nhẹ tay chớ phải không ?.
- Đúng đó. Cho tới chừng nào tôi hết giận cô giáo tôi.
Phong Vũ nói khích thêm , anh đứng lên đi đi lại lại.
- Việc gì mà tới vậy. Nhất là trẻ em nào đâu có tội tình gì. Người nào làm cô đau khổ người đó
sẽ bị trừng trị. Tôi giúp đỡ cô nhé , với một ước nguyện - Tôi chỉ đòi hỏi ở cô một điều là mua
cho tôi tờ báo ra ngay hôm sau đó , để tôi chuẩn bị... .
- Chuẩn bị gì ?.
- Đi thăm tù.
- Anh đúng là độc ác, xúi quẩy người ta rồi còn rủa vào tù nữa.
Vẫn nụ cười nữa miệng trên môi ,Phong Vũ bước đến trước Phương Mi.
- Đi ăn nhé. Muốn ăn ở bất kỳ nhà hàng nào tôi sẵn sàng đáp ứng.
Phương Mi hoài nghi.
- Hậu báo anh chắc lắm à. Tôi thích đi ăn thật đó nhất là đối với những người có tâm hồn ăn
uống giống như mình.
Phương Mi nói xong là bước vào trong tấm màn và thay áo. Phong Vũ nhìn theo bước chân của
cô mà nhịp nhàng đôi tay trên bàn như thể hài lòng một điều gì đó.
- 15 phút sau, Phương Mi quay trở ra cô chọn chiếc váy ngắn màu cà phê sữa và chiếc áo thun
cổ lo màu chocolate chân mang giày nhựa vàng trong rất khỏe mạnh.
- Này , Phương Mi.
- Anh hỏi gì ?.
Phong Vũ vẫn đứng yên một chỗ như suy nghĩ điều gì đó rồi nhún vai.
- Cô trang điểm một chútt đi. Cô mà trang điểm lên là xinh lắm.
Phương Mi đỏ mặt , người đâu mà ăn nói sống sươ.ng.
- Tính tôi đơn giản quen rồi , vả lại anh đâu phải là đối tượng của tôi để khiến tôi phải biết cách
làm đẹp.
- Nhưng đi bên canh tôi, cùng ăn với tôi rồi thì sẽ là người bạn tốt. Co không chìu tôi được một tí
nào sao ?.
Phương Mi lắc đầu.
- Khi nào thích tôi sẽ tự trang điểm. Nếu như anh mất hứng thì thôi , không đi cũng được.
Phong Vũ nghiêm mặt.
- Thôi được , không thích thì tôi không ép. Nhìn cô cũng không đến nỗi nào. Mau chải tóc rồi cài
lên đó một cành hoa nhỏ chẳng hạn , cho duyên dáng một chút.
Phương Mi nghe tự ái khiến mặt cô đỏ bừng. Thật là quá đáng , anh ta là người háo sắc ra mặt.
Phương Mi cũng muốn làm đẹp lắm chứ nhưng cô chưa từng làm mặt qua một lần nào ca. Hộp
trang điểm đó là của chi. Hồng Nhung dùng rồi thẩy qua cho cô hơn một tháng nay nhưng cô
chưa hề trang điểm cho mình. Nhưng sao Phong Vũ trọng hình thức mà không biết tôn trọng cô
một chút. Qua cách nói chuyện của anh, cô có thể tự đánh giá anh không phải người trí thức
nhưng cũng có thế là những người lãng tử sống du mục, thích tự do và thích mua bán.
- Sao , cô đang nhận xét tôi đó hở ? Cô đúng là người chưa biết yêu , cái vẻ ngớ ngẩn của cô
trong buồn cười thật.
- Lại chê ? Phương Mi rủa thầm trong bụng nếu không phải là đang đói và rất thích ăn cô sẽ
không phí thời gian nói chuyện.
Phương Mi định ngồi băng sau của chiếc peugoet bóng lơn nhưng Phong Vũ đã mở cửa băng
trước. Cô không định nói chuyện với anh trong xe nhưng quả tình là cô không biết mở cửa. Sẽ
phải để ý thôi , nếu không anh ta sẽ cười cho.
Xe vừa chạy ra khỏi cổng. Phong Vũ quay qua nhìn cô.
- Bây giờ mình sẽ đi đâu.
- Tùy anh.
- Ở đây có vũ trường hay có những nơi vui chơi công cộng không ? Tôi không thích những chỗ
vắng vẻ.
Phương Mi ném một ô gạch vào khoảng xâu , thêm một nhận xét về anh ta , thế nhưng như
không biết ý nghĩ của cô , Phong Vũ nói tiếp.
- - Khi nào tôi có người yêu tôi mới đưa đến những chỗ vắng vẻ, có cảnh thiên nhiên đẹp đẽ tự
tình. Ý tôi là phân biệt như vậy đó - Cô thích ăn gì nhất ?.
Anh ta lái xe lòng vòng Sàigòn. Không hiểu vì anh ta không biết đường hay vì anh ta có ý mà cứ
quẹo hết ngã tư này đến ngã tư khác. Rõ ràng quá ! Phương Mi hối hận vì đã đi cùng tên dở hơi
này , cứ cái kiểu như vầy tới tối cũng chưa về quá. Cô còn khối việc phải làm.
- Sàigòn thay đổi nhiều quá. đẹp hơn và giàu có hơn. Rấ't vui khi trở về nơi đây và thấy đất
nước mình phát triễn mạnh. Cô có thấy điều đó không ?.
- Tôi khát nước quá. Ngữ điệu này anh không muốn ăn mà muốn đi chơi?.
- Vậy , bây giờ cô thích ăn gì nào ?.
- Ăn kem.
- Ăn kem ư ? giống con nít vậy. giới thiệu đi , ở đâu có quán kem nào nổi tiếng.
- Kem Bạch Đằng.
- Được rồi tôi sẽ chờ cô ăn đến chừng nào chá'n mới thôi. Nào chỉ đường đi.
Phương Mi nghiêng người chỉ anh quẹo góc ngã tư.Phương Mi cười khì.
- Ở đó đó.
- Thì ra khi đi ngang qua đây cô không cầm lòng được.
- Anh biết rồi còn hỏi. Phương Mi thú nhận ngày không một chút ngại ngần.
Phong Vũ qua mở cửa cho cô rồi định đưa tay cho cô vịn nhưng Phương Mi đã tránh qua.
- Cám ơn anh.
Vào quán , anh rất galant kéo ghế mời cô ngồi rồi ngồi đối diện.
Thấy khách tới , anh bồi trao cho hai người thực đơn.
- Cho ly kem bốn mùa , còn anh ? kem chọcolate nhé.
- Không cho ly cà phê đen nhé.
- Không có cà phê. chỉ có bánh ngọt và chín loại kem.
- Tùy cô gọi gì tôi sẽ ăn nấy. Cho biến thành con nít luôn , sún răng luôn.
- Tôi đâu có ý định an kem trừ cơm đâu. Ăn cho mát cổ thôi , nói chuyện với anh nhiều tôi nghe
khan cả cổ. Nếu anh nói không ăn tôi sẽ múc hai ly một lượt.
- Cô thật sự là có múc được không hay là phải đòi tôi đút chớ.
Biết anh ta không ưa đồ ngọt Phương Mi chỉ tay vào thực đơn.
- bánh bông lan ở đây ngon lắm ! Ăn thử xem.
Phong Vũ mỉm cười , anh chỉ ăn chút chút. Chủ yếu là nhìn cô ăn. Chẳng ngờ khi ăn xong cô
nhìn đồng hồ trân trối và một hai đòi về.
- Phong Vũ vừa lái xe đi , thì Phương Mi bật cười giòn giã.
- Vẫn chưa dùng bữa chính mà , nhưng hôm nay tôi đã no rồi. Xin khất nhé - Rồi Phương Mi
nhẩm tính - nếu cứ đi hoài mà không công nhận là bữa ăn chính thì anh ta phải đưa tôi đi những
mười lần nữa.
- Đồng ý. Nhưng với một điều kiện.
Phương Mi khoát tay không đồng ý.
- Đừng đặt ra bất cứ điều kiện nào hết. Cứ vui vẽ với những bữa ăn , rồi có lúc tôi phải thấy ngại
mà vừa ý anh chứ.
- Đúng là như vậy. Nhưng lần này tôi về nước không phải chỉ để thăm quê nhà. Tôi muốn tìm
một người bạn ở cao nguyên. Anh ấy vẽ tranh rất tuyệt. Tôi thường lấy tranh của anh ấy mang
sang bên ấy.
- Anh mua bán tranh à ?.
- Cũng không hẳn. Nói chung là tôi làm nhiều thứ lắm. Nế'u có dịp theo tôi , cô sẽ thấy cuộc
sống cũng phong phú.
- Không dám vậy đâu. Tôi phải học.
- Cứ học thật nhiều vào rồi khi tốt nghiệp sẽ không làm gì hết. Tôi đánh cá là cô sẽ chuyển sang
nghề khác cho mà xem.
- Không hề. Tôi đã yêu âm nhạc từ thưở nhỏ. tôi chỉ mong sau khi tốt nghiệp ra trường tôi sẽ là
một giảng viên và sẽ mở một trung tâm âm nhạc. Cô Thoa kỳ vọng rất nhiều về tôi và dù có khó
như bà chằn thì tôi vẫn phải mang ơn không oán trách - nhưng nếu tôi cứ đi chơi thong thả như
vầy thì sẽ bị bác Khuê trách. Tôi cần phải có học bổng.
đdừng lo chuyện đó. Nếu cô là bạn tôi , tôi sẽ lo cho khoản đó.
- Không được, như vậy kỳ lắm , thậm chí nếu lệ thuộc vào tiền bạc tôi sẽ mất tự nhiên khi nói
chuyện với anh.
Phong Vũ nhìn cô chăm chăm rồi gục gặc đầu như hiểu ra.Anh cho xe quay về biệt thư. Trâm
Hoa và tư nhiện nói một câu chẳng ăn nhập vào đâu.
- Nhờ em họ mai mối cho tôi làm quen với Hong Nhung , nhưng cô ấy đã đưa cô thay thế. Âu
cũng là cái duyên. Hồng Nhưng hội đủ mọi điều kiện mà một chàng trai mơ ước , mấy chị em
của cô ấy mỗi người một vẻ đẹp nhưng rất kiêu kỳ. Rồi khi có dịp tiếp xúc với cô , tôi thấy mình
quyết định phải theo đuổi cô , lo lắng cho cô. Tôi sẽ đưa cô lên ngang hàng với họ.
Cách nói chuyen của Phong Vũ thật là khó chiu. Tự dưng Phương Mi không thích ai nói về mấy
chị con của bác Khuê như thế. Vì cô từng ngưỡng mộ họ lại là người thọ Ơn bác và điều gần gũi
hơn là các chị và cô là bà con chú bác ruột.
Phương Mi lắc đầu không đồng ý câu nhận xét đó.
- Tôi chưa từng ao ước được so s'anh với các chị gái và khi yêu , tôi lại thích mình được thương
yêu hơn là được nâng cao địa vị cho người khác ganh tỵ thèm thuồng. Các chị con bác Khuê
học rất giỏi và họ cũng có quyền tìm cho mình người bạn đời tương xứng. Nhất là vào thế kỷ hai
mươi một này ,tất cả đều nhờ vào thị thực. Nên chuyện học của họ là mũi nhọn dẫn đưa đến
một tương lai tươi sáng. Anh có vẻ phiền trách họ.
- - Cô thân với Hồng Nhung à ?.
- Bình thường thôi , nhưng các chị khác xem tôi là em gái ,còn chi. Hồng Nhung xem tôi là bạn.
- cô có vẻ bênh họ quá nhỉ ?.
- Họ tự tin vào chính bản thân mình hơn là kiêu ngạo. Sở dĩ tôi bênh họ vì tôi thân với họ hơn
anh.
Tự dưng Phương Mi mất hết cảm tình với Phong Vũ. Anh có vẻ ích kỷ và thù vặt quá. Nếu yêu
người đàn ông như vậy cô sẽ tự trói mình vào ngục tù , cô vốn dĩ là người thích tự do nên...
Phương Mi nhún vai ... cho số de anh chàng "cuồng phong " này gấp.
Chương 2
Cô Thoa nhìn Phương Mi rồi lấy hình mẫu cho cô xem loại đàn mới có nhiều chức năng mà cô
cần phải có. Cô Thoa nói.
- Học hành phải tới nơi tới chốn mới được em ạ. Em phải có tiền mua đàn mới mau giỏi được.
Phương Mi thở muốn không nổi. Cô làm gì có số tiền to tát như vậy. Cây đàn cũ của chi. Nhung
đem bán chưa được một triệu mới bằng một phần tám số tiền cô cần. Cô cũng không thể ngữa
tay xin bác số tiền lớn , mà nhất là bác dâu. Bây giờ cô phải làm sao.
Cô Thoa nhìn Phương Mi một lúc rồi như có giải đáp , mắt cô loé sáng lên.
- Cô có một cách , rất tiện cho em nhưng phải rời nhà bác em. Không hiểu em có đồng ý không
?.
- Cô cứ nói , em sẽ suy nghĩ ạ.
- Cô có một người quen , ông ta mới nhờ cô mua loại đàn hiện đại này cho cô em gái cưng của
ông ta. Và cũng rất cần người dạy đàn nhưng em phải đến và ở đó mới tiện.
- Tại sao mình không về nhà hả cô ?.
- Đó là một gia đình quyền quý , ông ta thường đi đây đi đó. Hình như ông mới li dị bên ấy về
đây.
- Thưa cô vậy là ông ta ở nước ngoài mới về.
- Ừ.
Phương Mi thở hắt ra. Lại là Việt Kiều ở nước ngoài về.
- cô em gái bị tật bẩm sinh từ nhỏ. Cô ấy phải chống nạng đi. Đó là dư chứng của căn bệnh sốt
tê liệt.
- Cô ta bị teo chân à ?.
- Chỉ một chân thôi.
Ngưng một lát đê? Phương Mi suy nghĩ. Cô Thoa nâng gọng kiếng lên.
- Em có thể học đàn mà không tốn tiền mua. Cô biết ông Bình Minh rất lâu rồi. Ông ta là một
người rộng lượng. Sở dĩ ông Bình Minh mua đàn là để em gái học cho vui , thực tế là thể chất
- của cô ta rất yếu. Nhà họ chỉ có hai anh em , cha mẹ qua đời đã lâu. cô khuyên em hãy vì tương
lai của mình. Em đã đi được hai phần ba đoạn đường rồi đó.
Phương Mi nhìn ánh mắt ưu tư của cô rồi nói nhanh.
- Cô cho em hai ngày suy nghĩ. Hy vọng là em sẽ quyết định đúng.
Cô Thoa mỉm cười hài lòng. Có thế chứ. Cô biết cô gái này sẽ thành công trên đường đời vì cô
rất có năng khiếu và rất kiên trì. Nhất là ý chí tự do muốn vươn lên. Cô đã từng vượt khó nên
chuyện gì mà cô không thể làm được. Đi dạy để lấy tiền học là một điều rất quý.
Hai đêm trôi qua với tâm trạng trống trải lạ thường. Tự dưng Phương Mi nhớ đến ánh mắt hy
vọng của cô Thoa. Từ mái tóc được vuốt thẳng của cô , dáng đi dịu dàng ,gương mặt thanh tú.
Cô không thích sửa soạn nhưng cũng không quá bình dân. Cặp kiếng trắng làm cho dáng cô
thêm trí thức. Đặc biệt cô có trách nhiệm với việc giảng dạy và luôn tạo điều kiện cho những học
sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Đôi lúc Phương Mi muốn hỏi cô Thoa vì sao cô không lập gia đình , nhưng rồi Phương Mi không
dám hỏi, biết đâu Phương Mi lại chạm vào vết thương lòng của cô thì sao. Tuy vậy Phương Mi
vẫn thấy gần gũi và kính trọng cô giáo chủ nhiệm của mình. Hình như cô đã dành hết thời gian
để soạn bài và dạy học. Cô cũng không có nhiều chi tiêu và đang sống một mình.
Nói chung là Phương Mi tự lập. Biết đâu trong hoàn cảnh mới cô sẽ có nhiều điều kiện thuận lợi
hơn. Không thể dựa dẫm vào người khác được, dù người đó đã mở rộng vòng tay là bác ruột
của mình. Nhưng phải thưa chuyện với bác làm sao đây ? Phải tính thế nào để rủi cô không
thích hợp với chuyện dạy học , cô có thể về lại đây ăn cơm đi học như trước đây.
Phương Mi tự hỏi , cô có phải là một kẻ cơ hội quá không ? Rồi cô lại suy tính , tại sao mình
không thử xem , biết đâu đây cũng là một dịp giúp cô vươn lên. Và cuối cùng cô quyết định trả
lời với cô Thoa rằng cô chấp nhận chuyện dạy học, nhờ cô nói với gia đình ông Bình Minh. Ngày
có câu trả lời của nhà ấy , cô sẽ nói chuyện với bác Khuê.
Chỉ trong một ngày cô được nhận câu trả lời rằng họ đang rất cần cô , Phương Mi háu hức nói
với chị bếp.
- Chị Ơi ! Nếu em đi khỏi đây chị có buồn không ?.
Chị bếp tròn xoe đôi mắt , ngừng tay xới cơm.
- Em không đùa đây chứ ?.
- Em nhận dạy tư cho một cô gái khuyết tật với số lương hậu hỉnh. Nhà đó rất rộng rãi , em có
thể học hành tốt được. Em nhất định không bỏ lở cơ hội chị a.
Chị bếp bĩu môi.
- Ở đây cô có thiếu thứ gì nào. Còn dụ được một ông bồ Việt Kiều của cô Hồng Nhing ký gởi
cho. Quần áo mặt thỏa thích , có đàn , có học , có cơm ăn , có vườn kiểng rộng rãi và được cảm
tình của mọi người trong gia đình. Tôi thấy bà chủ có vẻ thương mến cô nhưng không để lộ ra.
Hơn nữa các cô trong gia đình này luôn xem cô như em út.
- Em sướng như vậy sao ?.
- Nếu em không nhận ra mình sướng thì em là người ngu nhất trên đời. Còn nếu như em định
bước đi không được sẽ bước lại em là người không chín chắn. Em quá mạo hiểm đó.
câu phân tích dài ngoằng của chị bếp làm Phương Mi tự ái. Cô nổi sùng trong bụng nhưng cứ
- nói tỉnh bơ.
- Em sẽ cố gắng trong hoàn cảnh mới và sẽ luôn nhớ chị. Nhớ nhất là chị hay cằn nhằn em nên
suýt nữa chị già bằng bà cu.
Phương Mi vừa bước lên bậc tam cấp đã thấy bác Khuê đi cà nhắc , cô vội lùi lại bất chợt chạy
nhanh lên thềm nhà.
- Bác ơi ! bác làm sao vậy ?.
Bác Khuê đang vịn cánh của lần đi.
- Đôi dép bác để đây đứa nào mang đi đâu mất. Tao mang giày của con Nhung đi đó, không ngờ
nó lòng thòng vướng chân rồi bị lật một cái trẹo giò đau muốn chết.
- Bác ơi !để con bóp dầu cho.
- Ừ! Hôm nay cháu không đi học hả ?.
- Cháu chỉ học buổi sáng thôi bác a.
Phương Mi bóp tới bóp lui một hơi mới hay bác Khuê ngủ quên. Cô chắt lưỡi than thầm. Trời ơi !
bác ấy thật là dễ ngủ giống như con nít. Làm sao bây giờ , mình định lên đây thưa chuyện với
bác. Không khéo một lát nữa nhà đầy người mỗi người một ý kiến thì khó mà thuyết phục bác
thông cảm cho. Phải làm cho bác Khuê thức dậy thôi. Nghĩ thế , Phương Mi thoa dầu thêm rồi
nhắm ngay vết thương mà bóp mạnh một cái.
- Úi trời ơi ! Đau quá ! Trời đất ơi !.
lập tức bà Khuê ngồi dậy ngay.Phương Mi suýt soa.
- Ôi ! Cháu định sửa trặc cho bác chẳng ngờ ...đau quá hở bác.
Bà Khuê thở hắt ra.
- Cháu có ý tốt là như thế , nhưng làm sao mà sửa được cái sái chân của người già. Mà này
cháu đừng có la lớn , để bác gọi bà bạn nhờ kêu giúp dùm ông thầy sửa trặc , thầy thuốc nam
trong hội y học của quận mình. Tụi nó mà biết là bắt bác đi nhà thương ngay. Bác sợ nhà
thương lắm.
- Vâng. Cháu sẽ im lặng tuyệt đối a.
Thấy bà Khuê đã đỡ hơn , Phương Mi thì thầm.
- Cháu lên đây là muốn thưa một chuyện a.
- Chuyện gì mà cháu ra vẻ bí mật vậy ?.
- Cháu muốn đi dạy tư cho một gia đình neo đơn bác a.
- Neo đơn có phải là khó khăn không ? Thế làm sao người ta có tiền thuê cháu dạy ? Hơn nữa
học piano là món nghệ thuật. Không cần thiết cho học sinh các cấp.
- Cháu biết là cháu học nghành này sẽ khó tìm cuộc sống nhưng đây là một gia đình đơn chiếc.
Người ta có một đứa em gái bị dị tật ,muốn học đàn cho vui. Nhà có người giúp việc a.
- Thế cháu định bao giờ đi ?.
- - Dạ ngay ngày mai ạ. Người ta cần cháu làm và đó là mối của cô giáo cháu chỉ cho.
Tự dưng bác Khuê hỏi gặng lại.
- Cháu nói là "em gái " vậy có phải nhà đó có anh trai không ?.
- Dạ đúng vậy.
- Người đó thế nào ?.
- Dạ đàng hoàng ạ.
- Sao cháu biết đàng hoàng ?.
- Cô Thoa đã giới thiệu , thì không bịa đặt đâu a.
- Có lẽ cháu thuộc lớp trẻ thích sống tư do nên muốn ra ngoài ở. Bên ngoài , không có ai kiểm
soát muốn đi về lúc nào cũng được những lời đường mật của bọn con trai đã khiến bao cô gái
phải vào Từ Dũ mà nạo thai đó cháu ạ. Hôm trước một bà bạn trong câu lac bộ những người
hưu trí đã kể rằng: Khi bà đến đó để khám đình ky thì có một sinh viên dáng người nhỏ nhắn níu
tay cầu xin.
- "Bà hãy nhận làm mẹ con , giúp con ký vào tờ giấy nạo thai này đi ạ ".
Bà bạn hỏi lại.
- Cháu có thai mấy tháng rồi ?.
- Sáu tháng a.
- Lúc ấy , lại trúng phiên trực của bà bác sĩ khó tính , bà ấy giận dữ thốt lên
Tại sao tới giờ này mới tới đay làm kế hoạch , xem này , bà chỉ trỏ vào giấy siêu âm, một cái thai
ngoi đầu sống nằm cuộn bú cuống nhau. Thế nhưng cái bụng cô bé mới lụm lụp áo mà thôi.
Cô gái rụt rè năn nỉ.
- nếu bà không giúp cháu , cháu chết mất thôi ạ. Không có người ký giấy cam đoan người ta
không làm kế hoạch a.
- Tại sao tới giờ mới đến đây ?.
- Anh ấy là một kỹ sư , bảo cháu sanh con nhưng đến nay anh ấy đã bỏ cháu. Cháu mà về Nha
Trang , ba mẹ sẽ giết cháu mất. Mà cháu không thể sinh nở được. Bà giúp cháu với.
Nghe động lòng bà bạn cầm tay cô gái dẫn tới bàn bác sĩ. Bà ấy đang nói chuyện với hai ba
người kệ cận đó.
- Các người có biết đây là giết người không ? nó đã thở như một con người và chỉ hai tháng nữa
thôi thực sự là một người. Cô này này, bỏ ý định đó đi. Cách đây hai hôm, nơi đây , có một cô
gái chết vì làm kế hoạch trẻ như cô đó. Đi về đi.
Bà bạn của bác hoảng quá dúi vào tay cô ấy ít tiền rồi hỏi địa chỉ. Bà ấy hứa sẽ giúp đỡ khi sinh
, rồi nếu không nuôi con, bà sẽ giao cho mấy masơ ở cô nhi viện nuôi ...
Phương Mi kinh ngạc nghe bà thuật chuyện. Như đúng đề tài bà cụ nói huyên thuyên.
- - Cháu có biết là khi đã lỡ láng , sau đó cô gái ấy đã ân hận biết bao nhiêu không ? Nó sẽ đeo
mang cô gái ấy như một nỗi ám ảnh suốt đời đó.
- Bác ơi! Cháu nhất định không tin đàn ông.
- Tin hay không tin thì cháu cũng là một người phàm. Con gái khôn ba năm dại một giờ. Tại sao
cháu không an phận học hành mà lại thích bon chen với đời vậy chứ. Hay là ở đây có điều gì
không vừa ý ?.
- Không ạ. Cháu cám ơn gia đình ta không hết. Mọi người rất tốt với cháu khiến cháu phải lo học
hành , chuyện đi làm thêm là bất đắt dĩ ,.
- có những sinh viên khó khăn quá không có ai giúp đỡ phải lặn lội kiếm tiền những việc học
ngày càng khó , nếu phải xen việc làm vào giờ học thì đâu có học hành đó thì chứng chỉ đạt ở
mức trung bình không có tiền đồ sáng lạng đâu. Bác nói cháu có hiểu không ?.
đạ hiểu.
- Vậy thì bây giờ xuống dưới ăn cơm đi.
đạ. Cháu nhất định đi ạ , và cháu cũng hứa sẽ làm tròn mọi việc a.
Bác Khuê có vẻ giận.
- Được , nhưng cháu phải xin ý kiến của mẹ. Khi nào mẹ cháu gọi điện lên đây bác mới cho
cháu mang đàn đi. Và khi được chấp nhận cháu phải ghi số điện thoại cũng địa chỉ liên hệ lại để
có gì bác biết mà báo tin.
đạ. Cháu vâng lời bác a.
Phương Mi gặp rắc rối khi nói đến mẹ. Đời nào mẹ cho cô ra riêng. Hôm lên thành phố , mẹ đã
dặn đi dặn lại không được gàn bướng mà phải biết vâng lời bác để được học tới nơi tới chốn.
Con người ta phải thuê nhà trọ vừa tốn tiền cơm , tiền nhà vừa chật chội khó thở. Con được bác
cưu mang là qúy lắm rồi.Dâu thể nào con cũng phải biết nhún nhường để được học.
Phương Mi thương đời mẹ vất vả. Nói chuyện cho cô học âm nhạc cũng là một nổi băn khoăn
và là một sự hy sinh của mẹ rồi. Cô nhớ có một lúc mẹ nổi quạu lên la Phương Mi tứ toáng "con
nhà lính mà cái tính nhà quan , Làm gì mà có tiền mua đàn chứ. Nếu con không mua đàn liệu có
học được không ? Học ba cái thứ ấy như nửa điên nua? tỉnh , mơ mơ , thực thực làm sao mà
sống đây ?.
Thế nhưng sau một tuần lễ mẹ đã nói lại.
- Con đã phấn đấu nhiêu mới được như thế. mẹ không giúp con thì thôi sao lại ngăn cản. Mẹ đã
lên thành phố thưa chuyện với bác con.
Phương Mi nhăn mặt , tưởng tượng dáng me khúm núm đến cửa nhà giàu. Rồi người giúp việc
ra mở cổng. Nào chó sủa , nào là người ta đã quên mình giờ phải nói đến tận gốc gác , dây mơ
rễ má , người ta mới nhớ ra mà đau lòng.
Nhưng cũng may là gia đình bác rất niềm nở với Phương Mi và mẹ cô rất hoan hỉ. Phương Mi
cũng lấy làm vui mừng. Cô không bỏ phí thời gian , lúc nào cũng lao vào hoc. Và nó chính là
niềm đam mê của cô. Cô sung sướng với chính bản thân vì đã được toại nguyện.
Bây giờ cô về thưa chuyện với mẹ xin dời chỗ là có ngay một trận nước mắt. Không được , cô
phải giấu mẹ , và sẽ để địa chỉ mới đến lại cho bác. Phương Mi không đem đàn theo chỉ mang
- sách vở và một số vật dụng cần thiết thôi.
Ngày thứ bẩy cuối tháng năm. Phương Mi đã rời bỏ biệt thư. Trâm Hoa , dầu có mới đến đây ở
có hai năm nhưng đây là quãng đời tươi đẹp và không biết lo âu. Phương Mi nhất định sẽ sống
tự lập. Cô muốn khẳng định mình và quyết tâm rằng cô sẽ làm tốt công việc dạy học và học tập.
Bởi vì cả quảng đời tương lai còn đang đợi phía trước.
Trời nắng gay gắt. Nắng đến nỗi là cây giòn lên khô khốc. chỉ cần một que diêm là ngọn lửa
bùng lên thiêu hủy. Cái nắng làm cho người đi đường phải bịt khẩu trang , mang bao tay khiến
người qua đường không có dịp ngắm nhau nữa.
Phương Mi đã chuyển vật dụng về nhà cô Thoa để cho ngày nhận việc. Phương Mi sợ mình cứ
ở thêm vài ngày nơi nhà bác Khuê là không có can đảm đi nữa. Nói đi là đi. Dứt khoát như thế
mới đi được. Thế nhưng cô cũng chưa dọn tới địa chỉ mới được vì ông chủ đi Huế chưa về.
Hôm trước cô Thoa chỉ tiếp xúc nhận lời với ông ta qua điện thoại.
Trưa nay , Phương Mi hứng lên định ra phố mua sách nhưng rồi cô lại nhớ mình đã để quên
quyển sổ tay ghi thời khóa biểu hàng ngày. Đặc biệt , cứ mỗi ngày cô viết vào đó một câu đáng
nhớ nhất trong ngày , chuyện vui hoặc chuyện buồn. Nhưng trong bốn mươi tám tuần lễ của một
năm. Phương Mi đã rủa cô Thoa đến ba mươi tuần. Hầu như là cứ hai ngày cô mắng cho một
trận , nên tuần nào kỷ niệm của Phương Mi cũng có cô giáo.
Chết rồi ! Nếu cuốn sổ mà vào tay lớp dưới nó đưa cho cô Thoa thì coi như đường học vấn của
cô bị chấm dứt.
Có một chiếc xe chạy ngược chiều , Phương Mi thắng lết bánh. Chiếc xe quay ngang đụng vào
một chiếc ViVa vừa chạy tới.
Phương Mi nói hai tiếng xin lỗi rồi chạy tỉnh bơ. Được một đoạn , tự dưng chiếc xe của cô bị ép
sát vào lề.
- Đứng lại !Cô chạy kiểu gì kỳ cục vậy. tông vào người ta rồi bỏ chạy luôn hả ?.
- Tôi đã xin lỗi. và không có ý tông vào ông , chuyện của tôi rất gấp.
đầu cô có dự thi chăng nữa cũng phải biết dừng lại xem kẻ bị hại có nghiêm trọng không ? Nếu
khi nãy tôi chết ai đền mạng và bây giờ cô tính làm sao ?.
Phương Mi bực mình gắt lên.
- Xe ông không hư. Chân ông không gãy vậy tôi phải đền chỗ nào. Hay là tôi lấy chiếc ViVa nhật.
con anh đổi lấy chiếc ViVa trung quốc của tôi đi nhé. tôi chạy xe anh nếu có hư tôi sẽ sửa chửa.
- Soạt - anh ta với tay giựt chiếc khẩu trang dày của cô ra rồi gật gù.
- Đẹp lắm ! Chính vì vậy mà cô kiêu căng quá đáng. Được đi đi ! tôi cảnh cáo cô không được vô
lương tâm với người bị cô tông phải. Ít ra phải xuống xe thăm hỏi người ta. Chính vì cô đẹp mà
tôi không muốn giử lại chọc giận. Bảo đã chiếc xe này sẽ bị trôi đi vì nước mắt cá sấu của cô.
Tôi là chúa ghét đàn bà. Chỉ giỏi cái nước đỏng đảnh. riêng cô , còn thêm cái thói ẩu tả.
Ông ta nói ồ ạt rồi để máy xe lao đi. Đúng là ông ta dành nói mà không để cho cô biện minh điều
gì. Thật là dở hơi. Xủi sẻo thật , mặc cái gì mà cô tông phải hắn chứ. Đàn ông đẹp trai mà khó
ưa thấy sơ.
Phương Mi chợt nhớ đến quyển sổ , cô loay hoay tìm. May thay nó rơi trên nền gạch mà không
có ai buồn để ý. Khỉ thật ! Phương Mi cho quyển sổ vào ví tay rồi ung dung bước ra khỏi nhạc
viện. cô đi đến địa chỉ mà cô sắp đến làm việc.
- Vì Phương Mi đã liên lạc trước với chị giúp việc bằng điện thoại , và dường như chỉ cũng được
ông chủ dặn dò nên khi cô vừa bấm chuông thì lập tức cánh cổng nhỏ mở ra và lũ chó dữ cũng
líu ríu lại phía đàng sau.
- Mời cô vào nhà.
- Đan Ngọc có nhà không hở chị ?.
chị giúp việc gật đầu.
- Cô ấy ngồi bên cửa sổ kia kìa.
Dáng ngồi của cô gái thật lạ. Tay chấp trước ngực , miệng lẩm bẩm, lim dim như đang cầu xin
điều gì.
Phương Mi phì cười nhưng cô lập tức nín lại. Cảm tình đầu tiên rất quan trọng nếu cô bé nổi
giận đuổi cô đi thì khổ.
- Chào Đan Ngọc.
Cô gái sửng sốt khi thấy Phương Mi , trước mặt một cách đột nhiên đến nỗi cô muốn ngã quỵ.
đôi mắt hỗn loạn. Phương Mi vội vàng lấy trong túi ra tờ giấy chứng nhận cô đang hoc ở nhạc
viện rồi tiến gần bên cây đàn dạo một khúc nhạc giáng sinh. Khi Phương Mi ngẩng lên thì Đan
Ngọc ngoan ngoãn ngồi trên bộ salon gần đó có vẻ lắng nghe. Cô bé rất đẹp , cái nhìn mơ
màng, mái tóc vấn vương như tơ lụa mềm mại. Phương Mi nhìn xuống đôi chân Đan Ngọc
không có vẻ gì là tật nguyền cả. Một chân bình thường , chân bên kia có lẽ hơi yếu một chút nên
phải kèm theo chiếc nạng. Phương Mi thở phào. Vậy mà cô cứ ngỡ cô bé có cái chân giả thì
thật là tội nghiệp. rồi Phương Mi ngỡ ngàng khi hiểu ra là cô Thoa chưa bao giờ đến đây cả.
Biết cô bé thích đàn , Phương Mi ngoắc cô bé lại gần hỏi thật khẽ.
- Đan Ngọc bao nhieu tuổi rồi ?.
đạ mười tám.
- Thế mà chị cứ ngỡ em mới mười sáu. Em trẻ hơn tuổi của bạn cùng lứa rất nhiều. Thế từ đó
đến giờ ai dạy đàn cho Đan Ngọc.
- Anh Bình Minh.
- Anh ây biết đàn sao ?.
- Anh ây đàn rất hay nhưng không có thì giờ chỉ Đan Ngọc , nên có khi em phải mò mẫm. Có khi
mua bảng vẻ nghe rồi bắt chước hoặc có khi ghi vào bộ nhớ của đàn.
sự tiết lộ của Đan Ngọc làm Phương Mi giật mình. Cô đã học đàn ở nhạc viện hơn hai năm rồi ,
thế mà nghe chủ nhân của tòa nhà cao rộng này đàn rất hay cô lại mất tự tin vào chính mình.
Phương Mi lắc đầu , cô Thoa đã vẻ vào trí tưởng tượng của cô rằng cô sẽ đến dạy cho một cô
bé tật nguyền không biết tí gì về âm nhạc. nhưng bây giờ cô mới thấy sự khó khăn của nơi đây.
Thật là tình trạng dỡ khóc dỡ cười. may là cô chưa kịp mua sách cho Đan Ngọc , vì cô gái này
đã học qua chương trình cô định dạy có nghĩa là cô bắt học từ đầu.
nghĩ thế nhưng Phương Mi tỏ ra rất bình thản.
- Đan Ngọc đàn cho chị nghe bản nhạc mà em thích nhất đi.
- cô gái có vẻ mắc cỡ nên lắ'c đầu.
- Nhưng sẽ có chỗ sai. Đôi lúc em biết mình sai nhưng cứ lướt qua. Vì vậy khi có anh Bình Minh
về, không bao giờ em đàn và có đôi khi nhìn bản nhạc có nhiều thang quá em lại đàn sai.
- Thế em thích đàn mà ông chủ không nhờ ai đến dạy sao ?.
- Anh ấy chỉ tin tưởng vào cô Thoa , mà đã lâu rồi cô ấy không đến đây.
- Có nghĩa là lúc trước cô ấy có đến.
- Vâng, em nhớ lơ mờ là như vậy , vì lúc đó em còn nhỏ quá nhưng anh của cô Kim Thoa và chi.
Lục Cầm thì có khắp nơi. Ngày xưa nhóm bạn của anh Minh hay đến đây chời lắm.
thì ra họ là ban học của nhau.
- Cách đây hai hôm anh Bình Minh có gọi điện về bảo là có cô Phương Mi, học tr`o xuất sắc của
cô Kim Thoa ở nhạc viện sẽ đến đây dạy đàn cho em. Anh ấy có gởi hình của chị về cho chị bếp
để nhận ra.
Phương Mi giật mình. Hình ở đâu mà cô Thoa gởi nhỉ ? Chắc là cô ấy lấy những tấm ảnh đi da
ngoại của lớp có mà gởi đi.
- Em và chị ba xem qua ảnh và nhận ra rằng chị rất trẻ và rất xinh (93).
- Có nghĩa là em đã biết trước chị sẽ đến.
- Vâng a.
Phương Mi nổi da gà vậy là cô dễ gì có thể lọt vào gia đình này nếu không có lời giới thiệu của
cô Kim Thoa. Nếu cô không làm thì cô Thoa là người có ấn tượng đối với ông chu? Bình Minh
và công việc của cô sắp tiếp nhận phải đòi hỏi có sự cố gắng. Phương Mi thở dài mong là mọi
sự tốt đẹp đang chờ đợi cô phía trước.
Chi. Ba mang len cho co ly hot é roi hoi nho.
- chừng nào cô dọn tới đây ở , tôi có dọn pho1ng cho cô trên lầu hai đó. Phòng cô Ngọc ở tầng
dưới để tiện việc đi lại.
- Có lẽ ngày mai em sẽ đem đồ đến , cũng không có gì nhiều đâu chi.
Chi. Ba cười dễ dãi.
- Cậu chú muôn chọn người tin tưởng để ở lại đây lâu dài. Như thế, cậu mới yên tâm đi công tác
xa nhà. Theo lời cậu chủ nói , cô là một người linh lợi và siêng năng.
Phương Mi cười lắc đầu.
- Ông ấy có gặp em bao giờ đâu ?.
- Có lẽ cô Thoa giới thiệu.
Phương Mi nhìn chi. Ba và nhận ra chị có nét phúc hậu.
- qua cách nói chuyện của chị , em thấy chị rất tinh tế , rất có hiểu biết.
- Cám ơn cô , toi hy vọng là cô sẽ vừa ý nơi đây.
- Phương Mi cười duyên dáng.
- Em cũng hy vọng rằng cả nhà sẽ hài lòng về em.
Cả ba cũng cười. có vẽ thông cảm với nhau. giờ đây trong mắt Phương Mi chỉ có một người
đáng ngại , đó là cậu chủ. Nhưng Phương Mi được biết rằng hai tuần nữa cậu chủ mới về.
Phương Mi bắt đầu dạy lại từ bài học đầu cho Đan Ngọc. điều đó làm cho cô gái phật ý nhưng
không dám cãi. Phương Mi nghĩ rằng , Đan Ngọc phải âm hiểu nhạc lý rồi đi từ lớp căn bản ,
Việc Đan Ngọc biết đàn trước sẽ là một điều rất khó sửa. Đan Ngọc không thông minh cho lắm ,
và hay lo ra. Mấy ngón tay cứ nằm bẹp dí duỗi phím thỉnh thoảng Đan Ngọc tỳ ngón cái lên
khung đàn để có thể bấm phím xa hơn là do ngón tay được luyện tập nhanh nhẹn.
Ôi! Giá mà Đan Ngọc đừng biết gì cả cô sẽ uốn đôi tay Đan Ngọc như cô Thoa đã từng khó
khăn với cô. Nghĩ đi nghĩ lại , cô mới thấy thương cô giáo dạy đàn từ thưở nhỏ. Cô giáo ấy
không gay gắt như cô Thoa không trình độ uyên thâm như vậy nhưng cô cứ nhắc đi nhắc lại
cách sử dụng đàn. Luyện tập các ngón vào khuôn khổ. Tuy lúc đầu có khó khăn thật nhưng khi
đã quen tay rồi, nó mới có khả năng lướt đàn nhanh theo tốc độ bản nhạc.
Mỗi lúc thấy không khí căng thẳng quá. Phương Mi cho Đan Ngọc nghĩ giải lao.Lập tức Đan
Ngọc chạy xuống nhà bếp ăn cái gì đó.
Một tuần lễ trôi qua , Đan Ngọc có vẻ ít nói. Nhưng khi phải liên hệ lý thuyết căn bản với thực
hành cô bắt Đan Ngọc phải viết vào tập nhưng điều hay quên. cô không thích cái tính lơ đểnh
của Đan Ngọc, nó làm cô mất hứng và muốn bỏ dạy.
Chiều nay , Đan Ngoc nhận được điện tính rằng anh hai sẽ về. Nhưng mãi đến tối Đan ngoc
không thấy anh hai đâu. Cô gái định bỏ giờ học đàn buổi tối , thường thì mỗi tối Phương Mi dạy
cho Đan Ngọc nhưng nhạc khúc đơn giản , cho cô gái ham học.
Đan Ngọc lắc đầu , ý nói là không thể tập trung được.
- Buổi sáng học lý thuyết , buổi chiều học đàn theo phương pháp, còn bây giờ chị cho đi điều ,
ngày nào cũng như vậy em cũng cố gắng nhưng hồi nãy anh hai hứa mua quà cho em , mà anh
hai không về thì em sẽ không thể nào tập trung được đâu.
- Lý do.
- Anh hai không hề thật hứa , nói là ba giờ về tới mà bây giờ đã hơn bảy giờ. Em đói bụng muốn
chết ,mà thức ăn đã nguội lạnh cả rồi. không hiểu anh hai có làm sao không ?.
Có lẽ trí óc của Đan Ngọc đang hình dung đến tai nạn giao thông. Phương Mi tỏ ra thông cảm ,
nếu lo lắng như vậy thì Đan Ngọc không thể học đuọc Phương Mi đứng lên đậy nắp đàn nhỏ
nhe.
- Bây giờ em ăn cơm nha.
- Nhưng anh hai sẽ về.
- Em cứ ăn đi. Anh hai sẽ không trách em vì đường sá xe cộ có thể xảy ra những chuyện ngoài ý
muốn như xe hư hoặc là kẹt xe hay gặp bạn bè gì đó. Em đói bụng lắm thì phải.
Đan Ngọc gật đầu.
- nhưng anh hai không ăn được khi có một mình. Chị không biết đâu , ngày xưa nhà này đông
người và rất vui vẽ. Nếu về nhà để ăn một mình anh hai thà đi ăn tiệm còn hơn.
nguon tai.lieu . vn