Xem mẫu
- Gió nhẹ Game Online
Nếu tính đến nay đã tròn 6 tháng nó chơi trong cái game này, trong 6 tháng ấy nó
đã hai lần từ bỏ game và cũng hai lần nó quay lại với game, nhƣng lần sẽ không
nhƣ những lần trƣớc nó thật sự từ bỏ game! Nó không phải một con nghiện game
cũng chẳng phải 1 kẻ chán đời tìm đến game online để quên đi cuộc đời, càng
chẳng phải là một kẻ dƣ tài lắm của để bỏ phí tiền vào trò chơi vô bổ này, để rồi tự
dần mòn giết chết đi nhân cách con ngƣời trong chính mình. Ngƣợc lại, nó là một
đứa con ngoan,là một học sinh giỏi và một ngƣời rất tiết kiệm, tất cả chỉ vì 2 chữ
“hoàn cảnh” đẩy đƣa!
[Nhóm] Trantuan: Em lên lên từ khi nào vậy? Chờ anh một lát rồi chúng ta cùng đi
pb (phó bản) nhé!
Nó giật mình khi nhìn thấy dòng tin, đầu óc đang suy nghĩ mông lung đột nhiên
ngừng lại trong giây lát. Chần chừ một phút, những ngón tay run run gõ trên bàn
phím cho thấy trong nó lúc này đang có sự chiến đấu kịch liệt giữa lý trí và ham
muốn của cái tôi.
“Dù thế nào đi nữa nó cũng phải bỏ game, kể cả từ bỏ một phần trái tim của
mình!”
[Nhóm] Tiểumi: Không! Hôm nay em không không muốn đi pb!
[Nhóm] Trantuan: Sao vậy? Có chuyện gì buồn hả em?
[Nhóm] Tiểumi:Ừ! E đang cố gắng lấy độ hảo hữu phu thê nhƣng vẫn chƣa đủ, sắp
đến giờ tổ chức tiệc cƣới rồi có lẽ không kịp rồi!
[Nhóm] Trantuan: Chòy a! Tặng hoa hồng cho mau em!
[Nhóm] Tiểumi: Ờ ha! Vậy mà nãy giờ không nhớ! ^^
Bạn nhận đƣợc từ Trantuan 5 hoa hồng, tăng 15 điểm hảo hữu.
Bạn tặng Trantuan 15 hoa hồng, tăng 45điểm hảo hữu
[Hệ thống] Xin chúc mừng Trantuan và Tiểumi tổ chức tiệc cƣới phú quý vào 20
- giờ tối nay tại kênh 3 kính mời tất cả mọi ngƣời tới dự.
[Nhóm] Trantuan: Oh! Anh định tổ chức mà em đã làm rồi?
[Nhóm] Tiểumi: ^^ Lần nào cũng là anh tổ chức, lần này hãy để em đứng ra tổ
chức một lần đi!
“ Thật ra đây là mong muốn thứ nhất của mình đối với cái game này!”
[ Thế giới] Trantuan: Thân mời các anh em bằng hữu 20 giờ tối nay sang kênh 3 ăn
cƣới ủng hộ Tiểu mi và Trantuan nhé!
[Bang] inkow: Mi ơi! Cậu nói tối nay có chuyện thông báo mà, bây giờ nói đƣợc
chƣa?
[Bang] Volamchihung: Pbc (phó bang chủ) sắp có thông báo à? Là gì thế? Quan
trọng lắm không?
[Bang] Tiểu mi: Chƣa tới lúc, một lát nữa mới nói đƣợc lận!
Phải, nó phải chờ! Chờ đến giây phút cuối cùng của ngày hôm nay nó không nói
nói quá sớm sẽ làm mọi ngƣời mất vui vì nó thích nhìn ngƣời khác cƣời hơn là
buồn.
[Nhóm] Tiểumi: Anh…
[nhóm] Trantuan: Gì e?
[Nhóm] Tiểumi: Nghe em nói nè! Phải hứa là nhớ lời em không đƣợc làm sai đâu
nhé!
[Nhóm] Trantuan: Uh mà!
[Nhóm] Tiểumi: Sau này nhớ biết tự chăm lo cho bản thân thật tốt, đừng làm việc
quá sức!
[Nhóm]Trantuan: Anh biết mà!
[Nhóm] Tiểumi: Đừng quá tin ngƣời nữa!
[Nhóm] Trantuan: Anh nhớ mà!
- [Nhóm] Tiểumi: Tập trung vào công việc đừng chơi game quá nhiều nữa!
[Nhóm] Trantuan: Hi! Biết rồi mà!
[Nhóm] Tiểumi:…
[Nhóm] Trantuan:…
[Mật] Tiểumi: Lana!
[Mật] Lana: Mi, cậu nghỉ game thật sao?
[Mật] Tiểumi: Ừh! Tớ phải quay lại cuộc sống thực để sửa chữa nhƣng hậu quả từ
việc mê game của mỉnh gây ra!
[Mật] Lana: Là sao? Tớ không hiểu???
[Mật] Tiểumi: Hi! Cậu biết không? Tớ không hối hận vì đã chơi game này! Nhờ nó
mà tớ gặp đƣợc mọi ngƣời! Vì đƣợc gặp mọi ngƣời là một phần phúc của tớ!
[mật] Lana: …
[Mật] Tiểumi: Nếu không gặp đƣợc mọi ngƣời có lẽ tớ của bây giờ đã không vƣợt
qua nổi những vấp ngã của cuộc đời! Lana, một lần nữa tớ muốn nói lời cám ơn
với cậu!
[Mật] Tiểumi: Dù không biết cậu là ai, ngay cả tên của cậu tớ cũng không biết
nhƣng tớ đã xem cậu nhƣ một ngƣời bạn tri kỉ để nói lên tất cả tâm sự của mình.
[Mật] Lana: ^^ Mi! Tớ cũng rất vui vì đƣợc quen cậu! Thật ra tớ cũng không khác
gì cậu, nhờ đƣợc trò chuyện cùng cậu, đƣợc cậu động viên khích lệ mà tớ mới có
đủ can đảm đối mặt với cuộc sống này!
[Mật] Tiểumi: Lana, thì ra cậu cũng…
[Mật] Lana: Một ngƣời bạn ảo, một game ảo không phải lúc nào cũng có hại đúng
không? Hi!
[Mật] Tiểumi: Hi! Đúng thế, chí ít nó cũng có 1 vài mặt tốt bên cạnh hàng trăm
mặt xấu! Lana, chúc cậu đạt thành công trong tƣơng lai!
- [Mật] Lana: Tớ cũng chúc cậu nhƣ vậy! Tạm biệt!
[Nhóm] Tiểumi: Anh, đi theo em!
[Nhóm] trantuan: Nhƣng đi đâu mới đƣợc?
[Nhóm] Tiểumi: Cứ đi theo e đi!
Nó điều khiển nhân vật Tiểumi lên thú cƣỡi rồi click đến địa điểm mà nó muốn đến
trên bản đồ thế giới và để cho nhân vật tự di chuyển. Thật ra, thay vì để nhân vật tự
chạy bộ mất thời gian mà có thể truyền tống đến đó cho nhanh nhƣng nó không
thích, nó thích để nhân vật tự chạy để có thể chiêm ngƣỡng cảnh đẹp trong game
võ lâm chi mộng này. Và cũng vì sắp phải giã từ game này rồi cho nên nó muốn
nhìn lại cảnh vật nơi đây một lần nữa, để tất cả có thể khắc sâu vào ký ức của nó!
Với thời gian 6 tháng chơi trong game này tuy không quá dài, nhƣng đủ để cho
toàn khắp các bản đồ đều có in hình dấu chân của nhân vật Tiểu mi, do vậy, nó biết
rất rõ từng địa hình của từng bản đồ, nơi nào cảnh đẹp nơi nào nhiều quái nó đều
rành rọt. Phải nói rằng tất cả các bản đồ đều rất đẹp rất đặc biệt, tuy nhiên nó chỉ
thích một nơi duy nhất trong game này nơi mà mỗi khi nó buồn thƣờng hay lui tới.
Đào hoa đảo, đúng nhƣ tên gọi khắp nơi trong bản đồ đào hoa đảo đều là hoa đào
nở rộ, bao phủ tứ bề là biển xanh mênh mông sóng vỗvới những dãy cát trắng nối
dài bao quanh những gốc hoa xinh đẹp, ở đó có những đợt sóng vỗ nhịp nhàng
cùng gió mát của biển. Hƣơng hoa cùng gió biển, tất cả phả vào da thịt cho ta cảm
giác của bình yên. Đó chính là nguyên nhân nó thích đến nơi này nhƣ vậy, nó vốn
thích biển càng thích hơn khi đƣợc đứng trên những bãi cát mịn, lặng nhìn sóng vỗ,
rồi vƣơn mình đó lấy những ngọn gió nồng hƣơng vị mặn mà của biển, bên tai lắng
nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá…
Tiểumi xuống thú cƣỡi, bƣớc đến ranh giới của cát và mặt biển, ống tiêu thanh
mảnh trong tay cầm nghiêng nghiêng theo gió, làn vấy áo xanh phấp phới cùng làn
mái tóc đen tuyền cột cao bởi mảnh lụa xanh đặc thù của phái đào hoa, tất cả
quyện thành một màu xanh thật đẹp. Nó dừng mọi hoạt động lại, cùng nhân vật của
mình nhìn về phía biển cả xanh thẫm, nó dƣờng nhƣ cảm nhận đƣợc cái tƣ vị măn
mặn của muối và gió biển se se lạnh. Tâm tƣ nó hình nhƣ đang đƣợc cái gì đó xoa
dịu đi bớt phần nào!
Nhìn thấy Trantuan đến, nó chợt nở nụ cƣời rạng rỡ trên môi, không rõ từ lúc nào
mỗi khi nó nhìn thấy Trantuan lại cảm thấy vui, cũng không biết là từ khi nào nó
- đã cƣời trở lại, là vì anh sao? Nếu nhƣ 6 tháng trƣớc nó là một con ngƣời âm trầm,
1 mình 1 thân trong bóng tối luôn bị phủ vây bởi sự cô đơn cùng cực, thì giờ đây
nó nhƣ một ngƣời đã lột xác hoàn toàn, nó biết cƣời biết thân thiện biết mở lòng và
chấp nhận nhiều hơn.
[Nhóm] Trantuan: Nhung!
Nhung? À phải rồi, đó là cái tên thật ngoài đời của nó, nó đáng lý phải quá quen
với cái tên đó phải phản xạ nhƣ một điều quen nhờn, ấy vậy mà giờ đây khi nghe
đến tên của chính mình nó lại giật mình bỡ ngỡ? Phải chăng, nó đã quá quên với
một cái biệt danh khác là “Mi” trong thế giới game ảo này cho nên đã quên mất đi
tên thật của mình. Nhớ lại cái ngày đó khi anh hỏi tên thật của nó, nó đã bắt anh
phải chấp nhận rất nhiều điều kiện mới chịu nói ra tên thật. Và một trong những
điều kiện đó chính là không bao giờ đƣợc xƣng tên thật của nó ra trừ khi…
[Nhóm] Tiểumi: Anh Tuấn!
[Nhóm] Trantuan: Nơi này thật đẹp phải không em? Ƣớc gì thời gian dừng lại ở
đây, để chúng ta có thể đứng cạnh nhau nhƣ thế này mãi mãi!
Nó tƣởng chừng mọi thứ trƣớc mắt nó đang tan chảy đi, dùng tay mạnh mẽ gạt đi
những thứ ƣơn ƣớt trong hốc mắc đang làm hình ảnh nhạt nhòa. Nó đã phải mất rất
lâu để có thể đi đến quyết định này, chỉ mỗi quyết định nghỉ game thôi mà cũng
phải cần thật nhiều dũng khí và quyết tâm đến thế? Ôi! Nó thấy bản thân nó thật
buồn cƣời và nhu nhƣợc biết nhƣờng nào! Ai hiểu đƣợc cảm xúc lúc này của nó,
khi mà họ không phải là ngƣời trong cuộc? Nó giờ đây nhƣ một loại dây leo yếu
đuối bám chặt vào một thân cây rắn chắc mà sống, quyết định của nó lúc này hệt
nhƣ việc dây leo sắp phải rời thân cây chủ để tìm đến sự tự lập, và lúc ấy, nó sẽ rất
mỏng manh trƣớc những cơn gió và bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống đất.
[Nhóm] Tiểumi: Anh Tuấn em xin lỗi!
[Nhóm] Trantuan: Sao lại xin lỗi anh?
[Nhóm] Tiểumi: Vì em không thể thực hiện lời hứa của em với anh đƣợc!
Lại một khoảng lặng im, chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi sao nó lại cảm thấy dài nhƣ
cả một thế kỷ? Sao anh Tuấn không lên tiếng, có phải anh ấy đã biết đƣợc quyết
định của nó, có phải anh ấy đang giận? Hay là vì lý do nào khác mà lại không lên
tiếng?
- [Nhóm] Trantuan: Lời hứa đâu phải lúc nào ta cũng phải thực hiện đúng cho bằng
đƣợc đâu! Đôi khi có những chuyện ngoài ý muốn mà em! ^^ Thôi bỏ qua đi em
không thực hiện đƣợc thì thôi, đừng nghĩ đến điều đó nữa, hãy cƣời lên một cái
cho đời thêm đẹp đi em à!
Nó cƣời, lại nở thêm một nụ cƣời trên môi.
[Bang] Tiểumi: Mọi ngƣời còn có đó không?Mau tụ hợp lại đây, pbc Tiểumi có
chuyện muốn thông báo đây!
[Bang] iknow: Đây, có tớ!
[Bang] Volamchihung: Có mặt!
[Bang] Thienlam: Nghe, pbc nói đi!
[Bang] Tiểumi: Đầu tiên, Mi gửi lời cám ơn chân thành với mọi ngƣời vì thời gian
qua đã giúp Mi rất nhiều.
[Bang] Thienlam:
[Bang] Tiểumi: Đƣợc gặp gỡ mọi ngƣời chính là niềm vui lớn nhất mà Mi gặt hái
đƣợc, có những khi Mi buồn luôn có mọi ngƣời bên cạnh, có những lúc Mi vui
luôn có mọi ngƣời cùng chia sẻ nụ cƣời.
[Bang] Iknow: ??? Sao Mi lại nói thế? Tất cả đã vào bang thì là anh em với nhau,
chia vui sẻ buồn là điều tất nhiên.
[Bang] Tiểu mi: Mi biết chứ! Nhƣng Mi vẫn muốn nói lời cảm ơn, vì nếu không có
các bạn Mi đã không có ngày hôm nay!
[Bang] Lamhan: Nếu Mi biết vậy thì sau này phải cống hiến cho bang nhiều
hơn!
[Bang] Tiểumi: Thật ra điều mà Mi muốn thông bào chính là: pbc kể từ giây phút
này tuyên bố từ chức, Mi chính thức nghỉ game không chơi nữa! Tạm biệt mọi
- ngƣời!
[Bang] iknow: Gì cơ?
[Bang] Volamchihung: Không! Pbc đùa phải không?
[Bang] trantuan: Anh em, bang chủ cũng có chuyện muốn thông báo: bang chủ
hôm nay cũng xin từ chức và chính thức nghỉ game từ đây!
[Bang] Thienlam: Giờ lại tới bang chủ, hai vợ chồng rủ nhau bỏ bang đấy hả?
[Bang] Lamhan: Đúng? Hai ngƣời bỏ bang nhƣ vậy không thấy vô trách nhiệm
sao? Bang là do hai ngƣời lập, mọi ngƣời trong bang từ lúc chơi tới giờ đều do hai
ngƣời nâng đỡ, bây giờ tự dƣng nói đi là đi chẳng khác nào đem con bỏ chợ. Các
vị chủ chốt của bang hội đều kéo nhau bỏ bang nhƣ thế, là ý gì?
[Bang] Tiểumi: Mi xin lỗi mọi ngƣời, Mi biết quyết định này của Mi rất ích kỷ,
nhƣng hy vọng mọi ngƣời hiểu cho Mi, Mi có nỗi khổ riêng!
[Nhóm] Tiểumi: Anh Tuấn, anh cũng nghĩ sao?
[Nhóm] Trantuan: Uh, không có em anh cũng không muốn chơi nữa!
[Nhóm] Tiểu mi: Những cả hai cùng nghĩ mọi ngƣời sẽ ra sao?
[Nhóm] Trantuan: Anh biết chuyện đó, nhƣng anh không có hứng chơi nữa nếu
không có em chơi chung! Dù rằng anh cũng rất tiếc vì công sức hai ta bỏ ra suốt
thời gian qua để gầy dựng bang hội.
[Bang] Trantuan: Tất cả im lặng nào, buổi tiệc nào rồi cũng sẽ phải tàn mà, vì vậy
hãy nghe ta nói một câu đi anh em.
[Bang] Trantuan: Chúng ta mỗi ngƣời đều có một con đƣờng riêng để đi dù có
luyến tiếc đến mấy thì rồi cũng sẽ phải rời xa vì những lý do. Nếu mọi ngƣời thật
sự xem ta và Mi là bạn bè thì hãy ủng hộ cho chúng tôi!
[Bang] Iknow: Um, nếu hai ngƣời đã quyết định nhƣ vậy tớ cũng không biết nói gì
để giữ hai ngƣời ở lại cả, thôi thì tớ chúc cho cả hai luôn thành công trong cuộc
sống! Nhớ hãy là luôn cố gắng nhé để làm rạng danh cho cả bang! ^^
- [Bang] Volamchihung: Tuy giận hai ngƣời lắm nhƣng dù sao cũng chúc cả hai
luôn gặp nhiều may mắn, và nhớ là lâu lâu lên thăm mọi ngƣời đó! Sau này mà có
thiệp hồng nhất định phải mời bang đi dự nghe chƣa?
[Bang] Tiểumi: Hi, rất cám ơn mọi ngƣời đã hiểu cho Mi! Tạm biệt tất cả!
[Bang] Trantuan: ^^ Tạm biệt tất cả!
[Nhóm] Tiểumi: Em cũng muốn nói lời tạm biệt với anh, anh Tuấn!
[Nhóm] Trantuan: Không đâu em, chúng ta còn dài lắm chƣa nói lời tạm biệt đƣợc
đâu!
[Nhóm] Tiểumi: Dài là thế nào???
[Nhóm] Trantuan: Còn nhớ anh từng nói gì không?
[Nhóm] Tiểumi: Anh từng nói gì?
[Nhóm] Trantuan: ^^, Hai năm thôi nha, anh chỉ chờ em hai năm thôi không chờ
hơn nữa đâu!
[Nhóm] Tiểumi: @@’
…
Từ hôm đó nó bắt đầu quay lại với cuộc sống thực tại, những ngày dài vùi đầu vào
sách vở dần vắt kiệt đi sức lực của nó nhƣng nó vẫn không từ bỏ việc học. 6 tháng
bỏ bê việc học để chơi game đã khiến cái đầu nó giờ đây nhƣ một khúc gỗ cứng
nhắc khó có thể tiếp thu kiến thức. Ngƣời ta nói không sai game làm cho con ngƣời
ta thụ động cả trong tinh thần lần suy nghĩ, những ngày đầu quay lại việc học hành
nó gặp rất nhiều khó khăn, suy nghĩ vấn đề một cách chậm chạp, sự nhạy bén bị
mất đi và thay thế hoàn toàn bởi sự lƣời nhác … thậm chí những bạn bè cũng nhìn
nó bằng ánh mắt khác bởi lẽ nó từng là một con nghiện game, rồi đến những khó
khăn trong thích ứng cuộc sống do sự thay đổi của xã hội trong thời gian nó trốn
trong phòng chơi game mà không biết đến…v..v.. và…vv… rất nhiều những tác
hại của game online đã hoàn toàn ứng nghiệm trên nó, có đôi lúc nó tƣởng chừng
nó đã sụp đổ không thể đứng vững nổi nhƣng đến cuối cùng nó đã làm đƣợc.
Cách đây 6 tháng về trƣớc, cũng chính là thời kỳ kinh khủng nhất của nó khi mà nó
hoàn toàn rơi vào vực thẩm. Bản thân nó là một con bé đã sống ở thành phố HCM
- gần hai năm, tuy không lọc lõi với đời nhƣng cũng có thể xem là đủ chai sạn với
nhiều mặt trái của xã hội này, thế nhƣng diều đó vẫn không đủ để giúp cho nó vƣợt
qua những khó khăn của cuộc đời lúc ấy. Nó chuyển qua phòng trọ mới sống với
những ngƣời bạn mà nó cho là thân thiết nhất, hiểu nó nhất và nó tin tƣởng nhất,
nó cứ tƣởng nó sẽ có đƣợc cuộc sống bình yên trong tiếng cƣời. Thế nhƣng sự thờ
ơ của họ những lời chỉ trích của đám bạn cùng phòng, sự cô đơn cùng những ám
ảnh của quá khứ đã hạ gục nó khiến nó không thể nào gƣợng dậy nổi. Những suy
nghĩ tự ti đã tự cô lập chính nó với những ngƣời xung quanh, nó tự tạo cho chính
mình một cái vỏ gai gốc để nép bản thân vào trốn tránh, niềm tin tƣởng vào bạn bè
dần bị những ý nghĩ tiêu cực của chính nó làm tan chảy đi để rồi mỗi khi nó ngồi
một mình nó lại khóc… Rất nhiều lần nó cố gắng thay đổi, nó tự khích lệ chính
mình, nó tự nhận ra cái sai của mình mà sửa chữa mà cố gắng hòa nhập, nhƣng cứ
mỗi lần nó cố gắng là một lần nó bị số phận đánh bại, đến cuối cùng phần ý chí còn
lại trong nó cũng rời bỏ nó, và nó chấp nhận làm một kẻ thua cuộc…Thế rồi, nhƣ
một định mệnh đƣợc sắp đặt từ trƣớc nó tình cờ đến với game online.
Nó vốn không ƣa game online vì nó cho rằng chơi game online không tốt, nó cũng
từng xem thƣờng những game thủ suốt ngày ngồi trƣớc màn hình máy tính để làm
một anh hùng bàn phím, đó là những con ngƣời đáng phải phải lánh xa. Nhƣng bây
giờ tới lƣợt nó nó lại sắp trở thành một trong số những con ngƣời đáng phải phải
lánh xa ấy. Nó mặc kệ vì nó bây giờ đã chấp nhận buông xuôi tất cả thì việc gì phải
để tâm đến điều đó nữa nó còn gì để lƣu luyến đâu mà sợ phải bị lánh xa!
“Trên thế giới này cái gì cũng có hai mặt tốt và xấu của nó”
Cho dù không tin thì bây giờ nó cũng phải thừa nhận câu nói đó rồi!
Nó thừa nhận những suy nghĩ của nó lúc này là những ý kiến chủ quan của bản
thân không thể đúng cho toàn bọ tất cả mọi ngƣời, và nó cũng đồng ý với nhiều
ngƣời rằng game không phải là tốt thậm chí nó đem lại rất nhiều tai hại cho con
ngƣời, nhƣng nó vẫn phải nói một câu công bằng rằng bên cạnh hàng trăm cái xấu
thì game vẫn tồn tại một cái tốt chí ít thì nó của hiện tại là một minh chứng cho lời
nó nói.
Từ lúc nó chơi game đến khi nghỉ game thì nó quen đƣợc rất nhiều ngƣời bạn ảo
mới, tuy rằng nó không biết họ là ai và cũng chƣa từng gặp họ ở ngoài đời thực
nhƣng họ đã cho nó rất nhiều thứ trong đó có một thứ là đó là nụ cƣời. Là triết lý
cuộc sống, là niềm tin vào cuộc đời, là nghị lực để nó một lần nữa đứng dậy, là trái
tim ấm áp đƣợc sửi ấm bởi tình thƣơng, đó là tất cả những gì mà nó nhận đƣợc từ
trò chơi này, chính vì thế nó cảm thấy cuộc đời không hề đối xử tệ bạc với nó!
- Vƣợt qua những tháng ngày dài cực khổ để đạt lại trình độ nhƣ xƣa cũng nhƣ hàn
gắn mối quan hệ với những ngƣời xung quanh, kết quả là giờ đây nó đã không còn
là một con ngƣời cô đơn tự nép mình vào bóng tối để khóc mà nó đã là một cô gái
trƣởng thành với sự kiên định và niềm tin vững chãi. Nhƣng bên trong nó vẫn còn
một chuyện khiến nó chƣa thể an lòng, đó là anh, ngƣời hằng đêm vẫn đều đặn gửi
cho nó câu chúc ngủ ngon, lời dặn dò và những câu chuyện vui khiến nó bật cƣời
nhƣ một đứa trẻ.
Thật ra nó không phải không tin anh là ngƣời tốt, nó cũng không phải muốn né
tranh anh mà vì giữa nó và anh có rất nhiều thứ cản trở. Anh ở tận Cần Thơ xa xôi
trong khi nó lại ở một thành phố bận rộn cách xa hang trăm cây số, cái khoảng
cách địa lý ấy đã ngăn không cho nó gặp anh, bởi nó sợ đừơng xa nếu anh không
may gặp bất trắc gì thì nó sẽ ân hận suốt đời. Hơn thế nữa một lý do khiến nó luôn
phải lảng tránh anh là vì nó không muốn ở quá xa bố mẹ, nó thƣơng ba mẹ nó, nó
không muốn nữa cuộc đời sau của nó phải sống ở một nơi xa quê hƣơng xa ngƣời
thân. Có thể nó ích kỷ thật nhƣng là sự ích kỷ có lý trí. Anh à! Trên đời này còn có
rất nhiều điều không phải chỉ có tình mà còn có cả lý và trí nữa, đôi khi vì cái này
ta phải chấp nhận đổi lại một thứ cân khác xứng, vì đó là quy luật của đời!
Mà thôi, nó mặc kệ đi đó là cái chuyện của tƣơng lai xa côi còn hiện thực là nó
đang đứng ở hội trƣờng, bao quanh nó là những tiếng hân hoan vui mừng của các
sinh viên cùng ngƣời thân của họ. Hôm nay là ngày lễ ra trƣờng của sinh viên cuối
khóa, nó có mặt ở nơi này bởi lẽ nó cũng là một trong số họ đang chờ đến giây
phút đƣợc nhận văn bằng cử nhân đại học, điều mà nó và gia đình nó chờ đợi trong
suốt 4 năm qua, cuối cùng nó cũng đã thực hiện đƣợc nguyện vọng của ba mẹ, nó
rất vui.
- Mọi ngƣời về trƣớc đi, Nhung có việc phải đi bây giờ.
- Nè! Cô bạn tính bỏ bạn bè mà chạy đi đâu thế hả? Còn ba mẹ cô ở đây nữa đó
tính bỏ họ đi đâu?
- Phiền cậu đƣa ba mẹ tớ về phòng trọ trƣớc dùm tớ, một lát nữa giải quyết xong
chuyện tớ sẽ về ngay mà! Có chuyện gấp lắm!
Nói rồi, nó bỏ chạy thật nhanh ra khỏi hội trƣờng bỏ lại phía sau lƣng tiếng gọi í ới
của bạn bè với nó, những lời gọi đó với nó giờ đây chẳng khác gì nhƣ lời của gió
thoảng mây bay qua tai, nó đâu còn đủ tâm trí để hiểu họ đang muốn nói gì với nó:
- - Nhung ơi, cậu chƣa thay đồ trả cho trƣờng kìa!
Ngƣời đó đang đợi nó ở 1 góc nhỏ trong quán trà sữa gần trƣờng. Hôm nay là ngày
đầu tiên nó và anh gặp mặt nhau, nó rất hồi hộp rất lo lắng không biết sẽ nói gì với
anh, sẽ cƣ xử thế nào? Có khi nào vì quá căng thẳng mà nó hành xử nhƣ một con
ngốc với anh không? Nếu thật vậy chắc nó phải tìm một cái hố sẵn để có gì tự chui
vào mà che cái mặt xấu hổ của nó lại mới đƣợc.
- Xin lỗi, tôi có hẹn trƣớc với bạn ở đây, là bàn số 5 thì phải.
- Vậy à! Xin mời đi thẳng lên lầu, là chiếc bàn cạnh cửa sổ đấy ạ!
Nó đi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ quán trà sữa, cánh cửa kéo mở ra, đập
vào mắt nó là một không gian rộng rãi thoáng đãng, tiếng nhạc đồng quê của miền
tây sông nƣớc thật nhẹ nhàng làm nó chợt nhớ tới quê da diết. Nó đảo mắt nhìn
toàn phòng không thấy ai khác ngoài một ngƣời thanh niên đang đứng nhìn ra
ngoài cửa sổ, ngƣời đó đang quay lƣng lại với nó. Nó chậm rãi bƣớc đến gần ngƣời
thanh niên ấy, trong lòng những cảm xúc trộn lẫn vào nhau làm nó không thể nhận
ra đƣợc đâu là cảm xúc thực hiện tại trong nó. Nó hồi hộp bƣớc, tiếng trống ngực
đánh thình thịch rõ mồn một bên tai nó càng làm nó căng thẳng hơn.
Nó dừng chân lại không tiến thêm bƣớc nào nữa, không phải nó muốn giữ khoảng
cách mà là nó đang khớp tâm lý đến mức không thể nào mở đƣợc miệng cũng
không thể nhấc nổi cái chân lên nữa, chỉ có thể đứng im đó nhìn bóng dáng ngƣời
ấy. Cũng nhờ vậy mà nó có thể quan sát ngƣời trƣớc mặt, vốc dáng cao ráo, làn da
hơi rạm đen, ăn mặc lịch sự giống nhƣ trong trí tƣởng tƣợng của nó về anh một
ngƣời dân quê lịch sự nhã nhặn.
Bất thình lình âm thanh quen thuộc mỗi ngày nó thƣờng nghe vang lên, ngƣời
thanh niên đó đang từ từ quay lại phía nó:
- Nhung, chúc mừng em đã hoàn thành tốt 4 năm đại học và chính thức trở thành
cô cử nhân kinh tế!
- Ơ ..ơ..cám ơn anh…anh Tuấn!
Anh nhìn nó mỉn cƣời:
- ^^, Ngốc ạ!…Hai năm đúng là dài thật nhƣng cũng qua mau thật!
- @@ Ừh rất mau!_ ôi, nó sắp bắt đầu nói loạn rồi.
- - Tiểu mi!
- Dạ! có chuyện chi anh cứ nói đi!_ Lâu quá rồi nó không còn nghe đến cái tên
này, hôm nay nghe lại sao nó thấy lòng bồi hồi khó tả.
- Câu nói hai năm về trƣớc của Trantuan với Tiểumi chắc hẳn em vẫn chƣa quên
chứ?
- …???...
- Dù em nhớ hay không hôm nay anh sẽ nhắc lại một lần nữa cho em nghe câu nói
đó, nhƣng không phải với tƣ cách của Trantuan nói với tiểumi mà sẽ là của Thanh
Tuấn với Hồng Nhung một câu nói thật lòng.
- Nhung, em hay chấp nhận làm bạn gái của anh nhe em! Và cho phép anh đƣợc
chính thức theo đuổi em!
Nó mở to đôi mắt nhìn anh, anh không đẹp nhƣ bạch mã hoàng tử của công chúa,
không oai hùng tài giỏi nhƣ danh tƣớng , không giàu sang nhƣ các đại gia triệu đô
bạc tỷ, anh chỉ là một ngƣời con trai bình thƣờng. Anh chỉ có nụ cƣời rực rỡ niềm
tin, chỉ có đôi mắt tinh nhìn thấu tâm ngƣời, chỉ có một ý chí vƣơn lên không bao
giờ ngừng và chỉ có một bàn tay ấm áp, anh chỉ có bao nhiêu đó mà thôi!
- Anh có tin duyên phận hay không?_ nó hỏi anh một câu hỏi hết sức ngốc nghếch
- Có, anh tin. Anh tin chính hai từ duyên số đó đã đẩy anh từ một nơi xa đến đây
gặp em. Vậy còn em, em có tin không? Nếu em cũng tin nhƣ anh thì hãy đƣa tay
cho anh cũng nhƣ là đang cho chúng ta một cơ hội.
Nó ngập ngừng, nó suy nghĩ và cuối cùng nó hành động theo một cái ý niệm bên
trong con ngƣời của nó đang lên tiếng lúc này:
- … Em cũng tin đó là duyên phận!
Nó cƣời, nụ cƣời hạnh phúc của một con ngốc, bàn tay lạnh ngắt của nó đƣợc phủ
ấm bởi một bàn tay khác. Có thể sau này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, vui buồn
hay hạnh phúc hay khổ đau không ai đoán trƣớc đƣợc, chỉ có giây phút hiện tại là
nó có thể chắc chắn đƣợc rằng bàn tay anh đang nắm rất chặt bàn tay nó!
- Có một ngƣời từng nói “Đời không ai biết trƣớc sẽ xảy ra những chuyện gì, vậy
nên hãy cứ cƣời mà sống. Khi điều đó đến dù là vui hay buồn thì cũng hãy cứ cƣời
mà chấp nhận, vì điều đó tất yếu phải xảy ra không thể né tránh đƣợc. Vậy thì vì lý
do gì ta mà không vui vẻ chấp nhận thay vì ôm bao muộn phiền hãy để cho lòng
chúng ta đƣợc thanh thản!” (trích nguyên văn câu nói của một ngƣời bạn)
nguon tai.lieu . vn