Xem mẫu

Tháng Mười Hai năm 1946





JENNIFER


Jennifer đứng trên ghế cố nhét hộp đựng mũ vào ngăn kệ trên cùng của tủ đựng quần
áo. Bỗng cô chúi người khi hai chiếc va ly rơi xuống, suýt nữa trúng đầu.
Cô rên rỉ:
- Cái phòng kho này thật là bất tiện.
Anne giúp cô xếp gọn lại hai cái va ly để trên kệ.
- Em muốn nhường tủ quần áo của em lại cho chị nhưng nó đã đầy ắp, với đủ thứ quần
áo chị nhường cho em.
- Làm sao một khách sạn lại dự tính bất cứ một ai có thể sống với hai tủ quần áo nhỏ
như thế này? Tại sao Adele không thể tìm ra một nhân vật thượng lưu người Anh và ở
luôn tại London? Chúa ơi, sao tôi nhớ căn hộ đó quá.
- Đây là các tủ quần áo khá lớn, Jen, chỉ vì không ai muốn mặc tất cả các y phục này.
- Và tôi thù ghét tất cả các thứ đó.
- Jen, chị không dám mua thứ khác! Em đã có một tủ quần áo đẹp nhất trong thành
phố chỉ vì chị đã chán bất cứ cái nào chị vừa mặc xong. Cặp mắt của Lyon cứ như nổ tung
ra khi thấy em liên tục xuất hiện trong nhiều bộ quần áo mới.
- Thế thì nếu Tony cho chị chiếc áo lông chồn mới nhân dịp Noel, em sẽ lấy chiếc áo
cũ của chị.
- Áo cũ? Chị vừa mới mua năm ngoái.
- Chị căm ghét nó vì nó làm chị nhớ đến ông hoàng. Vả lại đó là chiếc áo lông chồn
hoang, nó sẽ rất phù hợp với mái tóc của em. Chị muốn có một chiếc áo màu sẫm hơn.
- Vậy em sẽ mua lại của chị.
- Em đừng có ngớ ngẩn nữa.
- Em có tiền, Jen à. Henry đã đầu tư chiếc nhẫn cùng với số tiền 12 ngàn của em.
- Cô làm cách nào?
- Em chỉ bán được chiếc nhẫn với giá 20 ngàn. Nó có giá trị hơn thế nhưng người ta
bảo khó tìm được thị trường. Và Henry đã đầu tư tất cả vào ATT, tiền lời cổ phần ở đó
không cao lắm, nhưng kể ra cũng thuộc vào loại khá.
- Vậy thì cô không nên đụng vào số vốn đó.
- Chị thật là người mà em rất thích trò chuyện. Các ta.p chí Vogue và Harder tháng này
đã đăng hình chị và chị không để dành lấy một xu. Thành thực mà nói, Jen, đáng lẽ ra chị
đã kiếm được cả một gia tài kể từ khi ký hợp đồng với hãng Longworth. Nhưng chị đã chi
tiêu tất cả vào các khoản mua sắm quần áo. Mọi việc chắc sẽ khác nếu chị để ý đến vấn đề

đó.
- Vừa mua sắm áo quần vừa gởi tiền cho mẹ thì tôi làm sao có thể để dành được? Công
việc người mẫu đem lại ba bốn trăm mỗi tuần, nhưng đó không phải là đồng tiền thực sự.
Không, gia tài của tôi thực sự là Tony. Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, Anne à, và tôi không
còn nhiều thời gian để lo cho tương lai. Tony rất thích các kiểu áo quần của tôi, và báo chí
gọi tôi là đẹp một cách say đắm. Tôi nghĩ về điều đó như một sự đầu tư. Tôi đang xử dụng
tất cả tiền bạc của tôi theo hướng này và liệng một con xúc sắc để thử bắt Tony. Nếu chiến
thuật này đạt tới hôn nhân, tôi sẽ sung túc suốt đời.
- Vẫn không có lý do gì khiến chị bỏ chiếc áo choàng lông chồn.
- Mọi người đã trông thấy tôi mặc chiếc áo đó hơn một năm nay. Nếu thành hôn với
Tony, tôi sẽ có cả tá. Và trừ phi cuốn sách của Lyon thuộc loại bán chạy nhất, cô sẽ phải
chờ đợi một thời gian dài mới có được chiếc áo lông.
- Phải…em vẫn nghĩ mọi việc có thể bị trở ngại. Anh ấy vừa viết xong cuốn sách tuần
trước.
- Tuyệt quá! Bây giờ thì hai người có thể làm lễ thành hôn.
Anne bật cười.
- Chuyện đâu đơn giản vậy. Trước hết cuốn sách phải được một nhà xuất bản chấp
nhận. Anh ấy đã đưa cuốn sách cho Bess Wilson – bà ta là một đại lý văn học rất quan
trọng. Nếu bà ta thích cuốn sách này và đồng ý giúp đỡ thì kể như Lyon đã đi được nửa
đường. Nhà xuất bản sẽ tự đọc bản thảo, với sự quan tâm, nếu cuốn sách được Bess
Wilson giới thiệu.
- Bao giờ anh ấy mới biết kết quả?
- Chỉ trong nay mai thôi. Anh ấy hy vọng có kết quả trước lễ Noel. Ơ kìa, đĩa hát của
Neely bị xước mất rồi.
Nói xong Anne chạy vội đến chỗ máy hát và đẩy kim về phía trước.
- Cô đã chạy mòn cả tập đĩa đó rồi.
- Thật quá xuất sắc. Em hết sức hãnh diện về Neely. Em không thể chờ đợi tới lúc
phim được trình chiếu.
Jennifer đóng sầm cửa tủ lại.
- Bây giờ tôi có thể tắt máy được chưa? Tôi muốn đọc sách.
Anne liền tắt máy hát.
- Jen, đã hai giờ sáng rồi. Cả hai chúng ta cần phải đi ngủ.
- Tôi để đèn suốt đêm có làm cô khó chịu không?
- Không, em chỉ bị khó chịu vì được ngủ ít quá. Đôi khi em thức giấc nửa đêm và thấy
giường chị vẫn trống.
- Tôi đi ra phòng khách hút thuốc lá để khỏi làm cô khó chịu.
- Chuyện gì vậy Jen? Tony?

Jennifer nhún vai.
- Một phần nào thôi, nhưng tôi đã mất ngủ cả một năm nay. Dù vậy tôi vẫn đang lo
ngại về Tony. Trong tháng hai anh ấy sẽ đi California để khởi đầu một chương trình biểu
diễn trên đài phát thanh.
- Có lẽ anh ấy sẽ đề nghị thành hôn trước khi đi.
- Không đâu, chừng nào Miriam còn quanh quẩn nơi đây. Khi ở một mình, tôi có thể
bắt anh ta làm gần như bất cứ chuyện gì. Nhưng chúng tôi chỉ ở một mình ở trong giường.
Tôi không thể đóng vai một quan toà cử hành hôn lễ trong lúc chui vào chăn.
- Còn chuyện trốn đi theo anh ấy?
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó vì còn luôn luôn có Miriam. Nhưng chuyện không đơn
giản như vậy. Lúc ở trên giường anh ta hứa hẹn mọi điều. Nhưng lúc xuống khỏi giường
anh ta lại nghe lời Miriam. (Jennifer đi vào buồng tắm). Bây giờ cô hãy đi ngủ. Cả hai
chúng ta cùng lo lắng cũng chẳng có ích gì. Tôi sẽ nghĩ ra một giải pháp.
- Chị nên cố ngủ một chút thì hơn – Anne vừa nói vừa vỗ nhẹ chiếc gối của nàng cho
ngay ngắn lại.
- Tôi sẽ cố thử xem. Nhưng trước hết tôi phải tập thể dục và bôi kem.
Jennifer nhìn bộ mặt của mình dưới ánh đèn gay gắt của phòng tắm. Mấy nếp nhăn
đang hình thành phía dưới đôi mắt. Trong bốn năm nữa cô sẽ ba mươi tuổi. Vở “Đụng
phải Trời” có thể trình diễn cho tới tháng Sáu, nhưng cô đã tham gia trong đó một năm
nay. Không có chuyện gì sắp xảy ra. Tất nhiên vẫn còn hợp đồng do hãng Twentieth đề
nghị. Nhưng nếu ký hợp đồng này và theo Tony đến miền duyên hải Thái Bình Dương, cô
sẽ không bao giờ chiếm được anh. Còn nếu đi một mình, liệu anh có nhớ cô đến mức nhắn
cô đến không? Không có hy vọng gì cả! Miriam sẽ bảo đảm cho anh ta chìm đắm giữa
đám các cô gái xinh đẹp. Những cô gái trẻ đẹp.
Nhất định Tony vẫn tưởng cô chỉ có hai mươi. Nhưng khi đã trông thấy một cô gái thật
sự mười chín, hai mươi, liệu anh có nhận xét cô hơi rã rời? Mới đây Miriam đã nhìn chằm
chằm vào cô, hỏi nhiều câu buồn cười, cố làm cho cô lúng túng về các vụ hẹn hò hồi còn
đi học. Ơn Chúa, Tony không thông minh cho lắm. Anh đột ngột cắt ngang câu chuyện.
Quả thực Tony không được thông minh. Hoặc chính Miriam đã lấn lướt quá nhiều đến nỗi
anh không bao giờ có dịp? Cô bôi thêm kem vào dưới mắt. Cô cần phải ngủ. Cô trở ra
phòng ngủ. Anne gần như đã ngủ. Cô lên giường và tắt đèn. Một giờ sau cô vẫn tỉnh táo.
Đêm nay lại vẫn như những đêm khác. Cô yên lặng bước xuống giường và đi ra phòng
khách. Cô có thể ngủ, nếu có đủ nghị lực, cô đi tới chiếc túi xách và lấy ra cái chai nhỏ.
Cô chăm chú nhìn những viên thuốc màu đỏ có hình viên đạn nhỏ xíu. Irma đã cho cô
mấy viên thuốc này đêm qua. (“Chị chỉ cần uống một viên và chị có thể ngủ trong nhiều
tiếng đồng hồ”).
Seconnal Irma đã cho cô bốn viên. (“Chúng không khác gì vàng đối với em, em không
thể cho chị nhiều hơn”), Irma đã thay thế Neely trong cuộc trình diễn. Cô ta xác nhận
những “búp bê” (thuốc ngủ, tiếng lóng) nhỏ bé màu đỏ đã cứu sống cô. (“Em sẽ cho chị
nhiều hơn nữa, Jennifer, nhưng chị cần có toa bác sĩ, em chỉ mua được 10 viên mỗi tuần”).
Cô phải uống thử một viên? Thật là một ý nghĩ đáng sợ. Chỉ một viên thuốc màu đỏ

nhỏ xiú như thế này mà lại có thể giúp ta ngủ được. Cô bước tới tủ để thức phẩm và rót
một ly nước. Cô cầm viên thuốc trong một giây, cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây là
thuốc ngủ, kể ra thật buồn cười! Irma uống một viên mỗi đêm và cô ta vẫn tỏ ra khoẻ
khoắn. Irma hay lo lắng mỗi khi lên sân khấu và cô ta, nhiều tháng sau, vẫn sẽ hay lo lắng.
(“Em có cảm tưởng mọi người sẽ so sánh em với Neely trong lúc em hát. Cô ấy giờ đây
chắc đã có nhiều người ngưỡng mộ”)
Phải, một viên thuốc ngủ không thể tác hại. Cô nuốt viên thuốc, bỏ lại cái chai vào
trong túi xách và trèo ngay lên giường.
Bao lâu thuốc mới có tác dụng? Cô vẫn cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Cô có thể nghe
thấy tiếng thở đều đều của Anne, tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ trên bàn đêm, tiếng xe cộ
lưu thông bên ngoài…thật ra mọi tiếng động nghe có vẻ vang xa hơn…
Rồi cô cảm thấy tác dụng của thuốc. Ôi lạy Chúa, quả thực thật hết sức thú vị. Toàn bộ
cơ thể cô có cảm giác không trọng lượng…đầu cô nặng nhưng lại nhẹ như không khí…Cô
sắp sửa ngủ…ngủ…ôi viên thuốc nhỏ màu đỏ xinh đẹp biết bao!
Ngày hôm sau cô đến gặp bác sĩ của Henry. Ông gạt phăng đề nghị của cô.
Tình trạng sức khỏe của cô rất tốt. Chuyện quá vô lý! Không, ông ta không chịu cho
cô toa thuốc mua Seconal. Ngừng uống cà phê hẳn. Bỏ luôn thuốc lá cô sẽ ngủ được. Nếu
cô vẫn không ngủ được tức là cơ thể cô không cần ngủ.
- Làm theo cách đó không được – Irma giải thích mấy ngày sau đó – chị không thể đến
một vị bác sĩ giỏi để xin toa mua thuốc ngủ. Tốt nhất hãy tìm một viên bác sĩ vô danh tiểu
tốt, một người mà tư cách có vẻ hơi mờ ám.
- Nhưng tìm ở đâu? Irma, tôi đã ngủ bốn đêm liền với mấy viên thuốc màu đỏ quỷ
quái đó, và quả thật là thần tiên. Tôi đã mất ngủ hai đêm qua vì không có thuốc.
- Chị hãy đến một khách sạn hạng ba phía Tây thành phố - Irma giải thích – Chị sẽ
thấy một tấm bảng hiệu bác sĩ trên một khung cửa sổ bẩn thỉu. Nhưng chị đừng bước
thẳng vào và hỏi mua thuốc. Chị phải theo đúng thể lệ. Chị hãy bước vào nhà và nói chị là
người nông thôn – California là tốt nhất. Chị đừng mặc áo lông vì nếu chị mặc, giá cả sẽ
tăng. Chị cứ bảo với ông ta chị không sao ngủ được. Ông ta sẽ cố gắng nghe tim chị và chị
cứ một mực bảo tất cả điều chị cần là được ngủ ngon mỗi đêm. Rồi ông ta sẽ yêu cầu chị
trả mười đô la, cho chị một toa thuốc đủ dùng cho một tuần. và biết chắc mình sẽ trở lại.
Ông ta cầm chắc mình sẽ được mười đô la mỗi tuần. Nhưng chị hãy tin em đi, như thế là
đáng giá. Chị có thể phải thử mấy bác sĩ mới tìm thấy người mình cần – em đã bị hai
người từ chối. Chị đừng đến khách sạn Markley – đó là nơi của em. Ông ta có thể hoài
nghi.
Jennifer tìm cho cô một bác sĩ ở đường 48 về phía Tây. Cô biết ông ta đúng là người
mình cần gặp, khi hờ hững lôi ra một ống nghe đầy bụi và nghe tim cô một cách không
thật tâm. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta rút ra một tờ toa kê thuốc để trống.
- Nembutal hay Seconal? – ông ta hỏi.
- Viên thuốc màu đỏ - Jennifer khẽ nói.
- Đấy là lượng Seconal vừa đủ dùng cho một tuần – ông ta vừa nói vừa đưa toa thuốc
cho cô – uống thứ này cô sẽ ngủ ngon ngay, nếu không, cô hãy trở lại.

nguon tai.lieu . vn