Xem mẫu

Thông tin ebook
Thiên môn công tử
Phương Bạch Vũ
Tạo và hiệu chỉnh ebook: Hoàng Nghĩa Hạnh
Diễn đàn Tinh Tế
Dự án ebook định dạng epub chuẩn cho mọi thiết bị di động
http://dl.dropbox.com/u/46534480/library/_catalog/index.html
OPDS catalog:
http://dl.dropbox.com/u/46534480/library/_catalog/index.xml

Con người, không có nanh vuốt của loài lang sói, càng không có sức mạnh
của giống hùm beo, nhưng lại có thể bắt sói, trói hùm, săn voi, dạy hổ; không có
nguyên nhân nào khác, chỉ bởi có trí tuệ thôi vậy.
(Thiên Môn Mật Điển - Lời dẫn)

LỜI DẪN
Trời cao đất rộng, muôn dặm không mây, chỉ có mặt trời đỏ chói bất động,
cheo veo giữa trời, rọi xuống mặt đất, ánh lên vạt lửa đỏ lóng lánh. Không khí bị
cái nắng thiêu đốt, bỏng rát đến khó chịu, tưởng chừng chỉ cần thêm một tia lửa
nhỏ nữa thôi là có thể cháy bùng lên. Trong điều kiện thời tiết khốc liệt như vậy,
giữa sa mạc Qua Bích mênh mông, một đoàn người ngựa lạ lùng nhọc bước tiến
vào dải cát mịt mùng vô tận; số người chưa đến hai mươi, la, ngựa, lạc đà cũng
chưa đến mười con. Ngoại trừ bốn năm người áp tải cưỡi la và lạc đà, hơn chục
kẻ còn lại bị buộc vào nhau bằng xích sắt, nối thành hàng dọc như những con la,
gắng gượng nhích từng bước về phía trước dưới đòn roi và những lời mắng chửi
quát tháo của đám kia.
Trong ánh nắng gay gắt đó, mọi vật sống trên sa mạc đều tự tìm cho mình
một chỗ trú thân, để tránh lúc nóng gắt nhất của một ngày. Phóng mắt nhìn xa,
trên dải cát vàng mênh mông phía trước, ngoại trừ vài đống xương lạc đà nằm
rải rác ra, chỉ thấy nhô lên trơ trọi một dịch trạm. Một lá cờ rách tướp uể oải bay
phật phờ trong gió, tưởng như không có chút sinh khí nào. Nhác trông thấy lá cờ
treo trên nóc dịch trạm, bọn ngồi trên lưng ngựa và lạc đà không khỏi cùng ồ lên
hoan hỷ, lập tức ra roi quất, giục đoàn người bước nhanh hơn.
Dịch thừa(1)_ Lão Yên đã trông thấy đám người ngựa, bèn ra trước dịch
trạm một quãng xa để nghênh đón. Lão Yên không phải là loại chủ nhà nhiệt
tình hiếu khách gì cho lắm, cả ngày ủ rũ như quả cà héo, nhưng bất cứ ai đã sống
ở cái dịch trạm heo hút trơ trọi này trên mười năm, thì dẫu có gặp trộm cướp
cũng đều cảm thấy thân thiết.
“Lão Yên! Mau chuẩn bị nước sạch và cỏ đi! Thời tiết quái quỷ này như
muốn nướng chín người ta ấy!” Người dẫn đầu đoàn gọi lớn, vết sẹo đao chém
đỏ như máu trên mặt gã không ngừng vặn vọ theo sự biến đổi của nét mặt, trông
xa nom như cái miệng thứ hai vậy.
“Nước sạch và cỏ có rồi đây, thưa Đao gia!” Lão Yên đáp rồi vội mang nước
sạch và cỏ đã chuẩn bị từ trước ra. Lão nhận ra người mới tới là một bổ đầu nổi
tiếng ở Cam Lương Đạo, có biệt hiệu là Đao Ba(2), còn tên thật của y là gì
chẳng mấy ai biết đến. Nơi đây đã vào địa phận của Thanh Hải, nhưng Đao Ba
phụ trách việc đưa các phạm nhân từ Trung Nguyên đến Cam Lương Đạo, sau

đó còn áp giải họ đi tiếp đến những vùng xa xôi của Thanh Hải làm khổ sai,
thường phải qua dịch trạm cô quạnh này, đi về nhiều, thành thử tự nhiên cũng
quen thân với Lão Yên.
Bọn nha dịch tung mình xuống ngựa, xô nhau chạy lại chỗ nước sạch và
bánh bao Lão Yên vừa mang ra, còn đám phạm nhân bị xích thì loạng choạng
nấp vào bóng râm, xiêu vẹo đổ vật ra đất thở gấp như đàn cá mắc cạn.
Lão Yên xách thùng nước ra chỗ đám phạm nhân. Lão biết tù phạm bị đưa
đến nơi xa xôi hẻo lánh này làm khổ sai, đa phần đều là những kẻ cực kỳ hung
ác, không đáng rủ lòng thương, nhưng với một người đã ở cái dịch trạm heo hút
này quá lâu, cả năm trời đằng đẵng không gặp mấy bóng người như Lão Yên, thì
dẫu có là phạm nhân cũng thấy hết sức thân thiết.
Lão Yên vừa múc một gáo nước, bọn phạm nhân đã lập tức ngửa cổ, há
miệng chờ được cho uống. Bọn họ đều đeo gông cùm, hai tay không tự do, ăn
uống hay ỉa đái gì cũng phải có người giúp. Lão Yên đang định cho cả đám uống
nước, chợt nghe sau lưng có tên nha dịch quát lên: “Đợi đã!”.
Lão Yên không hiểu chuyện gì, ngoảnh lại nhìn, liền thấy một tên sai nha đã
ăn uống no nê đang nhếch mép cười đểu giả bước tới. Y giật cái gáo trong tay
Lão Yên, ném trở lại thùng, giạng chân, vạch quần hướng thẳng vào thùng nước
“tồ tồ” đái một bãi, xong xuôi mới xếch quần nói: “Đấy, cho bọn chúng uống
đi!”
Lão Yên lấy làm khó xử đưa mắt nhìn Đao Ba, nhưng thấy y không những
đã không cản tên kia, mà còn đang cười hứng chí. Bất đắc dĩ, lão đành múc một
gáo nước pha lẫn nước tiểu ghé tới trước mặt một phạm nhân. Chỉ thấy kẻ đó
thoáng lưỡng lự rồi nhắm mắt uống “ừng ực” một mạch cạn gáo.
Đám nha dịch thấy vậy phá lên cười sằng sặc, có kẻ còn lớn tiếng trêu chọc:
“Trà nóng giải khát chắc tốt hơn nước lạnh nhỉ?”
Trong khi bọn nha dịch hô hố cười, Lão Yên lặng lẽ đổ nước cho từng phạm
nhân một. Những người này, kẻ thì đờ đẫn, kẻ rớt nước mắt, kẻ trợn mắt tức
giận, nhưng trong cơn đói khát cực độ, cuối cùng đều đành nhắm mắt uống cạn
gáo.
Gáo nước đưa đến phạm nhân cuối cùng, chỉ thấy tên này ngoảnh đầu đi, vẻ
mặt hết sức quật cường kiêu ngạo. Lão Yên thở dài một tiếng: “Uống đi! Từ đây
trở đi còn mấy trăm dặm đường sa mạc, không uống nước làm sao đi được?”
“Ta là con người, sao có thể đánh mất tôn nghiêm như vậy?” tên phạm nhân
khàn khàn đáp, giọng tuy đã khản đặc rất khó nghe vì khát khô cả miệng, nhưng
vẫn toát ra thứ khẩu khí cao ngạo, quyết không chịu để kẻ khác làm nhục.
Tôn nghiêm ư? Lão Yên ngẩn người, đây là lần đầu tiên lão nghe thấy từ
này, cũng là lần đầu tiên lão gặp một phạm nhân như vậy. Lão bất giác đưa mắt
quan sát người trước mặt kỹ hơn, chỉ thấy tù phạm này thân hình gầy gò yếu ớt,

nhìn ánh mắt thì có vẻ còn rất trẻ, đầu tóc mặt mũi tuy bù xù nhem nhuốc, nhưng
vẫn không giấu nổi cốt cách thư sinh khí khái. Lão Yên đang định khuyên thêm
vài câu nữa, đã nghe Đao Ba quát sau lưng: “Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao hắn
không uống?”
Lão Yên bối rối quay đầu lại, còn chưa kịp giải thích câu nào, thì Đao Ba đã
sải chân sấn tới giật cái gáo, khạc một bãi đờm vào, rồi gí sát vào miệng tên tù
phạm: “Chê thiếu hương liệu phỏng, để lão tử ta thêm cho!”
Gã phạm nhân ngoảnh đầu đi, nét mặt vẫn hết sức quật cường. Tuy cùng bị
gông cùm, nhưng ánh mắt gã lại lộ ra vẻ cao ngạo không dễ gì khuất phục, khác
hẳn ánh mắt khiếp nhược tự ti ở những phạm nhân khác. Ánh mắt ấy khiến Đao
Ba bị kích động. Không tự chủ được, y giơ tay tóm tóc gã phạm nhân giật mạnh,
xoay hẳn khuôn mặt gã về phía mình, dốc nghiêng cái gáo, vừa đổ nước vào
mồm gã vừa nghiến răng chửi: “Con mẹ mày không biết điều, để lão tử đích thân
hầu hạ vậy!”
Gã phạm nhân vùng vẫy quyết liệt, hất rơi cả cái gáo. Đao Ba nổi điên, tung
chân đạp một phát ngã lăn, rồi chỉ tay quát hỏi: “Cớ gì mày không uống? Mày
thì khác gì bọn chúng hả?”
Người kia gượng ngồi dậy, lầm rầm trong miệng: “Ta là con người, không
phải súc vật!”
“Con người?” Đao Ba xách bổng gã tù phạm lên. “Mẹ kiếp, hạng mày mà
cũng dám tự nhận là người ư? Đồ rác rưởi chúng bay, có cái gì mà dám tự nhận
là con người hả?”
Dứt lời y ném bịch gã phạm nhân xuống, vớ roi da quất lia lịa xuống đầu cả
đám người, vừa quất vừa chửi rủa: “Ngươi! Đồ khốn kiếp chuyên lường gạt
buôn bán trẻ con. Ngươi! Đồ dâm tặc quen thói vin cành bẻ hoa cưỡng hiếp đàn
bà con gái. Còn ngươi! Đồ giặc cướp giết người! Lũ rác rưởi các ngươi, có tên
nào xứng là con người không? Lão tử ta chỉ hận không thể cho mỗi tên chúng
bay một đao chết phứt, khỏi lụy thân ta phải đưa các ngươi đến Thanh Hải ngao
du trong cái thời tiết khốn nạn này!”
Tới đây, y quay lại gã phạm nhân lúc nãy, quất roi quát tiếp: “Nhất là ngươi!
Đâu chỉ hiếp dâm, giết người, còn lừa tiền lừa bạc của người ta nữa. Ta thật
không hiểu, cái tội của ngươi xử lăng trì hãy còn quá nhẹ, thế mà con bà nó,
ngươi còn được sống trơ trơ, thật không biết đã giở thủ đoạn gì, bỏ ra bao nhiêu
tiền chạy tội nữa. Vậy mà nghe nói ngươi còn là tú tài nữa đấy, chỉ riêng chừng
đó thôi cũng đáng để tội tăng thêm một mức nữa rồi!”
“Ta không làm!” gã phạm nhân kia bất ngờ hét lên. “Ta không giết người
cưỡng dâm, cũng không hề lừa đảo, dối trá. Ta bị vu oan!”
“Hừ! Tên tội phạm nào chẳng nói với ta như vậy,” Đao Ba lại múc một gáo
nước tiểu trong thùng gí vào miệng gã phạm nhân. “Ta hỏi ngươi lần nữa, uống

nguon tai.lieu . vn