Xem mẫu

4 0 . T rẽn c h ỉểc áo "kh á n g c h iển ” rong kháng chiến, Bác Hồ có hai bộ quần áo sang nhất. Đó là “bộ kaki vàng” mặc trong ngày Bác đọc “Tuyên ngôn Độc lập” và “bộ kháng chiến” may trước nàm 1949. Trong chiếc áo “kháng chiến” có một chỗ mạng gần vai, một vệt sờn nhỏ ở khuỷu tay và một vệt thâm mờ mờ do vải bạc màu. Mỗi dấu vết đó đều có sự tích riêng. * Cái vết mạng gầu vai là từ chiến dịch Biên giới kia đấy. Một hôm, Bác cùng các chiến sĩ đi lẫn trong đoàn dân công. Bác đi cạnh một cụ già. Hai người trò chuyện cởi mở, Bác nói với ông cụ dân công: - Cụ già thế mà còn hết lòng phục vụ tiền tuyến, làm gương cho con cháu. Cụ dân công cười hể hả, báo: - Tôi bì sao được với cụ. Cụ tóc bạc như vậy mà vẫn tham gia quân đội, thế mới gọi là chiến sĩ bạch đầu. Đến khi qua suôi, cụ già dân công bỗng sẩy chân, may mà Bác Hồ đờ kịp nên cụ không bị ngã... Nhưng cái đinh ở đòn gánh đâ móc vào làm rách áo Bác. ông cụ dân công cảm ơn người bạn già, và hai người lại tiếp tục trò chuyện... * Còn vết sờn ỏ khuỷu tay là do Bác ngã ngựa ở Ngòi Thia. Hôm dó, Bác đi họp Hội đồng Chính phủ. Bác đi giữa, anh Trường đi trước và anh Bốn đi sau cùng, cách nhan khoảng chừng 50 mét để phòng máy bay địch. Ba con ngựa men theo mé rừng, phi rất đẹp. Đến một quãng vòng cung, 111 NGUYỄN NGỌC TRUYỆN có cây tre đổ ra đường, ngựa không dừng kịp. Tháy Bác ngã, anh Bôn hoảng hô”t nhảy xuô`ng ngựa, hỏi: - Thưa Bác, có việc gì không ạ? Bác đă đứng lên, cười: - Các chú đừng lo, ta đi thôi. Nhìn thấy ở khuỷu tay áo Bác có vết đât, ở ông quần lại có vết máu, hai chiến sĩ bảo vệ đều ân hận. Bác liền bảo: - Bác cũng có khuyết điểm là giục chú Trường phóng nhanh cho kịp giờ... * Và còn c á i v ệ t Ì Ì I Ờ m ờ g ầ n g ấ u á o là kỷ niệm lần Bác đi thăm tỉnh X. Bác cùng các cán bộ lành đạo địa phưưng ra đồng, bà con đang chông hạn, Bác cầm dây gàu dáng thành thạo, còn ông kia thì lóng nga, lóng ngóng, nên chiếc gàu cứ nhũng nhẵng, va miệng vào máng nước bình bịch. Mặt ông ta đỏ gay, mồ hôi như tắm... Một chiến sĩ cảnh vệ sợ Bác m ệ t, đ ến x in th a y cho ông kia. B á c k h ô n g cho, bảo; - Không được. Để chú ấy tập làm ân với Bác. Muốn lãnh đạo nông nghiệp, thì phải biết cách làm ăn của nông dân chứ! Cuô"i cùng, Bác cũng huấn luyện cho ông cán bộ biết tát nước. Nhưng lần ây, trên áo Bác có vết bùn dính, xát xà phòng mãi nên màu vải bạc hơn chỗ khác. (T h eo N gọc C hâu) 112 41. Được B á c tặng ảnh hiến sĩ Lý Phúc Nha được Đại đội trưởng phân công bảo vệ một khu vực quan trọng trong vùng Đại hội Đảng (lần thứ 11-1951). Đại đội trưởng dặn: - Khu vực ta bảo vệ là cả con người, thì nơi này là bộ óc. Mặc dù các đại biểu đã có giấy ra vào và phù hiệu, nhưng phải kiểm tra thật kỹ để bảo đảm nghiêm mật. Lúc sau, Nha thấy một cụ già người cao, đội cái nón cũ, quần xắn lên đầu gôl, chân đi dép cao su, vai mang túi vải, xăm xăm đi về phía mình, ông cụ hiền từ hỏi: - Chú gác đây à? - Dạ. Thây ông cụ định bước vào khu vực câ”m, Nha bôi rối vội nói: - Cụ cho cháu xem giấy - Bác đây mà, chú cũng ra vào ạ! hỏi giây ư? Một cán bộ vừa đi đến, thấy thế cũng bảo: - Bác đấy, thế mà đồngchí hỏi giấy thìlạ thật! - Bác cũng phải có giây mà! Có giấy mới đượcvào mà! Người cán bộ toan gắt với Nha, thì ông cụ bảo đi gọi cán bộ đại đội và ôn tồn hói: - Chú người dân tộc gì? Quê ở đâu? Vào bộ đội lâu chưa? Lúc này Nha mới thây ông cụ có vẻ quen quen, lại hỏi han thân mật, bèn thưa: - Dạ, cháu người Sán Cnỉ, quê ở Thái Nguyên, vào bộ đội được hơn một năm rồi ạ! Giữa lúc đó, đại đội trưởng chạy tới, vẻ hôt hoảng: 113 NGUYỄN NGỌC TRUYỆN • Bác Hồ đây mà! Sao đồng chí không đế Bác vào nhà của Bác? Nha sung sướng vì được gặp Bác Hồ, nhưng lại bô`i rôì tự trách sao mình lại đi hỏi giây Bác. Bác tươi cười: - Chú làm nhiệm vụ như vậy là tốt. Nghe Bác nói thế, Nha mới hết lo. Sáng hôm sau, hết giờ thể dục, Bác cho gọi Nha và cán bộ chỉ huy lên gặp. Bác bảo mọi người ngồi, rồi Bác tự tay rót nước mời. Đoạn, Bác lấy trong cuốn sách ra một tâm ảnh cúa Bác, cầm bút ghi mấy dòng chữ phía sau, trao cho Nha và nói: - Chú Nha mới vào bộ đội chưa biết Bác. Hôm qua thây Bác không có giấy nên không cho vào nơi quy định, như vậy là đúng và đáng khen. Bác thướng chú Nha chiếc ảnh cùa Bác. Còn đại đội trưông và chính trị viên trao nhiệm vụ cho chiến sĩ chưa rõ, lại chưa giới thiệu cho chiến sĩ biết Bác, làm trở ngại đến còng việc, Bác phê bình. Các chú có đồng ý không? Từ chỗ Bác ra về, Nha sung sướng và cảm động... nhưng lại cứ thương đại đội trưởng và chính trị viên vì mình mà bị phê bình. ( T h e o A n Q u ă n ) 114 4 2 . Nữ TIỂP VIÊN HÀNG KHÔNQ hượng! Về chuấn bị để ngày mai tham gia phục vụ chuyến bay đưa Bác đi Trung Quốc nhé! Nghe câ`p trên nói rõ ràng như thế mà Nguyễn Phi Phượng cứ ngỡ mình nghe lầm. về nhà mà cả đêm nôn nao không ngủ được. Ngày ây, cô nữ sinh trường cấp III Chu Vàn An (Hà Nội) Phi Phượng vừa 18 tuổi và mới vào làm tiếp viên hàng không... 4 tháng. Chuyên cơ IL14:482 đưa Bác đi Bắc Kinh khởi hành sáng sớm 2-11-1960. Máy bay cât cánh, Bác bảo cô đến ngồi cùng Bác. Bác hỏị thám chuyện gia đình, học hành cứ như người ông hỏi chuyện cháu. Bác không kêu tên mà gọi cô là bé, xưng Bác. Những câu chuyện xoay quanh việc học, việc làm đan xen nhau và cuô`i buối Bác nói với cô một điều mà sau này không thê’ nào quên được: Từ phải qua trái: Bác, nữ liếp viên Phi Phượng và thư ký Vũ Kỳ trẽn chuyền bay lịch sử ngày ẩy 15 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn