Xem mẫu

Ngày 25 tháng Năm

Tôi đã nuôi một ý định, song không muốn cho bạn hay, khi nó chưa được thực hiện. Nhưng giờ
đây bạn sẽ được biết, vì ý định ấy đã tan thành mây khói. Đã lâu rồi lòng tôi ấp ủ ý định ném
mình vào chiến trận! và chính vì thế tôi đã theo ông hoàng về đây, chỉ vì ông là tướng của... Vừa
rồi, nhân một cuộc dạo chơi, tôi đã để lộ cho ông biết ý định của tôi. Nhưng ông tướng khuyên
can tôi... đừng dại! Nếu như lúc ấy tôi không chịu lắng nghe những lý lẽ của ông, thì chẳng qua
chỉ vì tôi thích thế, chứ đâu phải là tôi cứng đầu.

Ngày 11 tháng Sáu

Mặc bạn muốn nói gì thì nói, tôi không thể ở đây lâu hơn nữa. Ở đây làm gì kia? Tôi chỉ thêm
chán ngán. Ông hoàng đãi ngộ tôi thật khó ai sánh bằng, nhưng tôi không vui. Suy cho cùng, hai
chúng tôi chẳng có gì chung. Ông hoàng là người có tri thức, nhưng là một tri thức bình phàm,
sự thù tiếp của ông làm cho tôi khuây khỏa không hơn gì một cuốn sách viết khôn ngoan. Tôi ở
đây tám ngày nữa, rồi lại lang thang lưu lạc giữa cõi đời. Điều hay nhất tôi làm được ở đây là vẽ.
Ông hoàng cũng cảm thụ được nghệ thuật, có lẽ ông sẽ còn cảm thụ được mạnh mẽ hơn nữa, nếu
như ông không bị chứng sính thuật ngữ và tinh thần khoa học đại khái của ông giới hạn và ức
chế. Thỉnh thoảng tôi cao hứng hướng đạo ông vào nghệ thuật và thiên nhiên, nhưng thường phải
nghiến răng bậm môi, vì ông đột ngột tuôn ra một tràng thuật ngữ vô vị về nghệ thuật, vì ông cứ
tưởng như thế là hay lắm.

Ngày 16 tháng Sáu

Vâng, chính thế: tôi chỉ là lữ khách, là kẻ hành hương qua trái đất! Các người hơn tôi chăng?

Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 81

Ngày 18 tháng Sáu

Tôi đinh đi đâu về đâu nhỉ? Bạn hãy để tôi giãi bày. Tôi buộc lòng phải ở đây thêm nửa tháng
nữa, sau đó tôi có ý định sẽ tới thăm các hầm mỏ ở... nhưng thật tình không phải thế. Tôi chỉ
muốn về gần Lotte hơn. Tất cả chỉ có thế!
Tôi cười nhạo tim tôi... và chiều theo ý nó.

Ngày 29 tháng Sáu

Không! Vạn sự sẽ tốt lành! Sẽ mãn nguyện! Nếu như...
Tôi... Chồng của nàng! Hỡi Chúa, Người đã sáng tạo nên tôi, giá như Người cũng dành sẵn cho
tôi diễm phúc ấy, thì trọn vẹn đời tôi sẽ chỉ là một lời cầu nguyện hướng lên Người! Tôi không
muốn cưỡng lại mệnh trời! Hãy tha thứ cho những giọt lệ của tôi! Hãy tha thứ cho những ước
nguyện vô vọng của đời tôi! Nàng... Vợ của tôi! Ôi chao! Giá như tôi được ôm trong vòng tay
mình con người đáng yêu nhất dưới vòm trời trần thế!... Wilhelm, toàn thân tôi vẫn rùng mình ớn
lạnh, khi thấy Albert ôm thân hình thanh tú của nàng.
Tôi có được quyền nói điều ấy hay không? Sao lại không, Wilhelm? Chắc chắn sống với tôi,
nàng sẽ hạnh phúc hơn là sống với Albert! Ôi, anh ta không phải là con người có thể đáp ứng
được tất cả những khát vọng của hồn nàng! Người ấy thiếu một chút mẫn cảm, thiếu một chút...
thôi, tùy bạn muốn hiểu sao thì hiểu, quả tim của Albert không hề xao xuyến khi... được đọc một
trang sách xúc động, trong lúc đó thì trái tim nàng và tim tôi đã gặp nhau trong cùng một nhịp
đập, và hàng trăm cảnh ngộ khác nữa, khi chúng tôi có dịp bày tỏ tình cảm của mình về hành vi
của một người thứ ba. Wilhelm thân yêu!... Thật ra Albert cũng yêu nàng hết lòng, nhưng một
tình yêu như thế đâu có xứng với nàng!
Một người khách không mời đã làm gián đoạn những ỷ nghĩ của tôi. Nước mắt tôi đã khô. Ý
nghĩ đã trở nên tản mạn. Thôi nhé, chào bạn thân yêu.

Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 82

Ngày 4 tháng Tám

Nỗi đau đời đâu phải chỉ riêng tôi. Mọi người đều thế cả, đều bị lường gạt trong hy vọng, bị đánh
lừa trong muôn nỗi chờ mong. Vừa rồi tôi tới thăm người đàn bà nhân hậu sống bên cây bồ đề.
Thấy tôi, cậu con lớn chạy ra, reo lên vui mừng khiến bà mẹ quay lại, trông bà thật tiều tụy thê
luong. Câu nói đầu tiên của bà: "Cậu ơi! Thằng Hans của tôi nó chết rồi!" Hans là con út của
người mẹ. Tôi lặng đi. Bà tiếp lời: - "Ông nhà tôi từ Thụy Sĩ trở về, chẳng mang theo đuợc gì,
đọc đuờng lại bị sốt thương hàn, nếu không có những nguời hảo tâm giúp đỡ thì có lẽ đã phải đi
ăn mày mới về đuợc đến nhà..."
Tôi không nói đuợc lời nào với bà, lặng lẽ cho chú bé ít tiền. Bà mẹ nài ép tôi cầm theo vài trái
táo. Tôi xin nhận và ra đi, rời khỏi một nơi đầy kỷ niệm u buồn.

Ngày 21 tháng Tám

Đối với tôi, mọi thứ đều đổi thay nhanh như trở bàn tay. Cũng có lúc một đốm sáng tươi vui của
cuộc đời muốn bừng lại trong tôi, nhưng hỡi ôi, nó chỉ bừng lên trong khoảnh khắc. Khi ấy, tôi
chìm đắm trong mơ màng, và không sao ngăn cản được ý nghĩ: sao đây, nếu như Albert chết đi?
Người sẽ trở thành...! Vâng, thế đấy, và nàng sẽ... rồi ý nghĩ hão huyền đó ám ảnh tôi triền miên,
cho tới khi nó dẫn tôi tới bên bờ vực thẳm, và tôi giật mình run rẩy...
Cứ mỗi lần qua cổng thành, đọc theo con đường lần đầu tiên tôi đã ngồi xe đi qua để tới đón
nàng dự vũ hội, tôi lại nghĩ: ngày ấy khác bây giờ biết bao! Tất cả, tất cả đã qua rồi! Chẳng còn
đâu đấu tích của thời qua, chẳng còn đâu cái mạch đập xốn xang của tình cảm đã nhen nhóm ở
trong tôi thuở ấy! Tôi cảm thấy mình chẳng khác chi hồn ma một ông hoàng, lúc sinh thời cường
thịnh oai phong, ông đã xây một lâu đài thật nguy nga tráng lệ, rồi khi nhắm mắt xuôi tay, với hy
vọng tràn trề, ông để lại nó cho cậu con trai yêu dấu của ông; và giờ đây, hồn ma trở lại lâu đài
xưa: tất cả đã cháy trụi và tan hoang.

Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 83

Ngày 3 tháng Chín

Đôi khi tôi không thể hiểu nổi là làm sao một kẻ khác lại có thể yêu nàng, lại được quyền yêu
nàng, trong lúc tôi yêu nàng chuyên nhất đến thế, da diết đến thế, trọn vẹn đến thế, và chẳng biết
gì khác, chẳng thấy gì khác, chẳng có gì khác... ngoài nàng.

Ngày 4 tháng Chín

Vâng, thế đấy; thiên nhiên đang vào thu, và mùa thu đang đến trong lòng tôi và quanh tôi. Những
chiếc lá hồn tôi đã nhuốm vàng, và đã thấy lá vàng rơi từ cây đời lân cận.
Ngay khi tôi mới tới đây, tôi đã kể cho bạn nghe về một tên gia nhân ở trang trại, chắc bạn còn
nhớ chứ? Vừa rồi đến Wahlheim, tôi đã hỏi thăm về anh ta và được biết: anh đã bị đuổi khỏi nhà
bà chủ, không còn ai muốn biết đến anh nữa. Hôm qua trên đường sang làng bên, tình cờ tôi gặp
anh. Tôi bắt chuyện. Anh đã kể cho tôi nghe câu chuyện đời của anh. Câu chuyện đã làm tôi hết
sức xúc động, và nếu tôi thuật lại, chắc bạn sẽ dễ dàng hiểu tôi. Nhưng kể lại có ích gì? Tại sao
tôi không giữ riêng cho mình những gì làm lòng tôi lo âu, khốn khổ? Tại sao tôi cứ phải làm cho
bạn ưu phiền? Và không phàn nàn, trách cứ tôi? Thôi, cũng mặc lòng, âu cũng là cái duyên số
của tôi!
Thoạt tiên, với vẻ mặt u buồn lặng lẽ thoáng ngượng ngùng, người thanh niên ấy chỉ trả lời
những điều tôi hỏi, nhưng chẳng mấy chốc anh đã cỏi mở hơn, như thể nhận ra tôi cũng cùng hội
cùng thuyền. Anh thú nhận lỗi lầm và than vãn với tôi về nỗi bất hạnh của đời anh. Bạn ơi, ước
gì tôi có thể nhắc lại cho bạn nghe đúng từng lời từng chữ! Với vẻ mãn nguyện và sung sướng
được nhắc lại những kỷ niệm của mình, người trai ấy thú thật với tôi rằng càng ngày anh càng
thêm đắm đuối mê say bà chủ trại, đến nỗi rốt cuộc anh chẳng biết mình làm gì nữa, anh chẳng
hay mình phải nói gì nữa, đầu óc anh mê mẩn chẳng ra sao, anh chẳng muốn ăn, chẳng muốn
uống và đêm đêm không tài nào ngủ được, như có cái gì tắc nghẹn trong cổ họng, anh đã làm
những việc không nên làm, người ta sai bảo anh điều gì, anh quên khuấy đi mất, như thể anh bị
Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 84

quỷ ám ma trêu. Cuối cùng, một ngày kia, khi biết nàng đang ở trên nhà kho, anh lên theo, hay
nói đúng hơn: anh bị cuốn hút đến bên nàng. Vì nàng không đáp lại những lời cầu xin của anh,
nên anh đã muốn chinh phục nàng bằng sức mạnh. Anh cũng chăng biết vì sao anh làm thế, anh
thề có Chúa chứng giám cho lòng anh, đối với nàng, anh luôn luôn có ý định chân thành: anh
không có mơ ước nào mãnh liệt hơn là được cưói nàng làm vợ, và suốt đời có nàng sống bên
anh. Sau khi kể lể một hồi lâu, anh bỗng ngập ngừng, do dự, như thể người có chuyện muốn nói
lắm, nhưng vẫn còn e ngại. Sau cùng, vẫn với vẻ ngượng ngập ấy, anh thú thật với tôi rằng nàng
đã cho phép anh có một vài cử chỉ rất thân tình, và ưu ái cho phép anh được gần gũi nàng tới
mức nào. Hai ba lần anh cắt ngang câu chuyện, nhắc đi nhắc lại với những lời thề thốt nồng nhiệt
nhất, rằng anh nói thế không phải nói xấu nàng, và theo lời anh, anh vẫn đang yêu nàng và quý
trọng nàng như trước đây, chuyện riêng ấy anh sẽ không bao giờ đem ra kể, anh chỉ nói với tôi vì
muốn tôi hiểu anh: không phải anh là kẻ xấu xa và ngu dại... Viết đến đây, bạn thần quý nhất của
tôi ơi, tôi lại muốn cao giọng hát lại bài ca muôn thuở ấy: Ôi, ước gì có thể diễn tả cho bạn biết
thật rõ ràng về người thanh niên ấy, hệt như anh đã đứng trước tôi và giờ đây còn hiện rõ trước
mắt tôi! Ước gì tôi có thể thuật lại cho bạn nghe tất cả mọi chuyện, để bạn cảm nhận được là tôi
quan tâm đến số phận của anh ta như thế nào! Nhưng viết thế cũng đủ rồi, vì bạn vốn hiểu tôi,
bạn biết rõ cái thân phận của tôi, và vì thế bạn hiểu rõ vì sao những con người bất hạnh lôi cuốn
tôi, nhất là người con trai khốn khổ ấy.
Khi đọc lại lá thư tôi mới hay là đã quên không kể cho bạn rõ phần kết của câu chuyện. Đoạn kết
dễ đoán lắm: nàng đã kháng cự. Em trai nàng chạy đến. Từ lâu ông em này đã thù ghét anh ta và
muốn tống khứ anh ta ra khỏi nhà, vì sợ nếu chị ông tái giá, các con ông sẽ mất phần gia tài hy
vọng được thừa kế do chị ông không có con. Ngay tức khắc, ông đuổi người gia nhân ra khỏi nhà
và làm cho chuyện đó ầm ĩ lên, đến nỗi đầu bà chủ trại có muốn cũng không đám thu nhận anh ta
nữa. Bây giờ bà chủ đã có gia nhân mới, chỉ vì người này mà ông em và bà chị cũng xung khắc
với nhau luôn, người ta còn quả quyết rằng bà muốn tái giá với người giúp việc đó. Còn chàng
trai khốn khổ kia thì kiên quyết không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Những điều tôi vừa kể lại với bạn không có gì là thêu dệt hay gia giảm sự thật, thậm chí tôi có
thể nói rằng: tôi đã tường thuật kém lắm, quá kém là đằng khác, và cũng đã làm cho câu chuyện
trở nên thô kệch vì đã dùng những từ ngữ vốn quen thuộc với nền đạo đức của chứng ta.

Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com

Page 85

nguon tai.lieu . vn