Xem mẫu

Chương 17 Mắt mình sao cứ dính lại không mở đƣợc thế này. Chân thì phồng rộp. Mình đã làm gì nhỉ? Chí ít cũng không phải mình đang ở trong tù. Mình cần nằm thêm một lát để xác định phƣơng hƣớng. Mình sẽ không bao giờ làm nhƣ thế nữa. Hình nhƣ mình đã làm chuyện gì đó liên quan đến gia súc. Và liên quan đến rƣợu bia nữa. Và liên quan đến tiệc tùng. Và những lon rƣợu táo. Đầu óc mình sao mà tệ thế. Mình không thích thế này chút nào khi mà mình thậm chí không biết tháng này là tháng mấy. Ai đã lục lọi tủ và lôi những ngăn kéo kia ra thế nhỉ? Và mình chỉ có mỗi một cái áo khoác và một mảnh chăn phủ lên ngƣời. Marion kia ƣ? Hóa ra chỉ là tấm đệm trên giƣờng cô ấy thôi. Gã ngồi dậy. Dụi mắt. Chuông cửa reo. Đóng hết các cửa. Cài chốt kỹ. Nhà này bị niêm phong rồi, ngƣời nhà này biến sạch rồi, đồ khốn điên khùng ạ. Kẻ quấy rầy đang tìm đến cửa sau. Sebastian trần truồng bò qua căn phòng khách phía đông vào bếp. Vặn chìa khóa và bò trở lại phòng khách phía đông, đợi dƣới gầm bàn. Qua chiếc gƣơng gắn trên bức tƣờng đối diện gã nhìn thấy chiếc mũ lƣỡi trai của ngƣời đƣa thƣ lƣớt qua. Mình phải gặp ngƣời đƣa thƣ mới đƣợc. Lấy tạm cái chăn trên giƣờng của cô Frost quấn vào ngƣời vậy. - Tôi đây. - Tôi vừa mới đi vòng ra sau nhà. Tôi nghĩ có lẽ ông không nghe thấy tiếng chuông. Tôi có một bức thƣ bảo đảm cho ông, ông ạ. Hôm qua tôi đến nhƣng không thấy ai ở nhà. - Đi vắng cả. Tôi vừa mới tắm xong. - Ông ký vào đây, đƣợc chứ ạ? Xin lỗi đã quấy rầy ông. Hôm nay ấm hơn một chút đấy ạ. - Tôi cũng hy vọng thế. Cảm ơn ông rất nhiều. Nếu anh không thấy tôi ở nhà, thì cứ để thƣ dƣới cánh cửa nhé. Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com Page 240 - Và còn có một bức thƣ nữa đây ạ. - Tốt. - Cảm ơn ông. - Chúc một ngày tốt lành. Anh chàng đƣa thƣ đó ăn nói thật dễ nghe. Mình phải viết thƣ lên bộ trƣởng bộ Bƣu chính để ngƣời ta cất nhắc anh chàng này mới đƣợc. Lấy dao rọc thƣ thôi. Ông Dangerfield kính mến, Tôi đã cố gắng liên lạc với ông theo địa chỉ hiện thời nhƣng không thành công. Tôi gửi bức thƣ này theo hình thức bảo đảm với hy vọng rằng cuối cùng thƣ sẽ đến tay ông. Tôi có vô khối việc phải làm và tôi không có thời gian để tìm cách liên lạc với ông. Nhƣ ông biết đấy, ông nợ tôi năm mƣơi tƣ bảng tiền thuê nhà và ông đã vi phạm hợp đồng thuê nhà bởi đến tháng Mƣời năm tới hợp đồng thuê nhà mới kết thúc, và vậy là còn mƣời bốn tháng, một tuần bốn ngày nữa. Tôi sẽ không tính một tuần bốn ngày lẻ đó nếu nhƣ trong tuần này ông gửi cho tôi tất cả hoặc một phần số tiền nợ. Kể từ khi chúng tôi gặp phiền phức trong chuyện này vợ tôi không đƣợc khỏe. Và khi chúng tôi ghé thăm ngôi nhà tôi rất tiếc khi thấy nó trong tình trạng lộn xộn nhƣ thế và thực sự nó làm vợ tôi phát buồn nôn. Ông Dangerfield, tôi muốn ông biết rằng tôi không gây xáo trộn gì ở đó cả và cũng không nhòm ngó bất cứ thứ gì đƣợc coi là tài sản của ông. Nhƣng tôi cảm thấy rằng ông nên biết rằng một cái chảo rán to và một cái xoong đã biến mất. Chỉ còn một trong số bốn chiếc cốc và hai trong số bốn cái đĩa, một cái bị vỡ. Sôpha cần sửa chữa và một cái ghế cũ, là đồ cổ có những cái núm tròn, đã biến mất. Thảm Axminster đầy những vết ố do súp rơi vãi, những vết ố mà vợ tôi, vì nghĩ đến vợ ông, không muốn tôi nêu ra đây. Tôi phải bỏ ra không ít tiền để thuê thợ hàn ống nƣớc sửa ống nƣớc trong nhà vệ sinh và tay thợ đó cho Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com Page 241 biết rằng ống nƣớc đã bị phá hoại bởi một vật có thể là rìu, và anh ta còn phát hiện ra những lỗ thủng đáng ngờ khác. Khuyên ông xem xét các phƣơng pháp sống của ông không phải là việc của tôi, ông Dangerfield ạ, nhƣng vợ tôi rất buồn vì một quý ông ngƣời Mỹ nhƣ ông lại không giữ đƣợc những chuẩn mực của ngƣời Mỹ mà cả hai chúng tôi đều đã biết, nhƣng vợ tôi và tôi vẫn tự hào vì đƣợc công nhận là công dân của cái đất nƣớc ở bên kia bờ đại dƣơng đó. Trƣớc khi dừng bút, tôi xin báo cho ông biết rằng trần phòng ngủ đã sập mất một mảng lớn và nó làm vợ tôi choáng váng đến nỗi tôi không dám để bà ấy lên gác nữa. Hai chiếc gƣơng đã biến mất, một chiếc là đồ cổ rất khó kiếm và một tấm rèm đăng ten ở phòng khách cùng chín chiếc của một bộ dao kéo đủ loại cũng không thấy đâu. Tôi sẽ vui lòng bỏ qua những thứ nhỏ nhặt nhƣ những vết bẩn trên thảm hay vết mỡ trên bếp nếu nhƣ tuần này tôi hài lòng với việc gửi tiền thanh toán của ông. Từ khi hợp đồng thuê nhà bị phá vỡ, vợ tôi đã phải đi gặp bác sĩ nhiều lần và tôi phải trả không ít chi phí thuốc thang cho bà ấy. Ông Dangerfield ạ, tôi biết ông sẽ làm nhƣ tôi yêu cầu và tôi sẽ rất cảm kích nếu ông cho tôi biết khi nào ông sẽ gửi tiền trả tôi, bởi nếu để quá lâu e rằng tôi không hài lòng đâu. Tôi chƣa muốn liên lạc với luật sƣ của tôi vội vì tôi cảm thấy rằng có lẽ ông hơi bận bịu vì cháu nhỏ và vô tình quên khoản nợ mọn giữa chúng ta. Tôi gửi lời thăm vợ ông, ngƣời mà cả vợ tôi và tôi đều hy vọng luôn đƣợc mạnh khỏe. Kính chào Egbert SKULLY °°° Ông Skully kính mến, Tôi bị vƣớng cổ vào một chiếc máy cán và bị tàn tật vĩnh viễn. Bạn chân thành của ông Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com Page 242 S.D Sao chúng ta lại không thể là bạn nhỉ. Những ngƣời bạn của Chúa. Nhà im thế, không một tiếng động, xây bằng cao su chắc. Gã bật bếp lên, đổ nƣớc vào ấm. Cô Frost luôn sốt sắng bỏ một xu vào rãnh trả tiền trên đồng hồ đo gas. Giờ thì xem O'Keefe viết gì nhé? Kenneth, có tin gì mới không? Cậu có tin khủng khiếp không đấy? Đừng có kể với tôi những điều khó chịu nhé. Chỉ kể những điều tốt đẹp thôi. Mình nghĩ mình phải đi khỏi đây thôi. Ở một mình trong cái nhà này mình thấy cô đơn quá. Mình sợ cái lạnh lẽo tột cùng này thế, và bằng mọi giá mình phải tránh nó mới đƣợc. Thế giới này gây cho mình bao nhiêu đau buồn và nhục nhã. Mình đau khổ và sợ hãi. Nhƣng trƣớc khi mình bại hoại, cuốn gói, khô héo hay ốm yếu, vài ngƣời sẽ phải biết việc đó. Kenneth ạ, chớ có nhẫn tâm. Giả Dối thân mến, Cậu không gửi tiền trả tớ. Nhƣ tớ đoán. Đƣợc. Tớ biết chuyện của cậu đang rối beng. Tớ không thể chết dí ở đây thêm nữa - nhƣ cậu nói, funt. Giờ tớ muốn thu xếp với cậu. Đừng gửi tiền sang đây cho tớ bởi vì tớ sắp trở về cái xứ ấy đấy, thứ Hai tới tớ sẽ về đến nơi. Ba tuần trƣớc tớ đã đăng quảng cáo trên tờ Thời báo Ai Len. Và tớ đã kiếm đƣợc việc làm. Cậu đã bao giờ nghe nói đến bà Éclair, đến công ty Roundwood chƣa? Đúng là bà Éclair muốn một đầu bếp ngƣời Pháp. Cậu có thể tự thu thập những thông tin còn lại. Vì tất cả những mục đích thực tiễn, giờ tớ là ngƣời Pháp. Tớ cảm thấy trong nhà bếp của bà Éclair tớ có những cơ hội làm chuyện lãng mạn với những đứa con gái rửa bát, những đứa sẽ đáp ứng sự thèm khát của tớ. Giờ tớ không biết chắc liệu tớ có có đƣợc công việc đó hay không nhƣng bà Éclair nói rằng bà ấy sẽ bao lộ phí trở về Ai Len của tớ và ở đó cậu đóng vai trò quan trọng. Tớ muốn cậu chuẩn bị bảy (7) bảng để sẵn đó cho tớ để tớ khỏi bị chết đói ở cái nƣớc nông nghiệp đó. Tớ nhận thấy rằng cái đói đẩy một ngƣời vào thế bất lợi khi mà ngƣời đó giao du với Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com Page 243 những ngƣời đƣợc ăn ba bữa một ngày. Tớ phụ thuộc vào cậu đấy. Tớ đã từ bỏ tình dục đồng giới vì nó chỉ thành công trong việc làm cho cuộc sống của tớ thêm rối rắm. Tớ tự thỏa mãn bằng cách dùng tay nhƣ thƣờng lệ nhƣng tớ thấy việc đó tẻ ngắt. Tuy nhiên, tớ đã viết cái mà tớ gọi là "Những hƣớng dẫn cho những ngƣời mới làm quen với việc thủ dâm" bằng tiếng Hy Lạp để bổ sung tính phức tạp cho cái trò đó, nhƣng tớ đã bỏ dở chừng trong thất vọng. Tớ bỏ khi tớ quyết định quay trở về cái xứ ấy. Nếu tớ phải làm ngƣời độc thân thì tớ sẽ sống ở cái nơi mà sự độc thân đƣợc coi là một đức hạnh. Tớ nói tiếng Pháp đủ giỏi để giả làm ngƣời Pháp. Tớ kể với bà Éclair rằng tớ đã tốt nghiệp ở Anh và đã đi đến nhiều nơi trên đất Mỹ. Chuẩn bị bảy bảng cho tớ. Nếu không tớ sẽ đi tong đấy và sẽ phải phó mặc tớ cho bà Éclair ngƣời mà tớ muốn gây ấn tƣợng bằng khả năng sử dụng tiếng Anh cũng nhƣ những mối quan tâm khác mà tớ thể hiện ở nơi đó. Tớ cũng muốn có vẻ đồng bóng bởi vì cái đó sẽ mang lại cho tớ ít nhiều chuyện phiêu lƣu và có lẽ tớ có thể gặp một số vị khách giàu có của bà ta sau khi họ đã chén no nê những món ăn ngon do cái nhà bếp chỉn chu của tớ chế biến. Nếu mọi việc xấu đi thì tớ sẽ luôn có thể gợi ý bà Éclair lái cái mông trong một âu nƣớc sốt. Đừng làm tớ thất vọng. Chúa phù hộ cho cậu, Kenneth O'KEEFE Công tƣớc của Serutan Kenneth ạ, tất cả chúng ta đều muốn có tiền. Và cậu phải biết rằng nếu tôi mà có chút tiền thì tôi chỉ muốn đƣợc chia đi thôi. Nhƣng thứ duy nhất mà tôi có ở đấy là một đống tạp chí, thứ mà tôi sắp đem đốt để sƣởi. Ngày bị những đám mây che phủ, biển xám xịt dâng cao và ngoài kia thấp thoáng bóng những con ngựa trắng. Những con ngựa gõ vó điên cuồng và bực bội dọc bãi biển. Trƣớc Cộng đồng chia sẻ sách hay: http://www.downloadsach.com Page 244

nguon tai.lieu . vn