Xem mẫu

CHƯƠNG III
GIAN TRUÂN NƠI MIỀN
ĐẤT HỨA

166

Gian Truân chỉ là Thử Thách

1. Sài Gòn, Bước Đầu Vào Đời
Những ngày cuối năm học ở Trường Đại học
Huế, trong khi nhiều người xốn xang thì lòng tôi vui
mừng quá đỗi bởi ước mơ đặt chân đến Sài Gòn không
còn xa vời vợi nữa. Tôi không màng đến những sinh
hoạt hằng ngày ở trường bởi đã đến lúc phải thực hiện
quyết tâm đến với miền đất hứa Sài Gòn, phải dứt áo ra
đi bỏ lại sau lưng thành phố Huế hiền hòa thân thương
- nơi có người mẹ già vẫn hằng ngày vật lộn với ruộng
đồng.
Sài Gòn! Đó là nơi chứa đựng bao thứ tươi đẹp
mà một người trẻ như tôi luôn khao khát đặt chân đến.
Là mảnh đất phồn hoa, trù phú, là niềm hy vọng của
biết bao nhiêu người ở tỉnh lẻ. Cuối cùng thì giấc mơ
cháy bỏng từ rất lâu cũng sắp thành hiện thực!
Việc tôi rời Huế sẽ phần nào đỡ gánh nặng cho
mẹ. Mẹ có thể tự lo ở quê nhà. Tôi rời Huế vì ý nghĩ
muốn thoát khỏi vùng đất nghèo khó để tìm cơ hội thay
đổi cuộc đời. Hy vọng Sài Gòn sẽ là nơi tôi có thể vừa
học vừa kiếm tiền giúp mẹ, là nơi tôi có thể đua tranh
trong môi trường mới. Đó là những lý do thôi thúc tôi
ra đi.
Dù thường xuyên nghĩ về những dự định, những
kế hoạch sẽ thực hiện ở Sài Gòn nhưng thật ra tôi chưa
có hình dung nào trọn vẹn, cụ thể về nơi ấy. Tất cả
những gì biết được chỉ qua báo chí, một số hình ảnh
hay lời kể, còn Sài Gòn trong hiện thực thế nào vẫn là

Gian Truân chỉ là Thử Thách

167

những điều rất bí ẩn. Nhưng chính bí ẩn đó càng thôi
thúc tôi khám phá con đường của riêng mình.
Tôi chẳng có ai thân thích ở Sài Gòn. Ngay cả
trong thành phố Huế, tôi đã chẳng có người thân nào để
nương nhờ trong những năm tháng vất vả đường xa tới
trường, ăn ở kham khổ thì làm gì có bà con họ hàng ở
nơi xa tít như Sài Gòn? Tôi hơi rùng mình khi nghĩ đến
điều ấy nhưng dù khó khăn, khổ sở, bơ vơ thế nào, tôi
cũng quyết đi. Chỉ có ra đi, tôi mới có được những cơ
hội lớn cho đời mình. Tôi phải thay đổi cuộc đời mình,
thay đổi cuộc đời nghèo khổ đói rách của mẹ. Tôi nghĩ
như vậy và trong đầu đã có những suy tính riêng.
Như đã nói ở chương sách trước, trong thời gian
học Đại học Huế, tôi vẫn giữ liên lạc với những người
bạn cũ, trong đó có Nguyễn Văn Cương. Cương học
cùng tôi 7 năm từ lớp đệ thất cho đến hết lớp đệ nhất.
Sau khi học xong lớp đệ nhất và sau kỳ thi tú tài toàn,
Cương đăng ký vào trường sĩ quan Thủ Đức với cấp
bậc chuẩn úy. Lương sĩ quan của Cương tuy không
nhiều nhưng cũng đủ sống. Vì vậy, tôi liên lạc với
Cương với hy vọng có thể nhờ bạn giúp đỡ khi vào Sài
Gòn, trước tiên là nhờ đón ở ga Sài Gòn.
Khi mọi thứ đã gần như chắc chắn, tôi mới
thông báo cho mẹ về ý định đi Sài Gòn. Thật ra, tôi
từng kể cho mẹ nghe về ước mơ, về hy vọng đổi đời ở
những miền đất hứa hẹn hơn quê nghèo nhưng hình
như đến lúc này, mẹ vẫn không ngờ tôi lại quyết tâm ra
đi đến vậy.

168

Gian Truân chỉ là Thử Thách

Từ trước đến nay, mẹ lúc nào cũng lo lắng cho
tôi, vậy nên lúc đó mẹ lại càng lo lắng gấp ngàn lần.
Nhưng biết làm sao đây, tôi đã lớn và có con đường
phải đi, phải xây đắp tương lai. Mẹ dù lo, dù buồn, dù
nặng trĩu suy tư thì vẫn phải ủng hộ tôi vì mẹ đâu có cơ
hội biết đến một thế giới khác hơn ruộng đồng.
Những ngày tháng ít ỏi còn lại ở Huế, cuộc sống
của tôi trôi qua như bao ngày, nhưng tâm trạng lẫn lộn
buồn vui khó tả. Càng gần đến ngày lên đường, nỗi
buồn và sự lo lắng càng như nuốt trọn tim tôi. Không
biết chuyến đi lần này sẽ ra sao? Hành trình chỉ mới là
bắt đầu, con đường phía trước hẳn sẽ lắm gian nan.
Những suy tưởng, mộng ước… vẫn còn xa xôi quá. Mẹ
ở nhà biết sẻ chia vui buồn cùng ai? Biết khi nào tôi
mới có dịp quay về nơi này? Chuyến đi này không phải
là xa mẹ ngày một ngày hai, bởi chính tôi cũng không
biết chắc liệu có ngày trở về không giữa bối cảnh đất
nước chiến tranh loạn lạc triền miên…
Tôi cũng hỏi đi hỏi lại bản thân nhiều lần rằng
đến Sài Gòn có thật sự là điều tôi mong muốn, bởi ở đó
sẽ chẳng có ai để dựa vào, còn tại Huế, ít ra còn có mẹ
ở bên, an ủi tinh thần. Liệu tôi có thể vượt qua những
cạm bẫy nơi miền đất phồn hoa đó không?... Rất nhiều
dấu chấm hỏi xoay quanh tâm trí tôi. Cuối cùng, tôi tự
trả lời tất cả bằng một dấu chấm than: ĐI!
Về vật chất, tôi không có gì ngoài tấm áo rách,
nhưng về tinh thần, tôi có trí tuệ, lòng quyết tâm, ý chí
và một tuổi trẻ rộng thênh thang để đi tìm và bước tới

Gian Truân chỉ là Thử Thách

169

một chân trời tươi đẹp hơn. Tuổi già của mẹ đang đến
gần, tôi không muốn trong tương lai mẹ tiếp tục cơ cực,
lam lũ như bây giờ. Chỉ có con đường duy nhất là đến
Sài Gòn. Đây là con đường tôi chọn, tôi muốn đi và
quyết đi tới cùng.
Ngày tôi đi, trời Huế buồn mênh mang. Những
đám mây u ám trên bầu trời như muốn níu kéo điều gì.
Lá vàng rơi rớt đâu đây như nói thay nỗi lòng của tôi đứa con được sinh ra và gắn bó suốt 19 năm trời trên
mảnh đất này. Tôi nhìn trời Huế, nhìn đất Huế mà nghe
tim xốn xang.
Mẹ tiễn tôi bằng những giọt nước mắt chan chứa
bao yêu thương và hy vọng. Tôi đã lớn, đã đủ khiến mẹ
an tâm nên mẹ không còn dặn dò như ngày tiễn vào
Viện Dục Anh nữa. Mẹ chỉ hy vọng tôi bình an và
mong chờ ngày tôi trở lại không còn nghèo khổ. Tôi
ngậm ngùi ra đi với hy vọng vài ba năm sau sẽ thành
tài, giúp mẹ bỏ bớt gánh nặng đã phải gồng gánh bao
nhiêu năm nay.
Tàu rù rì rời Huế, bao nhiêu tâm sự đành chôn
chặt trong lòng của mẹ và tôi. Nhìn bóng dáng mẹ
khuất xa, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào tận đáy lòng.
Từ nay tôi sẽ không còn mẹ bên cạnh nhắc nhở những
điều nhỏ nhặt nhất, không còn được ăn bữa cơm rau
muối đầy tình thương, sẻ chia với nhau từng con tép bé
xíu… Tất cả bây giờ không chỉ là ký ức mà còn là động
lực trong tôi. Từ nay tôi chỉ còn một thân một mình,

nguon tai.lieu . vn