Xem mẫu

MỞ ĐẦU
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Roy E. Disney lái chiếc Ferrari đỏ đời 1999 vào bãi đỗ xe của quán
rượu Bodega ở Pasadena. Đó là buổi chiều muộn ngày thứ Năm, 20
tháng Mười một năm 2003, một tuần trước lễ Tạ ơn. Roy thích chiếc
Ferrari này. Nó là một trong số bằng chứng ít ỏi cho thấy cháu của
Walt Disney huyền thoại, người đàn ông 73 tuổi giản dị và khiêm tốn
này là một trong những người giàu có nhất nước Mỹ. Nó luôn là chiếc
xe nổi bật nhất trên bãi đỗ của Disney, nơi Roy được dành riêng một
chỗ cạnh Michael Eisner, chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của công
ty. Chính nhờ nó mà mọi người luôn biết khi nào Roy đang có mặt ở
trụ sở.
Roy căm ghét tòa nhà “Team Disney.” Nó được thiết kế bởi kiến
trúc sư nổi danh Michael Graves theo chỉ thị của Eisner để làm trụ sở
của công ty Walt Disney. Dù mặt trước đồ sộ đã được làm nhẹ bớt
bằng các bức phù điêu đắp nổi hình bảy chú lùn, nhưng đối với Roy,
nó vẫn đại diện cho tất cả sự phô trương và kệch cỡm mà Eisner đã
tạo ra ở đây. Cũng như với rất nhiều thứ khác, Roy luôn băn khoăn
không biết liệu chú Walt của mình sẽ nghĩ sao. Văn phòng của Walt
vẫn ở đó, trong tòa nhà cũ, giản dị của xưởng phim hoạt hình. Eisner
cũng từng dùng nó làm văn phòng của ông ta trước khi chuyển tới trụ
sở mới này. Giờ đây Roy lại chuyển về đó. Nó khiến ông cảm thấy
thoải mái hơn tòa nhà đồ sộ và khô khan mà ông vẫn đùa là mỗi khi
bước vào ông phải rải vụn bánh mì làm dấu đường thì mới tìm được
lối ra.
Vài tháng gần đây, Roy đã thực sự tách mình ra khỏi Eisner và các
lãnh đạo cấp cao khác của công ty. Mặc dù gần 20 năm trước, chính
ông là người đã đưa Eisner tới Disney, nhưng giờ đây ông cảm thấy
mình đang bị người đàn ông này lừa dối và phản bội. Eisner đến với
Disney sau thành công chói lọi trong ngành sản xuất chương trình
truyền hình ở kênh truyền hình ABC và sau đó là sản xuất phim tại
hãng phim Paramount Pictures. Nhưng giờ thì Roy cho rằng những
thành công rực rỡ mà Eisner có được trước đó chẳng qua là nhờ may
mắn gặp được những đối tác ăn ý: Barry Diller ở ABC và Paramount;

sau đó là Frank Wells và Jeffrey Katzenberg trong những năm đầu
thành công đáng kinh ngạc ở Disney. Kể từ khi Wells qua đời trong
một tai nạn máy bay thương tâm vào năm 1994, còn Katzenberg phải
ra đi trong cay đắng liền sau đó, trách nhiệm đối với Disney đổ dồn
lên một mình Eisner. Theo cách nhìn nhận của Roy thì tình cảnh đó
đã dẫn đến những hậu quả vô cùng tồi tệ. Khi cả sức mạnh tài chính
lẫn năng lực sáng tạo của công ty đều đi xuống, Eisner lại khư khư giữ
lấy quyền lực như một kẻ quẫn trí, cho rằng ông ta và chỉ mình ông ta
là sở hữu khả năng sáng tạo thiên bẩm cùng những kỹ năng quản lý
cần thiết để dẫn dắt Disney trở thành tập đoàn giải trí và truyền thông
của thế kỷ XXI. Eisner còn tự cho mình là người thừa kế ngôi vị của
Walt, xuất hiện hàng tuần trên màn hình ti vi trong phòng khách của
các gia đình Mỹ với tư cách người dẫn chương trình “The Wonderful
World of Disney” (Thế giới kỳ diệu của Disney), hệt như những gì
Walt đã từng làm.
Về phương diện này, Roy cảm thấy Eisner chỉ là mắt xích tiếp
theo trong chuỗi dài những kẻ dám tự vỗ ngực cho rằng mình có thể
ngồi vào ngôi vị của Walt. Đôi khi ông băn khoăn tự hỏi, tại sao lại có
quá nhiều người muốn là hiện thân của Walt đến vậy? Chẳng ai lượn
quanh Hollywood để rao giảng rằng mình là Louis B. Mayer(1) hay
Cecil B. DeMille(2) cả. Điều gì khiến bọn họ ảo tưởng rằng mình là
người phù hợp để thay thế Walt? Đầu tiên là E. Cardon Walker, rồi
đến con rể của Walt, Ron Miller – chủ tịch và giám đốc điều hành của
Disney, những kẻ lúc nào cũng lôi những kỷ niệm về Walt ra để làm
bệ phóng. Sau đó lại đến Jeffry Katzenberg, kẻ tự cho mình là người
thừa kế của Walt trong vai trò người đứng đầu xưởng phim Disney.
Tất cả bọn họ đều đã đi quá giới hạn; mỗi lần như vậy Roy lại buộc
phải ra tay can thiệp, và họ đã bị thay thế. Giờ thì tới lượt Eisner, ông
ta lại đang lần lượt bỏ qua tất cả các giới hạn.
Roy không tự cho mình là Walt, nhưng nếu có ai đó được quyền
thừa kế di sản mà Walt để lại thì người đó phải là ông. Trước toàn thế
giới ông vẫn là hiện thân của công ty Disney và những gì mà nó đại
diện, là người lãnh đạo cuối cùng của công ty còn mang họ Disney.
Chỉ một tháng trước đây, trong lễ khai trương trò chơi mới tại Walt
Disney World mang tên “Misson: SPACE,” Eisner còn công khai thay
mặt công ty ca ngợi những đóng góp của Roy và được tán thưởng
bằng những tràng pháo tay vang rền. Dường như đám đông luôn
hưởng ứng Roy, có lẽ là bởi, ở tuổi 73, ông có vẻ bề ngoài rất giống

Walt. Thế nhưng ẩn sau những lời ca tụng công khai của Eisner lại là
sự thù nghịch cá nhân ngày một dâng cao. Khi Jane, vợ của Eisner đi
ngang qua Roy và vợ ông, Patty, ngay trước khi bài phát biểu của
Eisner bắt đầu, họ đã cố tình lờ nhau đi.
Từ lâu Roy đã thôi không tham dự các buổi họp giao ban hàng
tuần của Eisner với các lãnh đạo cao cấp khác của Disney, hay những
bữa trưa mà Eisner dành để thông báo với Roy về các kế hoạch và
chiến lược của công ty nữa. Roy đã không còn tin tưởng Eisner sau
khi biết rằng ông ta đã cài cắm một gián điệp để theo dõi mọi lời nói
và hành động của ông ở xưởng phim hoạt hình. Gần đây họ còn tránh
không nói chuyện với nhau tại buổi công chiếu bộ phim Brother Bear
(Anh em nhà Gấu) – tác phẩm hoạt hình mới nhất của Disney, mà
theo Roy là rất tầm thường. Tệ hơn cả, năm đó Eisner đã không xuất
hiện trong buổi lễ trao giải Disney Legends mà Edna, mẹ của Roy,
cùng Lillian, góa phụ của Walt được trao giải còn Roy là người thay
mặt gia đình lên nhận giải. Đó là lần đầu tiên Eisner không tham dự
sự kiện thường niên này. Liền sau đó, những lời đồn thổi lan đi khắp
công ty rằng chủ tịch và phó chủ tịch của Disney đã không còn nói
chuyện với nhau nữa.
Roy chẳng hề trông đợi cuộc gặp gỡ sắp diễn ra tại quán rượu với
John Bryson, chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của Edison
International, công ty mẹ của Southern California Edison. Bryson
tham gia hội đồng quản trị của Disney vào năm 2000 và sau đó trở
thành chủ tịch ủy ban đề cử và kiểm soát đầy quyền lực của công ty.
Tại các cuộc họp của hội đồng quản trị, Roy hiếm khi lên tiếng.
Nhưng đồng minh, đối tác, luật sư của Roy, đồng thời cũng là thành
viên của hội đồng quản trị, Stanley Gold, đã bù đắp lại sự kiệm lời đó
của ông. Suốt nhiều năm, Gold luôn kịch liệt phê phán phong cách
điều hành cùng kết quả tài chính của công ty. Nhưng những lời chỉ
trích của ông tại hội đồng giống như nước đổ lá khoai. Các thành viên
hội đồng dường như luôn mù quáng ủng hộ Eisner. Những người
không ủng hộ ông ta, như Andrea Van de Kamp và Reveta Bowers,
đều đã bị thanh lọc. Những gì đã xảy ra với họ cũng là sự cảnh báo
cho những người còn ở lại về những điều có thể xảy ra với những kẻ
bất phục tùng. Roy đặc biệt nghi ngờ Bryson, bề tôi trung thành của
Eisner, kẻ đã thay thế Gold làm chủ tịch ủy ban kiểm soát và sau đó
đẩy ông ra khỏi ủy ban luôn.
Bắt đầu từ tháng Chín năm ngoái, Gold đã gửi hàng loạt thư chỉ

trích kết quả làm việc và chế độ lương thưởng của Eisner tới các
thành viên hội đồng. Ông và Roy cho rằng những chỉ trích bằng văn
bản sẽ khó mà bị tảng lờ, đồng thời cũng muốn làm rõ quan điểm của
mình. Gần đây nhất, Gold và Roy đã phản đối khoản tiền thưởng 5
triệu đô la dành cho Eisner trong một năm mà thu nhập từ hoạt động
kinh doanh của công ty giảm tới 25% còn giá cổ phiếu thì chạm mức
đáy trong vòng 52 tuần.
Vài ngày trước đó Bryson đã gọi cho Roy. “Tôi cần nói chuyện
riêng với ông,” Bryson nói và khăng khăng đòi hẹn gặp tại một địa
điểm kín đáo để không bị ai nhìn thấy. Roy đã đồng ý, dù cho rằng
trong giọng nói của Bryson có âm vực của sự “chết chóc.” Ông lo sợ
rằng những kẻ trung thành với Eisner đang cố loại trừ Gold. Không
khí của các cuộc họp hội đồng gần đây đã trở nên ngày một căng
thẳng.
“Mình phải làm sao để bảo vệ ông ấy đây?” Roy băn khoăn về
Gold khi bước vào quán rượu. Ông không thể hiểu nổi tại sao hội
đồng lại muốn loại bỏ tiếng nói đối lập cuối cùng còn sót lại.
Vừa gọi đồ uống xong, Bryson mở đầu ngắn gọn rồi đi thẳng vào
vấn đề.
“Ông biết đấy, Roy, ông đã quá tuổi nghỉ hưu rồi đó,” Bryson nói.
Roy sửng sốt trước sự thẳng thắn của Bryson, ông lẩm bẩm điều
gì đó không rõ nghĩa. Phải, về mặt nguyên tắc là như vậy, bởi tuổi về
hưu quy định là 72, mà Roy thì đã 73. Nhưng nó không áp dụng với
các thành viên hội đồng quản trị kiêm nhiệm các chức vụ điều hành
trong công ty, mà ông lại là trưởng bộ phận phim hoạt hình. Disney
nổi tiếng một phần cũng vì rất nhiều nhân viên có tuổi đời cao.
“Ủy ban đã họp,” Bryson tiếp lời, “Tom Murphy và Ray Watson sẽ
rút lui.” Murphy, cựu chủ tịch Capital Cities/ABC, đã tham gia hội
đồng quản trị sau khi Disney mua lại ABC vào năm 1995; còn Watson,
chủ tịch của Disney trước khi Eisner nhận chức vào năm 1984, là
thành viên thâm niên nhất tại hội đồng, chỉ sau Roy. Cả hai đều đã
quá tuổi 72. Roy không ngạc nhiên về chuyện đó bởi họ đều đã cho
ông biết trước kế hoạch nghỉ hưu của mình.
“Chúng tôi đã cùng kết luận là ông không nên tái tranh cử nữa,”

nguon tai.lieu . vn