Xem mẫu

9. Lẽ ra tôi phải nghe theo con tim mách
bảo
Nếu Dracula không thể soi mình trong gương thì làm sao đầu tóc hắn ta lại
luôn bóng mượt như vậy chứ?
Steven WRIGHT.
- Thế nào, cậu tìm ra chưa?
Không, có vẻ như Daphné chẳng tìm ra gì hết.
Cô nàng chúi mũi dò xét động cơ xe với chiếc đèn pin nhỏ xíu dạng đeo chìa
khóa phải đến mười lăm phút rồi, chỉ để bới tung đám dây dợ và để chiếc áo
sơ mi đang mặc lấm lem dầu mỡ.
- Xin lỗi nhé các nàng, tớ nghĩ bọn mình phải gọi cứu hộ giao thông thôi, kế
đến là vẫy taxi.
Lẽ ra tôi phải nghe theo lời mách bảo của con tim. Aaaaah, lẽ ra tôi phải nhất
nhất nghe theo lời mách bảo của con tim.
Tối nay, tôi đâu có muốn ra ngoài. Mấy cô nàng vui nhộn này đáng yêu thật
đấy, nhưng không gì giá trị bằng một buổi tối đông đủ bốn người với anh
yêu và các con. Vấn đề là cuối tuần này, ông bà ngoại rủ lũ nhóc nhà tôi về
chơi. Còn Henri thì nhập hội với các chiến hữu của anh để chơi một chầu
bowling đêm. Anh cũng tử tế mời tôi ghé qua tham gia. Phải đưa ra lựa chọn
quả là tiến thoái lưỡng nan. Hoặc xỏ đôi giày ướp hương nấm mốc để tự biến
mình thành một cây cải bắp bị bệnh nấm gốc, ném những quả bun kiểu gì
cũng sẽ rơi tọt vào đường rãnh, hoặc là đi ăn cùng lũ bạn gái, nghĩa là buộc
phải rời khỏi tràng kỷ nơi tôi đang nằm dài hết sức dễ chịu. Tôi khoái mặc
pyjama rồi nằm ườn ra đó, vừa xem ti vi vừa tết scoubidou (không biết đan
lát gì là nản vậy đó...). Nhưng mấy cô nàng bám dính như keo kia cứ nài nỉ.

Và vốn mềm yếu nên tôi đành nhượng bộ.
Thế rồi chúng tôi ở đây, giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, trên một cung
đường tối om: ba nàng ngốc chúi đầu vào xem xét động cơ xe, tự hỏi không
biết hỏng hóc ở chỗ nào.
Ngay lúc đó, bỗng dưng tôi nhận ra quang cảnh này cần đến những cỗ xe
ngựa biết bao. Xe lôi cũng vậy, nếu đã đến mức này. Không phải xe đạp, dĩ
nhiên rồi. Đạp xe trong thành phố quả là hành động điên rồ! Cái mốt đạp xe
trong nội đô Paris, tóc tung bay trong gió, nhanh nhẹn luồn lách giữa xe buýt
và xe tải với phế quản đầy ặc khí thải, chính là một mối nguy vô thức. Vậy
nên cần phải tìm một phương tiện có thể bảo vệ cái đầu, cặp mông và hạn
chế việc hít đầy phổi những chất độc hại. Phương tiện này có tồn tại đấy, và
nó mang tên là ô tô.
Những cái ô tô không phải lúc nào cũng ổn. Bằng chứng đây.
Hạ cánh tại nhà Daphné, cô bạn mẫn cảm của tôi không đánh giá quá cao
việc anh chàng lái xe cứu hộ hỏi
Tại sao cả bọn lại thích trả tiền thuê xe cứu hộ hơn là tìm tới trạm xăng cách
đó hai trăm mét. Không hề bối rối, cô nàng tuôn ngay hàng tràng về những
gã đàn ông gia trưởng bẩn thỉu cứ nghĩ mình trên cơ phụ nữ khi ngồi sau tay
lái nhưng khi đối diện với một em bé khóc oe oe thì lại không tài nào thay
nổi một cái bỉm. Gã trai, đinh ninh rằng cô nàng đang cầm một cái bỉm, đã
làu nhàu rồi biến mất, để mặc chúng tôi tự đẩy xe.
Bình xăng được đổ đầy nhưng chúng tôi lại muốn kết thúc ngày hôm đó
ngay tại nhà nữ tài xế. Nói gì thì nói chúng tôi cũng sẽ không tới nhà hàng
trong bộ dạng nhàu nhĩ và lấm bụi thế này...
Hai tiếng sau, tôi nằm soài trên tràng kỷ nhung màu be của Daphné, nhấm
nháp một ly vang, ủ ê xem chương trình ti vi. Bà chủ nhà ngồi ngay cạnh tôi,
đầu hơi cúi để soi chiếc gương nhỏ mở sẵn trên mặt bàn thấp. Dùng hai ngón
trỏ, cô nàng ấn nhẹ hai tròng mắt để gỡ kính áp tròng ra. Xong xuôi, cô nàng
chớp chớp mắt vẻ nhẹ nhõm rồi đeo cặp kính cận gọng đen vào.
Roxane thích thú với một ý nghĩ vừa lướt qua tâm trí:

- Dạo này Gaétan có thường xuyên gặp bố mẹ cậu ta không?
Daphné đóng hộp đựng kính áp tròng lại:
- Thường thì không, chỉ từ lúc bọn tớ có em bé thôi. Họ gần như là đổi gác
luân phiên ấy.
- Sao cậu dám để thằng bé cho Gaétan trông nom, cậu cai sữa cho thằng bé
rồi sao? Tôi hỏi một cách logic.
- Không, tớ hút sữa ra chứ! Sau đó tớ trữ lạnh bình sữa và hấp, tớ được yên
thân trong vòng nhiều GIỜ đồng hồ. Còn cậu, Henri thế nào?
- Dào ôi, tớ có cho đồng chí ấy bú nữa đâu... Đồng chí ấy làm tớ đến nứt hết
cả...
- Cậu trả đồng chí ấy về nhà vú nuôi rồi hả?
- Không, tối nay đồng chí ấy đi chơi công viên rồi, với những quả ki nặng cỡ
năm cân... (Tôi nhấp một ngụm rượu vang.) Thế còn chồng cậu, Roxane?
- Đang đi công tác vài ngày. (Cô nàng tháo đôi giày cao gót ra rồi vừa xoa
bóp hai bàn chân vừa thở dài khoan khoái.)
Daphné. - Một mình, hay là...?
Roxane. - Thế là thế nào, “một mình, hay là”? Daphné (lúng túng ). - Không,
không, có gì đâu,
Không có gì.
Roxane (tò mò). - Cứ nói ra xem nào. Cậu đang nghĩ gì, nghĩ là anh ta lừa
dối tớ chứ gì?
Daphné (càng lúng túng ). - Tớ nói vậy à? Ôi không, tớ có nói thế đâu, hoặc
là tớ nói nhịu đấy... Này, ý tớ có định nói thế đâu, phải không Déborah?
Tôi (chẳng hiểu mô tê gì sất). - Nếu cậu đã nói vậy thì chắc là không rồi.

Roxane bắt đầu bồn chồn vặn xoắn một sợi chỉ nhỏ trên ống tay áo pull vải
cachemire, lông mày cau lại nhưng trán vẫn phẳng lì do những mũi tiêm
Botox. (Thôi xong rồi, chuyện này đã vượt ngưỡng chịu đựng của Roxane:
cô nàng cảm thấy mếch lòng.)
- Rõ ràng là trong mắt mọi người, bất cứ ai cũng có khả năng phiêu lưu tình
ái trừ tớ ra, có đúng vậy không?
- Phù... làm gì có chuyện ấy, đừng nhìn nhận mọi việc như vậy chứ nàng,
cậu cứ chuyện bé xé ra to, Daphné xoa dịu nhưng chẳng ích gì.
- Được, Roxane bực bội thốt lên. Tớ hiểu rồi. Được lắm.
Daphné đứng dậy ra ngồi ở bàn phòng khách, gãi gãi gáy vẻ không được tự
nhiên, trong khi tôi cố gắng đùa với Roxane bằng giọng “nhưng cái nàng
Daphné này ngốc nghếch lắm mà” vẻ đồng lõa. Cô nàng nói hớ đặt ly nước
ép trái cây vừa nhấp môi xuống rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại đứng phắt
dậy mở cánh tủ com mốt ngay cạnh chỗ mình ngồi. Khi quay ra, cô nàng
cầm trong tay một hộp sô cô la nhân mứt quả hạnh rồi đặt cạnh ly nước quả.
Cô nàng mở hộp bốc lấy một viên rồi đưa lên miệng.
Roxane và tôi lặng đi nhìn cô nàng với dòng chữ phát quang rành rành trên
trán “thế còn chế độ kiêng khem của cậu?”. Cô nàng cao giọng đáp:
- Tớ đang cho con bú cơ mà. Tớ có thể.
Thưởng thức viên kẹo tan với vẻ mặt nhăn lại ngây ngất, cô nàng khoát tay
mời chúng tôi đến nhập bọn. Không chút chần chừ, chúng tôi xúm lại quanh
bàn rồi hau háu bốc kẹo trong cái hộp cô nàng đang chìa ra, bất giác nhớ lại
cái thời xa xưa khi mình cũng đang trong thời gian cho con bú.
Tôi (miệng đầy kẹo). - On á à on...
Roxane (khoái trá hít hà mùi thơm của sô cô la trước khi ngấu nghiến nuốt
chửng ). - Tớ đã kể với các cậu là ngày xưa tớ từng hẹn hò với... hự (thiếu
chút nữa thì cô nàng mắc nghẹn)... Chàng ta tên gì ấy nhỉ, cái gã góp mặt
trong xê ri phim nói về các bệnh nhân ấy... À mà, các cậu biết đấy thôi.
george...

Daphné. - Clooney?!
Roxane (đang nuốt). - Phải rồi, đúng thế đấy. Chính gã.
Chúng tôi ngừng nhai một lượt.
Một tay tôi vỗ nhẹ lên cổ tay kia (bàn tay phải tôi đang cầm một miếng sô cô
la) thay cho tràng vỗ tay khâm phục. Roxane liếc nhìn Daphné đầy tự mãn,
lần này thì Daphné đã hiểu ra và càng nhấn mạnh vẻ mặt bị choáng ngợp của
mình.
- Tớ dám chắc rằng nếu có số điện thoại mới của cậu và có việc ghé qua
Paris, chàng sẽ năn nỉ để cậu hẹn hò lần nữa cùng chàng, tôi nói với vẻ kích
động. (Tôi làm thế không quá chối chứ nhỉ?)
Daphné bèn thốt lên:
- Này, tớ có một ý! Rồi cô nàng đứng dậy lao ra phòng ngoài.
Tôi giậm chân:
- Ôi không! Cậu không định cho bọn tớ nghe lại mấy cái đĩa than 33 vòng
của Marie-Paule Belle hay annie Cordy đấy chứ...
- Không, tớ có thứ này hay hơn kia! cô nàng đáp vọng ra.
Cô nàng trở lại với một túi đựng vô số nhang và cả lô nến ngắn màu vàng
nhạt. Những que nhang được thắp lên và đặt trên bàn phòng khách chẳng
mấy chốc đã tỏa ra những đụn khói dài màu trắng sữa.
Trong khi Roxane và tôi tiếp tục tôn vinh tuyến sữa bằng những vốc to kẹo
sô cô la ngon tuyệt, Daphné bày nến thơm ra khắp phòng. Rồi cô nàng
chuyển lọ hoa và điện thoại bàn đang chễm chệ trên chiếc bàn một chân
xuống đất, kéo bàn ra giữa phòng khách.
Cô nàng chen ngang giữa lúc chúng tôi đang liếm các ngón tay, ra hiệu
chúng tôi dịch ghế gần lại chiếc bàn một chân. Chúng tôi làm theo dù chưa
hiểu nguyên do, cô nàng lại còn tắt hết đèn đóm nữa chứ.

nguon tai.lieu . vn