Xem mẫu

  1. Đừng chạm tay vào những cánh ti gôn… Mãi về sau này mới biết được, ngôn ngữ của hoa tulip là tình yêu vĩnh hằng. Mãi về sau này mới hiểu được, ngôn ngữ của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng. Biết được thì sao? Biết được cũng đã quá muộn. Còn lại sau tất cả chỉ là những mảnh Ti- gôn vỡ nát âm thầm lăn lóc trong gió và vườn cúc trắng đang thì trổ hoa, tỏa hương ngan ngát khắp sân vườn. Hồng đến chói mắt, trắng đến tang thương. Gió đi qua, xào xạc khẽ nói: ”những gì thuộc về gió, hãy trả lại cho gió”.
  2. Nhiều năm trước , tôi quen một chàng trai. Anh thích vẽ tranh.Thích, chứ không phải là đam mê. Những bức tranh đôi khi chỉ là dải cát vàng rực thoải dài đưa những con sóng bạc đầu đến rồi đi, cũng có thể là đôi cánh đồng hoang nứt nẻ khô khốc, trơ những gốc rạ xám xịt, những khu nghĩa địa công giáo hoang tàn với chiếc thập tự hiên ngang chĩa thẳng lên nền trời cao vút xanh thẳm. Thảng hoặc, là những cồn cát trơ trọi xen lẫn những bụi cây xơ xác tiêu điều vì thiếu nước, đôi lúc lại là cảnh biển êm đềm mà tĩnh lặng, những con nước gợn sóng đùa nghịch xô nhau chạy mãi về phía chân trời, thấp thoáng bóng dáng của mấy con thuyền trong ánh chiều tím sẫm màu thương nhớ. Những bức tranh của anh có dáng dấp rất riêng, cô độc, tịch liêu, có cái gì đó ảm đạm, hoang vắng và mong manh dị thường. Giống như anh. Con người trầm tĩnh, lạnh lùng, thanh cao mà u ngạo, có cái trầm ổn chín chắn của một người đàn ông trưởng thành trước tuổi. Ở anh luôn có cái khoảng lặng bí ẩn, khoảng lặng như để tĩnh tâm, an trí, cái khoảng lặng để người ta cảm nhận thực sự mẫu người” nhân nùng như mực, vị đạm như trà”. Anh có thể vẽ em không? Nhất định phải đẹp một chút nhé, em xấu
  3. lắm, phải vẽ em sao trông thật xinh xắn đấy. Được không ? Nếu tôi là em, tôi sẽ nói “ anh hãy vẽ em đi” chứ không phải là “ anh có thể vẽ em không”. Lại đây, 3 giờ đồng hồ không phải ngắn đâu đấy. Oa! Ai thế này? Em đây sao? Xinh quá. Nhưng em đâu có thế này? ( cười) tôi vẽ em trong mấy năm tới, về sau, khi lớn lên, nhất định em sẽ xinh xắn như vậy. A. Tại sao tóc lại ngắn vầy? Em không thích đâu, anh vẽ lại cho em đi, đi, đi mà. 10 năm nữa, em sẽ để tóc ngắn, tin tôi đi. Vì sao? Vì tôi thích thế. Mãi về sau, tôi mới biết, trong toàn bộ số tranh của anh, chỉ duy nhất có một bức vẽ chân dung. Đó cũng là bức tranh duy nhất mà anh mang đi. Bức vẽ một người con gái, tóc ngắn cụp, mặc váy trắng dài, ngồi trên một chiếc xích đu được làm đơn giản từ hai vòng dây thừng dài và một tấm ván gỗ. Bàn chân trần của cô thả đung đưa trên lớp lá thu rụng nhuốm vàng cả đất trời, làn váy trắng tinh khôi tung bay uốn lượn trong gió. Chiếc ô trong tay cô hơi chếch lên, những tia nắng xuyên qua vòm lá cổ thụ, hắt lên khuôn mặt bướng bỉnh nhìn nghiêng nghiêng thứ ánh sáng nhàn nhạt, làm nổi rõ đôi mắt tinh nghịch, trong veo đầy nước. Nụ cười bên khóe môi rạng rỡ như gió xuân tháng ba , ấm áp, ngọt ngào an lành.
  4. Tôi nói em, em đã đụng vào nó chưa? Rồi ạ! Có chuyện gì sao ạ? Anh nhìn tôi bằng đôi mắt thăm thẳm: Người ta nói, ai chưa yêu, nếu đụng vào hoa Ti-gôn sẽ có 1 tình duyên ngang trái, đau khổ. Tôi phì cười: anh bao nhiêu tuổi rồi còn tin mấy chuyện nhảm nhí đấy ? Anh không nói gì. Lại đưa mắt nhìn những dây hoa Ti-gôn đung đưa trong gió, khẽ thở dài: Ngốc ! Em đã nghe chuyện tình hoa Ti-gôn chưa, để tôi kể em nghe nhé. Ngày ấy.. Tiếng phong linh ngân nga trong gió, thanh thanh, tĩnh lặng. Anh rất thích uống cafe đen đậm đặc. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi cái thức nước đen sì, đắng nghét ấy có gì ngon mà anh lại thích thú đến vậy. Chỉ đơn giản là Trung Nguyên, nước nóng, một phin cafe nhỏ nhíu và ngồi hàng giờ để thưởng thức cái thứ chất lỏng cứ 1 phút mới chảy 3- 4 giọt. Tôi nói em, nhâm nhi cafe chứ không phải ngửa cổ một hớp uống cạn như vậy đâu. Cafe phải uống nóng mới ngon, nếu để nguội sẽ mất đi mùi vị tự nhiên của nó. Khi nhấp môi vào nước đầu tiên, em sẽ thấy vị thơm nồng nồng của hạt cafe được rang giòn, cái đắng chát của cao nguyên đầy nắng gió, thấy được cả 2 mùa mưa nắng heo hút rất đặc trưng của chốn đại ngàn hùng vĩ. Sang nước thứ hai, em sẽ thấy
  5. hương vị nhạt nhẽo hẳn đi, và, chẳng ai uống lại cùng 1 cốc cafe đã sang nước thứ 3 cả . Uống cafe, tâm phải tĩnh, lòng phải lặng. Tôi gần như đã thuộc làu triết lí cafe của riêng anh, những điều tưởng chừng đơn giản nhưng không phải ai cũng để ý khi thưởng thức cafe phin, chỉ riêng anh, lần nào ngồi cạnh tôi cũng chỉ điềm tĩnh nói về những thói quen và những thứ đi kèm khi uống cafe. Những cơn mưa mùa hạ đến nhanh, đi cũng nhanh, ồn ào đấy, xối xả đấy, thoắt lại chẳng thấy đâu, vụt đến vụt đi. Những cơn mùa đông dai dẳng, lúc nặng lúc nhẹ, từng đợt, từng đợt âm ỉ cùng cơn gió mùa se sắt rét mướt, 2 kẻ tình nhân luôn gắn bó thân thiết với nhau, đi đâu cũng chẳng rời làm nhân loại chỉ muốn cuộn mình lại trong tấm chăn ấm áp mà chẳng muốn đi ra đường đối mặt với cái hơi lạnh len lỏi luồn lách khắp vũ trụ . Anh biết tôi thích đi trong mưa nhưng chẳng lần nào cho tôi được dầm mưa cả. Mỗi lúc tôi định đưa tay hứng mưa, anh lại cảnh cáo tôi bằng ánh mắt thâm trầm. Tôi giận dỗi. Ngoắt ngoắt cái bím tóc đuôi gà, chạy đi. Anh cười: ” nếu em ốm, tôi sẽ lo lắng”. Anh rất thích gảy đàn và thổi tiêu. Loại đàn anh dùng là đàn Tam thập lục- một kiểu đàn cổ ba mươi sáu dây rải đều trên mặt phiến gỗ đầy những hàng vân cong cong đẹp mắt. Mỗi khi tâm trạng không tốt, anh sẽ tìm đến với những nốt nhạc trầm bổng, réo rắt mang đầy tâm sự.Tôi không hiểu gì về nghệ thuật, tôi cũng chẳng thể nào biết được hết tên của các bản nhạc mà anh chơi, nhưng, tôi biết một điều. Khúc nhạc nào vang lên cũng trĩu nặng âu lo và sự cô độc da diết buồn thương.
  6. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in, hình ảnh ấy. Anh ngồi dưới gốc mai già, những phiến lá cỗi cằn ngả sang màu héo úa, dưới làn mưa bụi đầu xuân, những cánh hoa vàng mỏng manh rơi rớt lả tả, anh ngồi thẳng lưng, mắt hơi hạ xuống. Những ngón tay mảnh khảnh, thon dài khẽ lướt trên những dây đàn, âm thanh bi thương dồn dập như vó ngựa đến, ào ạt như thác nước chảy .Tiếng đàn réo rắt du dương vờn lượn quanh không gian. Tôi ngẩn ngơ, bất động trước khung cảnh thần tiên chốn nhân gian ấy. Kết thúc bản nhạc, anh lặng đi một lúc. Khi mở mắt ra, tôi thấy trong mắt anh, sự bất lực, sự mâu thuẫn. Hồ nước mênh mông sâu không thấy đáy ấy chăm chú nhìn tôi. Một lúc sau, đôi mắt anh chứa dần ý cười. Anh đứng dậy, chậm rãi đến bên tôi, vạt nắng sau lưng anh đổ dài theo bóng lưng cao lớn, hao gầy. Đi thôi! Tôi đưa em về Phủ An. Tôi chưa bao giờ được biết, thì ra sau bức tường cao hơn 5 mét ấy lại là một khung cảnh mĩ lệ đến vậy. Giữa khoảng cỏ xanh mượt kéo dài nổi lên 1 ngọn đồi, trên đó, sừng sững 1 tòa nhà theo kiến trúc cổ Châu Âu, mái vòm cong cong, tường vôi đục đẽo, chạm khắc hết sức tỉ mỉ, toàn bộ được sơn màu trắng xóa, dòng thời gian trôi qua vẫn chẳng thể nào tác động hư hại gì đến nó, ngược lại, dường như còn tăng thêm sự cổ kính, u tịch của tòa nhà này. Ti-gôn ở khắp mọi nơi. Hồng. Trắng. Đủ cả. Ti-gôn rải thành một lớp thảm dày xung quanh chân đồi, màu xanh của lá, màu hồng của hoa cứ lấp ló xung quanh những bậc thang rêu phong màu thời gian. Ti-gôn lờ lững trên chiếc mành treo trước hiên,
  7. Ti-gôn rủ xuống lả lơi mời gọi, Ti-gôn nghịch ngợm leo dọc các bức tường. Con đường thông ra đình nghỉ nắng rợp mát bóng Ti-gôn. Những cánh hoa mỏng run rẩy, e lệ trong gió. Anh đứng dưới giàn Ti-gôn ấy, tóc mái che khuất vầng trán cương nghị, đôi mắt lấp lánh ánh sao.Xin thề.Đó là đôi mắt đẹp nhất mà tôi đã từng gặp. Đôi mắt phượng dài, hàng lông mi dày phủ rợp cặp mắt ẩn hiện màu sương khói mơ màng, đôi mắt tựa như mặt nước hồ thu êm ả không gợn sóng, đôi mắt tựa như ánh trăng trong vắt trên trời cao kia: mềm mại mà dịu dàng, chở che mà bao dung, ấm áp mà tịch liêu. Có người từng nói. Cặp mắt đẹp như hoa đào ấy chắc chắn sẽ không thuộc về một người bình thường. Có lẽ , định mệnh đã rung hồi chuông cảnh báo trước mà tôi chẳng hay. Anh đưa chiếc tiêu lên môi, khúc nhạc chảy trôi lưu động giữa không gian, luồn qua các ngóc ngách, vờn đuổi cùng gió mây. Tôi lặng người. Chợt. Âm thanh của chiếc phong linh treo trước cửa rung lên, hòa nhịp với tiếng tiêu trầm thấp tạo nên bản giao hòa của thiên nhiên, con người. Say lòng. Anh nhìn tôi: Em thích phong linh lắm phải không? Mai này, tôi sẽ treo thật nhiều phong linh trước cửa, mỗi khi em về, phong linh sẽ đón em. Tôi, cũng sẽ đón em. Mùa lá bàng chuyển màu đỏ thẫm, lác đác rơi rụng xuống khoảng sân trường vắng lặng. Lũ học sinh lại mải miết với những kì nghỉ hè đầy sôi động bên gia đình. Anh lặng lẽ ra đi. Giấy báo trúng tuyển Y
  8. dược. Chấm dứt khoảng thời gian bình lặng giữa chúng tôi. Chỉ còn những bức tranh im lìm trong ngôi biệt thự bỏ hoang , những cánh hoa Ti-gôn yếu ớt bị gió cuốn lên cao, tan tác. IQ của em không cao lắm đâu, chỉ cần cố gắng hết sức mình là được. Không được đứng trước gió mạnh, em bị ốm, tôi sẽ đau lòng. Hôm nay giải phẫu người, tôi không thể ăn được cái gì, tôi thấy rất mệt mỏi. Tôi dường như đã quên cách gảy đàn và thổi tiêu cho em nghe. Em có giận tôi không, bé yêu? Em có còn đến nơi ấy nữa không? Gốc mai già của tôi thế nào rồi? Em vẫn lau chiếc cầm huyền ấy phải không? Giữ cho nó không bám bụi hộ tôi nhé, một ngày nào đó, tôi sẽ lại đàn cho em nghe. Tôi rất mệt mỏi. Tôi nhớ khoảng lặng của em, của tôi. Thành phố này ồn ào và sôi động quá. Dường như, tôi sắp kiệt sức rồi. Chỉ ở cạnh em , tôi mới có thể cười được, chỉ ở cạnh em, tôi mới có thể bình tâm được , chỉ ở cạnh em, tôi mới có thể an tĩnh mà không phải lo lắng bất cứ điều gì cả. Chỉ ở cạnh em, tôi mới có thể là chính mình. Nếu có người đàn ông nào nói em dịu dàng, một là người đó rất yêu em, yêu em hơn cả chính bản thân mình, hai , đó là một gã sở khanh, trêu hoa ghẹo nguyệt, em cần tránh xa nhé. Đêm nay có mưa sao băng, tôi sẽ ngắm cùng em. Nhớ đội mũ và mặc áo khoác nhé. Sương đêm không tốt cho cơ thể đâu đấy.
  9. Tôi. Rất nhớ em. Những cánh thư man mác cứ đều đặn đến tay tôi. Những lời dặn dò cứ thế ngày một nhiều hơn , quan tâm đâu nhất thiết cứ phải là ở bên nhau mới có thể làm người ta xúc động đâu. Những áp lực nặng nề trong cuộc sống in hằn trên những cánh hoa hướng dương vàng rực anh gửi về mỗi tháng. Hoa của màu nắng. Mỗi một năm. Hai mùa mưa nắng. Tôi trở mình trong nỗi nhớ, khản đặc khóc gọi tên anh. Nước mắt. Chưa bao giờ nhiều đến thế. Trống vắng và cô đơn. Tôi tự hỏi, đến bao giờ tôi mới gặp lại được người con trai mang đôi mắt nhuốm màu nắng đấy? Chỉ đơn giản là im lặng, nhưng ai cũng hiểu, 2 chữ chờ đợi sao miên man đến thế? Khi nghe tin tôi có ý định vào trường dòng, anh vượt hơn 5000km về, vẫn bóng dáng hao gầy ấy, vẫn đôi mắt đượm buồn nhuốm màu sương khói ấy, vẫn giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng bên tôi thuở nào. Anh không nói gì, cầm cuốn Kinh thánh dày cộp đặt trước mắt tôi, trầm giọng: Em tự tin rằng mình sẽ hợp với nơi chỉ 2 màu đen trắng nhạt nhẽo khuôn khổ giáo điều ấy hay sao? Tại sao không để cho tôi 1 cơ hội? Em có biết suy nghĩ của mình trẻ con lắm không? Tôi lặng người: 5 năm triệt quyền đạo, 7 năm Kendo, anh có gì muốn nói với em không? Bầu không khí như lạnh giá, đóng băng lại, im lặng đến ngộp thở, “em đang trả thù tôi?” Em không rảnh đến vậy. Nếu em dám bước chân vào tu viện, tôi sẽ gặp em ở đó. Không phải với vai trò 1 con chiên đi lễ thánh, em cứ thử đi.
  10. Mưa. Năm tôi tốt nghiệp, trời mưa tầm tã. Anh đã sang L.A được 2 năm. Tôi biết em thích gì, ghét gì, biết em sợ điều gì, dị ứng với đồ vật gì. Tôi luôn biết khi nào thì em buồn, những lúc ấy, tôi luôn ở bên em, cho em tựa vào vai tôi và khóc nấc lên như 1 đứa trẻ. Nhưng em lại chẳng biết gì về tôi, không biết xuất thân của tôi, không biết tôi thích gì, ghét gì, em chẳng thể nào hiểu được cảm xúc của tôi. Em dù lớn nhưng trong mắt tôi vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, vậy nên, hãy để tôi được ở bên em, chăm sóc đứa trẻ như em, hãy để tôi được ở bên em đến khi nào em hiểu được tôi như tôi hiểu em, đến khi nào em biết yêu tôi, như tôi đã và đang yêu em. Người đàn bà ấy đã đến gặp tôi. Mô-tip như những cuốn phim Hàn Quốc nhàm chán vẫn chiếu nhan nhản trên các rạp phim thời đó. Chiều mưa, những lời nói ấy cứ ngấm dần vào tai tôi, mái hiên xơ xác mấy đóa hoa cằn cỗi chẳng thể nào đơm bông, phong linh đinh đang theo từng câu chữ người ấy nói ra ” điều kiện ở bên kia tốt hơn cho sự nghiệp của nó. Mẹ ruột của nó trước khi mất đã giao phó nó cho tôi, cả gia tộc họ Hoàng chỉ còn trông chờ vào độc đinh này thôi, cháu có thể mà, hãy thuyết phục nó hộ cô, 7 năm, chỉ 7 năm thôi mà…” Ở tuổi 18, tôi còn quá non nớt để hiểu được định nghĩa yêu là gì, lúc đó, chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, khó thở và đau đớn đến lạ kì. Mẹ thường bảo” đàn ông phải để sự nghiệp lên hàng đầu, nếu mai này yêu ai đó, con hãy để người ấy được hạnh phúc, nếu yêu người ấy, đừng bẻ gãy đôi cánh của người ấy mà hãy để nó giang rộng sải
  11. cánh tung bay trên bầu trời ước mơ kia”. Tôi đã để anh đi, tôi đã từ chối tất cả. Ngày anh đi, trời mưa buồn bã. Những cánh hoa Ti-gôn bị vùi dập trong gió trông yếu ớt đến tội nghiệp. Phong linh vẫn đinh đang, nhưng, đàn thì đã đứt dây, tiêu cũng đã gãy…. Bạn tôi bảo: “mày có nghe thấy gì không? Tối qua có người thổi tiêu nguyên cả 1 đêm. Ai oán lắm. Nỉ non lắm. Bi thương lắm.” Tôi mỉm cười. Tại sao lại không biết chứ, đêm qua cũng là 1 đêm trắng đối với tôi. Nhưng tôi biết làm gì hơn, anh có địa vị và thân phận của anh, sự ôn nhu dịu dàng của anh có thể khiến hàng trăm cô gái ngã gục. Hào quang tỏa ra từ anh, êm đềm lắm, ấm áp lắm, nhưng tôi chẳng thể nào với tới được. 1 đứa như tôi, có cái gì xứng đáng để ở bên anh? Có tư cách gì để ở bên 1 người hoàn mỹ đến như vậy? Chỉ có thể cam tâm tình nguyện đứng ở xa mà nhìn ngắm cũng không nguyện tới gần mà chạm vào. Vì chạm vào sẽ làm vấy bẩn sự thanh khiết ấy, cao quý ấy. Tôi không có can đảm để đối mặt với khó khăn nên luôn tìm cách trốn chạy. Đi đi. Cuộc sống của em, hãy tung mình ra thế giới của khát vọng và tỏa sáng nhé. Đại học. Khi tôi đang học quân sự , điện thoại reo lên, tôi nhấc máy, 5 phút sau, tôi ngẩn người, chiếc điện thoại vỡ nát dưới thềm lúc nào không hay. Bà ấy thảng thốt, có lẽ tôi đã sai rồi, lẽ ra tôi không nên để nó đi, tôi không nên tới gặp cô. Cá chỉ có thể sống trong nước, nếu 1 ngày mang cá ra khỏi nước, tất yếu là cá sẽ chết. Vụ tai nạn ấy, đoàn bác sĩ ấy, không 1 người nào còn sống trở về.
  12. Tôi đã không còn khóc, sự lặng im lại trở về với tôi. Gió thì thào kể chuyện xưa, có 1 chàng trai tháng nào cũng tặng cô nhóc nhà dưới chân đồi chậu hoa hướng dương. Sinh nhật 17 tuổi năm ấy, chàng ôm bó hoa Tu-lip đợi cô bé dưới gốc mai già, những cánh hoa lả tả rơi rụng trong đêm. Cô bé không đến, quyết tuyệt. Chàng trai thổi tiêu cả 1 đêm, bó tu-lip đẫm sương đêm. Đôi mắt chàng trai đã không còn màu nắng. Em hận tôi vì tôi đã giấu em quá nhiều chuyện, nhưng em có biết, tôi vẫn luôn lo sợ, nếu 1 ngày em phát hiện ra, với cá tính của em, em sẽ rời xa tôi, tô đã quen có em bên cạnh, tôi quên với sự bình lặng mỗi khi ở bên em, tôi không muốn giấu em, nhưng nếu em biết sự thật, em sẽ lại trốn tránh như cách em vẫn làm. Tôi sợ ngày đó sẽ đến. Tôi sợ. Sợ sẽ phải xa em. Nếu sau này, khi bước chân vào con đường tình yêu, xin em, hãy chọn con đường dễ đi, đầy hoa cỏ. Em là người lãng mạn, cảm xúc không ổn định, rất dễ bị tổn thương. Tôi chỉ hy vọng em được hạnh phúc. Tôi muốn nói với em. Tôi yêu em. Bé ngốc ạ. Những cánh hoa Ti-gôn xoay xoay theo chiều gió, truyền thuyết kể rằng, người nào chưa yêu mà đựng tay vào hoa Ti-gôn sẽ có 1 nhân duyên bất hạnh. Phong linh vẫn đinh đang . Cúc trắng rải lớp dày mềm mại quanh con đường ra biển, gió phiêu lãng, từng nắm tro bị gió cuốn lên, thả tung tan tác khắp mặt biển,
  13. xoay vờn theo từng cánh hải âu trắng muốt chao lượn, sóng táp mạnh vào những ghềnh đá gập ghềnh làm tung tóe bọt trắng xóa. Hương của biển. Mằn mặn đầu lưỡi. Loài hoa tôi yêu nhất, cũng là loài hoa đưa tiễn anh. Thời gian sau. Tôi ra trường, làm việc và sống cuộc sống bộn bề lo toan như bao kẻ làm công ăn lương khác, nắng Sài Gòn hanh hao thường mang đến cái hoang hoải của lòng người trong những chiều trở gió. Thảng hoặc, bắt gặp đâu đó bóng hình xưa cũ, vẫn luồn lách chen chúc trong dòng người chật như nêm chỉ để lấy cái bắt tay hờ hững: “à, nhầm người, xin lỗi bạn nhé”. Những chiều lặng thả mình trên sân thượng ngắm tịch dương đỏ lửa buông ráng màu vằn vện tím ngát buồn bã , lại bâng khuâng man mác vì 1 điều gì đó của kí ức, của quá vãng. Người ta nói rằng, tự tay gấp một nghìn con hạc sẽ được một điều ước. Em đã ước anh luôn mạnh khỏe, dù không phải ở bên cạnh em. Người ta nói rằng, mỗi khi nhìn thấy sao băng, hãy nhắm mắt lại và cầu nguyện, điều ước sẽ thành hiện thực. Em đã ước không biết bao nhiêu lần, ước gì, thời gian quay trở lại, em sẽ không làm thế, sẽ không phũ phàng như vậy. Người ta nói rằng, người chưa yêu mà đụng tay vào hoa Ti-gôn sẽ mang một kiếp tình duyên đẫm lệ đau khổ. Em ước rằng, chưa bao giờ mình chạm tay vào những cánh hoa hồng nhạt mang hình tim vỡ đó.
  14. Người ta nói rằng khi bạn mất ngủ nghĩa là bạn đang chu du trong giấc mộng của một ai đó. Em đã không biết bao lần nghĩ rằng mình đang dạo bước trong giấc mơ của anh. Người ta nói rằng, nếu cùng người mình yêu ngắm pháo hoa thì tình yêu sẽ mãi bền chặt không xa rời. Em đã ước rằng, trong tiếng pháo nổ vang trời, có 2 người cùng tựa đầu vào vai nhau ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ sắc màu lấp lánh. Em và anh.
nguon tai.lieu . vn