Xem mẫu
- Dạo này báo con thường theo tôi đi rừng. Trong lúc tôi cặm
cụi đào đãi thì nó quanh quẩn săn mồi gần đó. Một hôm, khi
đi ngang qua dải rừng non trước nhà, nó chợt nhảy ra
trước tôi gầm gừ. Tôi nhìn lên và thấy một con rắn đang vắt
vẻo trên nhánh cây đổ xuống chắn lối đi. Từ đó tôi biết mình
đã có một vệ sĩ đáng tin cậy. Tôi đặt tên cho nó là Aga.
Không Phải vì sính chữ Tây chữ Tàu gì đâu, chẳng qua tôi
thấy vần A khi gọi trong rừng vang rất xa. Ai chưa tin, xin
cứ vào giữa rừng sâu mà gọi thử: A... a... a... ga... a... a...
a...
Thấm thoắt đã tới mùa hè. Đây đó thấp thoáng những trái
cây chín ửng. Không khí thoảng thơm mùi mật ngọt. Ở lâu
trong rừng, chỉ cần ngửi hương rừng, nghe chim hót là biết
mùa hè tới. Đừng có tin lũ ve, chúng kêu ra rả ngay từ
những ngày nắng nóng giữa mùa xuân. Tôi bỗng thấy nôn
nao khi nghe tiếng chim cu quen thuộc. Tiếng chim gù đánh
thức bao nỗi nhớ. Rồi còn tiếng gà rừng gáy te te mỗi buổi
trưa...
Đến ngày giỗ anh Sơn, tôi ngậm ngùi đốt mấy khúc trầm
tưởng nhớ tới anh. Dù không mê tín, nhưng tôi cũng khấn
thầm mong anh phù hộ cho tôi tìm ra vỉa quặng. Giá như
anh còn sống, công việc dễ dàng hơn biết bao!
Rồi tới ngày anh Đằng và anh Hùng ra đi, tôi lại về ngồi bên
mộ. Mới đó mà đã một năm tròn. Những ngày đơn độc
trùng rừng thật dài, nhưng khi nghĩ tới chuyện cũ thì tưởng
như nó vừa qua. Tôi nhớ lại lúc anh Hùng ngã gục trên
- người anh Đằng và nước mắt lại trào ra, trong tai như còn
nghe tiếng đạn nổ, tiếng máy bay gầm rú... Cỏ đã mọc xanh
trên những hố đạn nhưng nỗi đau vẫn chưa hề nguôi
ngoai...
Thỉnh thoảng đi ngang qua chiếc trực thăng, tôi cũng ghé
vào đốt mấy miếng trầm bên mộ viên phi công và hai
người lính ngụy. Với tôi giờ đây họ không còn là kẻ thù.
Chẳng phải tôi đã thay đổi cách nhìn nhận, đơn giản lúc này
họ chỉ là những khúc xương khô dưới mộ. Tội nghiệp cho
họ, những kẻ đã uổng phí cuộc sống của mình để giờ đây
nắm xương tàn không ai biết đến... Mà cũng lạ! Từ đó đến
nay chẳng có chiếc trực thăng nào tới đây. Lâu lâu mới
nghe tiếng máy bay ù ù tít trên cao, đôi lúc chúng để lại một
vệt khói thẳng băng, lát sau gió thổi hóa thành mây.
Ngày ngày tôi vẫn mỏi mắt ngóng về phía ngôi mộ, về cây
thủy tùng, trông chờ một toán TK tiếp theo. Đôi lần nhìn thấy
vài bóng đen di động xa xa, đưa ống nhòm lên lại chỉ có
mấy con thú.
Tôi sẽ không nói nhiều về mùa hè năm ấy. Có gì đâu
mà nói! Chẳng lẽ cứ tả mãi những cảnh vật đã có lần nói
tới hay kể lể nhưng công việc lặp đi lặp lại hàng ngày: đào,
đãi, đổ đi rồi lại đào đãi... Nhưng đến đầu tháng sáu thì tôi
đào bới hết mọi suối, khe, chỗ trũng của cánh rừng phía
bắc vùng đồi cỏ, vào tới chân dãy núi thấp. Nhiều lần tưởng
đã nhìn thấy một vảy vàng lấp lánh trong đám cặn dưới
- cùng của mẻ đất, nhưng không phải. Đó chỉ là hạt cát bình
thường lóe nắng. Đôi lúc tôi tần ngần hàng giờ với một
khúc suối đầy đá cuội, nhặt lên ngắm nghía hết hòn này đến
hòn khác, mài mài gõ gõ, rồi vứt đi, lại nhặt... Hòn nào
trông cũng na ná cục vàng trong tưởng tượng, bỏ qua sợ
sót. Nếu có ai thấy tôi nhưng lúc này, hẳn sẽ nghĩ đấy là một
kẻ điên từ xã hội loài người lạc lối tới đây. Ngay cả chỗ ở
lúc trước của trăn mốc tôi cũng không bỏ qua. Cái khe cạn
âm u đến rùng rợn. Tôi phải ném xuống mấy quả lựu đạn
mới dám đào đãi, nhưng vẫn chẳng thấy gì.
Tôi như con dã tràng núi ngày ngày làm mãi một công việc
vô vọng. “Dã tràng xe cát biển đông, nhọc lòng mà chẳng
nên công cán gì..." Câu hát ru quen thuộc của thời thơ bé,
giờ đây cứ văng vẳng trong đầu như một lời than thở.
Lại một mùa mưa nữa sắp tới. Nhưng đám mây mọng
nước đã ngấp nghé trên cao và tiếng sấm ì ùng văng tới từ
xa. Tôi phải ngừng việc mấy ngày để đi lấy củi dự trữ và
bắn một con lợn rừng về xẻ thịt nướng sấy khô. Lương khô
gạo sấy đã hết, chỉ còn một ít túi khẩu phần ăn. Muối cũng
không còn nhiều nên bây giờ phải dùng hết sức tiết kiệm.
Tôi cũng phơi được ít măng le. Còn mộc nhĩ thì khá nhiều,
tôi xâu lại treo trên bếp. Những thức đó có thể để lâu được.
Mùa mưa thứ hai trong rừng trôi một cách chậm chạp và
- buồn bã. Ngoài cái buồn của những ngày mưa trắng trời
trắng đất mà phải thui thủi một mình nơi rừng sâu, còn có
sự thất vọng ngấp nghé trong tiềm thức. Tuy vậy lúc nào
tạnh tôi lại vào rừng. (Ấy là nói văn vẻ thế thôi, chứ tôi đã ở
giữa rừng rồi, còn vào, ra gì nữa!). Với niềm hy vọng ngày
càng mong manh, tôi tiếp tục đào đãi những nơi nghi bỏ
sót, chỉ thỉnh thoảng mới nghỉ một buổi để kiếm thức ăn. Lũ
khỉ mùa này cũng đói. Nhiều lúc tôi phải chia cho chúng các
thứ kiếm được trong rừng.
Những đêm không ngủ, nằm nghe tiếng mưa rơi triền miên
ngoài rừng mà buồn đến nẫu ruột. Những lúc đó tôi nghĩ
vẩn vơ đủ thứ chuyện, nhưng cuối cùng mọi ý nghĩ lại quay
về với câu hỏi: "Phải chăng đã đến lúc trở về?"
Mới ba giờ chiều mà trời u ám như sắp tối. Những đám
mây là là lướt qua ngọn thuỷ tùng. Từ bìa rừng, sương
đang lan dần ra đồi cỏ. Tính theo ngày tháng thì bây giờ là
mùa thu, nhưng cảnh vật ở đây ảm đạm như đang giữa
đông.
Tôi ngồi dưới một gốc cây cổ thụ cụt ngọn mọc trên đỉnh
dốc, buồn rầu nhìn về hướng đồi cỏ. Từ đây tới rìa đồi, chỗ
cái khe cạn mà hơn năm trước tôi khởi sự việc đào đãi,
chỉ cách vài trăm mét.
Từ sáng tới giờ tôi lang thang trong rừng, chốc chốc lại
đào bới chỗ này chỗ khác đem đất đi đãi. Thực ra tôi làm
- mọi việc như một thói quen, như quán tính, chứ trong lòng
không còn hy vọng gì nữa. Tôi cay đắng nghĩ tới sự bất lực
của mình. Cũng tại tôi quá ngu dốt, không biết cách tình
kiếm. Nhưng tôi nào có được học hành gì về việc này? Có
ai chỉ bảo cho tôi đâu? Nếu là anh Sơn, anh sẽ làm gì nhỉ?
Thôi! Giờ phải tìm cách quay về. Tôi đã làm hết khả năng
của mình. Dầu sao, việc tìm tới được đây cũng là tốt rồi.
Anh Hai Nguyên chẳng đã nói "Sự trở về của các đồng chí
là một thắng lợi đó sao? Phải về báo cáo với anh, và còn
kể cho mọi người biết ba thành viên của TK1 đã hy sinh
như thế nào. Mà chắc gì có mỏ vàng? Cái thứ máy móc
bay trên độ cao mấy chục ngàn mét, cho dù nó hiện đại đến
đâu hẳn cũng có lúc sai sót, nhầm lẫn gì đó...
Sự thất vọng làm tôi chán nản đến cực độ. Đúng là tôi đã
làm hết sức, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy mình có lỗi với
các anh, những người đồng đội đã chết cho tôi được sống,
những người mà trước lúc hy sinh đã gửi lại nơi tôi biết
bao hy vọng... Chẳng lẽ bây giờ tay không trở về? Nhưng
biết làm gì hơn? Sau này, chắc tổ chức còn cử người tới
đây nữa, những người có kinh nghiệm và thạo việc, chứ tôi
đành bó tay...
Tôi nhắm nghiền hai mắt lại cho nước mắt khỏi trào ra. Một
con sóc chạy vụt qua chỗ tôi ngồi, lao tới bụi cây trước
- mặt. Nó leo lên mảnh vỏ cây quăn queo rồi dừng lại, quay
mình đứng trên hai chân sau giương đôi mắt tròn xoe nhìn
tôi. Nó rung rung mấy sợi ria mép như ngạc nhiên, như
muốn hỏi rằng vì cớ gì mà một kẻ như tôi lại ngồi rầu rĩ ở
đây? Tôi bứt cọng cỏ đưa lên miệng nhấm, lơ đãng nhìn
con sóc rồi quay mặt đi nơi khác. Lúc này nó có hỏi bằng
tiếng người tôi cũng chẳng buồn trả lời. Đầu óc tôi đờ đẫn,
những ý nghĩ trôi qua một cách máy móc.
Một hơi thở nóng hổi phả vào gáy tôi. Báo Aga vừa đi đâu
về. Nó nhìn tôi và xoài hai chân trước nằm xuống bên cạnh.
Con báo biết tôi đang buồn.
Gió thổi mạnh hơn, những đám mây bay vùn vụt. Đêm
nay trời sẽ mưa. Về nhà thôi, Aga! Tôi vuốt đầu nó, định
đứng dậy. Nhưng có cái gì đó níu tôi lại. Không! Chẳng
phải sức mạnh vô hình thần bí nào đâu, chỉ là một ý nghĩ
vừa bật lên trong đầu báo rằng tôi đã nhìn thấy vật gì đó.
Chưa nhớ được là vật gì, nhưng tôi có cảm giác lạ lắm Vật
đó in vào mắt, bộ não thu nhận nhưng chưa xử lý. "Mà nãy
giờ ngồi đây mình đâu thấy gì lạ? Xem nào...". Cố tập trung
tư tưởng, tôi lướt nhanh một loạt những gì nhìn thấy từ lúc
ngồi xuống đỉnh dốc này. "Cái cây cụt ngọn, mây... cây thủy
tùng... những đồi cỏ... gió... cái khe cạn..., và con sóc nữa?
- Tim tôi bỗng đập gấp - Con sóc? Nó chạy qua rồi đứng
lại nhìn mình... Sóc thì đâu có gì lạ, ngày nào mà chẳng
gặp? Không phải vì con sóc... Khoan đã! - Đầu tôi căng lên
- đúng rồi, con sóc dừng trên mảnh vỏ cây!". Tôi lướt mắt
tìm nhanh mảnh vỏ cây mốc meo nằm sát gốc lùm cây
- trước mặt, chỉ cách độ bảy mét. Và tôi từ từ đứng dậy, từ
từ đi tới..., mắt nhìn chằm chằm như sợ nó biến mất. Mảnh
"vỏ cây" này lạ lắm! Nó quăn queo không tự nhiên! Chẳng
phải vỏ cây! Đây là sản phẩm do con người làm ra!
Tôi ngồi xuống bên nó, chưa dám sờ tay vào, sợ phải cầm
lên đúng mảnh vỏ cây thật. Nhưng không! Một mảnh kim
loại! Nó móp méo hoen rỉ nhiều chỗ. Chẳng còn nghi ngờ
gì nữa, đây là mảnh xác máy bay. Nó có ở đây lâu lắm rồi,
thời gian và mưa gió đã làm nó mục nát.
Cầm mảnh kim loại trong tay, người tôi run bắn lên. Bộ não
vùn vụt hoạt động hết công suất. Nó tập hợp một loạt những
thông tin có liên quan ghi nhận được từ trước đến giờ, rồi
phân tích, sàng lọc, loại bỏ, tổng hợp lại: Vỉa quặng vàng...
Tập trung một nơi... hàm lượng cao... Nhật thu giấu... xa
đường giao thông... "Tôi rất ngạc nhiên khi có vỉa quặng
vàng được phát hiện qua vệ tinh..." Tôi chợt nghĩ đến lời
anh Sơn nói hôm nào.
Tôi vụt đứng dậy nhìn quanh, người bừng bừng như đang
sốt cao độ. Trước mặt là vạt rừng rậm cây cối um tùng. Tôi
đi qua đây nhiều lần nhưng chỉ chú ý cái khe cạn và những
chỗ trũng. Vạt cây rậm này không rộng lắm, lại mọc trên
đám đất nhô cao như mỏm đồi nên tôi chẳng vào đó làm gì.
Nhưng bây giờ tôi tin chắc điều mình cần tìm dang ở trong
- đó. Lần này không phải là linh cảm. "Mảnh vỏ máy bay! Một
chiếc máy bay rơi ở đây! Rơi đã từ lâu!" Đó là những gì
mà bộ não đã xác định được. Và nó đưa ra dự đoán là
chiếc máy bay này chở vàng.
Tay xách súng tay cầm dao, tôi hồi hộp vạch lá đi tới.
Được mươi bước thì gặp những mảnh kim loại khác.
Càng phấn chấn hơn, tôi vung dao chém cành lá hăm hở
bươn lên. Lát sau tôi đã nhìn thấy toàn cảnh chiếc máy bay
rơi: một đống kim loại nát vụn trên phủ đầy những cây dây
leo, cùng nhiều mảnh vỡ văng rải rác xung quanh. Có cả
chiếc chong chóng bốn cánh nhô ra bên ngoài đám lá rậm
rạp và cái bánh máy bay bằng cao su, đạp lên thấy mủn tơi.
Đang tính leo vào giữa đống kim loại, chợt con Aga chồm
tới trước nhe răng rít lên. Tôi nhìn tới và lạnh buốt xương
sống: một con rắn đang ngóc cao đầu dừ dừ như định thốc
tới mổ, chỉ cách có mấy bước. Thả rơi cây dao, tôi nâng
súng bắn nhanh như máy. Loạt đạn găm trúng vào cổ con
rắn làm phụt ra những tia máu. Nó từ từ tụt xuống, mất hút
trong đống kim loại. Hú vía! Nếu không có con báo chắc tôi
đã mất mạng một cách oan uổng vào giây phút quan trọng
này.
Tôi nhặt đoạn thân cây to bằng cổ tay dài hai mét, rồi vừa
chọc vừa bẩy những mảnh xác máy bay. Sau vài chục phút
- hì hục, tôi nhặt được một thỏi kim loại nặng trĩu hình khối
chữ nhật, mặt trên hơi nhỏ hơn so với mặt dưới. Lau qua
bụi đất, ánh vàng kim loại hiện ra mờ mờ. Tôi lùi lại một
quãng, ngồi thụp xuống và hối hả dùng vạt áo cọ sạch.
Đúng là vàng thật rồi! Không thể nhầm được! Rưng rưng
nước mắt, tôi nhìn xoáy vào thỏi vàng trước mặt. Trên bề
mặt của nó có những con số và dòng chữ lạ kiểu chữ
tượng hình, nhưng lúc này tất cả nhòa đi trong mắt tôi. Tôi
ngỡ mình nằm mơ, đầu óc tràn ngập một cảm giác kỳ lạ
như đang bay bổng chơi vơi giữa bầu trời lóe sáng muôn
ánh hào quang rực rỡ. Rồi mọi cực khổ đau đớn, mọi hy
sinh mất mát trong cả quãng thời gian dài, nay hiện lên
thành hình ảnh lướt vùn vụt trong đầu như những thước
phim quay nhanh. "Các anh ơi, giờ đây các anh có thể yên
lòng nhắm mắt..."
Một ngọn gió mang hơi lạnh thổi tới hun hút, kéo tôi ra khỏi
trạng thái choáng ngợp. Trời sẩm tối rồi, lúc này chưa thể
làm gì hơn được. Tôi bỏ thỏi vàng vào ba lô, luồn khỏi vạt
rừng rậm, băng qua đồi cỏ để về nhà cho nhanh. Báo Aga
sải bước đuổi theo.
Tối hôm ấy tôi không ăn được gì, và suất đêm không hề
chợp mắt. Sự phấn khích đến tột độ làm thần kinh căng
thẳng, người lúc nào cũng ngây ngấy sốt. Tôi hết ngồi
xuống lại đứng lên, bước tới bước lui trong căn nhà hẹp.
Những thanh gỗ sàn kêu ken két dưới chân. Đêm dài quá,
- mãi chẳng thấy sáng. Mà hình như chiếc đồng hồ trục trặc
làm sao ấy! Mấy cái kim quay chậm rì rì. Không tin nó nữa,
lúc lúc tôi lại ghé mắt nhìn ra của. Ngoài trời tối om. Rừng
khuya vẫn tiếng thú chạy sột soạt trong bụi cây, tiếng chim
ăn đêm buồn bã kêu hết góc rừng này đến góc rừng khác
và con thác nhỏ rì rào không dứt... Đã bao đêm nằm nghe
những âm thanh ấy, nhưng đêm nay mỗi tiếng động đều
làm tôi bồn chồn. Nỗi xúc động bùng lên rừng rực từng lúc
khiến tôi ngây ngất như say. Hàng ngàn ý nghĩ quay cuồng
trong đầu mà không có điều gì rõ nét. Mãi khuya lắm, tôi
mới dần trấn tĩnh lại được để hướng những suy nghĩ về
công việc cần làm ngày mai.
Chắc chắn trong đống xác máy bay còn có những thỏi
vàng khác, nhưng muốn biết bao nhiêu thì phải lấy ra. Và
rắn cũng thế, không chỉ có một con. Lạ thật! Hình như ở đâu
có kho báu là ở đó có rắn. Có một cuốn truyện nào đó đã
nói về đàn rắn thần giữ kho báu. Tôi không tin những
chuyện thần bí, nhưng rắn ở đây thì có thật. "Hay cứ để
nguyên mọi thứ như vậy? Mình phải mất hơn năm nay mới
tìm thấy, kẻ khác dễ gì phát hiện ra được?...". Nhưng rồi tôi
gạt phắt ngay ý nghĩ đó. Tôi đã tìm ra chiếc máy bay rơi
một cách tình cờ, người khác cũng có thể gặp may mắn
như thế. Hơn nữa, không có ai tìm được một kho báu lồ lộ
như vậy mà lại chịu dừng ngang đó. Có điều đừng để rắn
cắn. Bị một con rắn cỡ như con hôm qua mổ một cú thì mọi
kho vàng trên thế gian này đều vô nghĩa. Có lẽ phải chất củi
đốt. Mùa này không sợ cháy rừng, nếu cần cứ phát rộng
xung quanh tạo khoảng trống. Không được! Làm thế dễ lộ
quá. Lỡ trực thăng áp tới! Thôi, để mai tới đó hãy tính.
- Nhưng lấy được vàng rồi thì dấu ở đâu? Đào hố chôn? Có
thể chôn làm nhiều nơi. Tôi bỗng nhớ tới cái hang đá nhỏ
hồi trước tìm thấy con mang bị bắn chui vào nằm chết trong
đó. Phải rồi! Cái hang ấy rất hay, miệng hang hẹp lại kín
đáo chỉ cần chặn một tảng đá là kín.
Cuối cùng rồi trời cũng chịu sáng. Tôi đến bên xác máy bay
lúc mặt trời vừa chiếu những tia nắng đầu ngày. Việc đầu
tiên là chặt bớt dây leo và kéo chúng ra khỏi đống sắt vụn.
Chiếc máy bay không đến nỗi vỡ nát như tôi tưởng. Vẫn
còn lại đoạn vòm thân cong cong gắn với chiếc cánh gãy
một nửa, tất cả đều thủng lỗ chỗ. Thời gian đã xóa nhòa hết
mọi dấu vết nên không biết được đây là kiểu máy bay gì và
của nước nào, nhưng nhìn cái chong chóng động cơ cũng
thấy nó thuộc loại cổ lỗ sĩ rồi.
Tôi không dám thò tay vào đống kim loại rỉ nát phủ đầy lá
khô, cành mục và dây leo. Cả xác con rắn hôm qua cũng
mất hút trong đó. Phải đốt thôi! Hôm nay trời u ám, mây bay
thấp. Thời tiết này máy bay ít hoạt động.
Tôi kéo cành khô phủ kín thân máy bay rồi châm lửa đốt.
Khi ngọn lửa bốc cháy rừng rực mới chợt nghĩ không biết
trong đó còn bom không? Vội vã rời đống lửa, tôi chạy
- nhanh đến chỗ cây cổ thụ cụt ngọn ngồi nấp. Hẳn cái cây
này liên quan tới chiếc máy bay. Lúc lao xuống đất, nó va
gãy ngọn cây. Từ đây tới đó hơn trăm mét. Nếu kẻ một
đường thẳng giữa hai điểm. Như vậy có thể nghĩ chiếc máy
bay này bay từ tây sang đông, hoặc chếch một chút: tây tây
nam, đông đông bắc.
Nhưng máy bay của ai? Nhật? Pháp? Mỹ? Mỹ thì không
phải rồi! Chưa nói đến mức độ mục nát của xác máy bay
mà chỉ cần nghĩ nếu của Mỹ, không đời nào chúng chịu bỏ
qua một chiếc máy bay chở vàng. Chúng có đủ phương
tiện và thời gian để tìm kiếm. Pháp cũng vậy. Tôi không
nhớ chiếc máy bay đầu tiên trên thế giới xuất hiện từ năm
nào, nhưng Pháp vào Việt Nam ngót nghét một thế kỷ, tính
tới trận Điện Biên Phủ. Khi phải rút quân về nước, chúng
còn có thời gian dùng dằng khá lâu. Có mất một đồng "phờ
răng” chúng cũng tìm được, huống chi cả chiếc máy bay
chở vàng. Vậy chỉ còn Nhật? Nhật chẳng phải rộng rãi gì và
không đến nỗi "đãng trí”, nên nếu "bỏ quên" một chiếc máy
bay như thế này, hẳn phải ở thế kẹt lắm, không thể có điều
kiện để tìm...
Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, cuối cùng tôi tạm kết luận
chiếc máy bay này rơi vào khoảng nửa đầu năm 1945, khi
Nhật đang bại trận. Mà thôi, tạm gác chuyện đó. Hình như
lửa đã tắt nên không thấy khói bay lên nữa. Những đám
khói lúc trước đã hòa lẫn vào tầng mây thấp. Không có trái
- bom nào nổ như tôi lo sợ.
Tôi trở lại, thấy trong đống xác máy bay lửa đang còn cháy
âm ỉ, nhưng có thể bắt tay vào việc được rồi. Giờ khỏi lo
rắn. Chẳng có con rắn nào trụ nổi với lửa. Tôi moi ra được
những thỏi vàng nằm lẫn trong đống sắt vụn, bên dưới lớp
tro còn đỏ hồng. Tất cả đều đúc cùng khuôn với thỏi vàng
hôm qua, trên bề mặt có con số chỉ trọng lượng bốn kí
rưỡi. Bỏ vào ba lô vừa đủ sức mang là tôi đi ngay. Đêm
qua tôi đã trù tính con đường từ đây tới cái hang nhỏ bên
bờ suối, giờ cứ thế mà đi, chỉ cần nhớ đừng giẫm lên cùng
một lối để khỏi tạo ra đường mòn.
Ngày hôm ấy tôi đi được ba chuyến thì trời tối nên đành
nghỉ. Đoạn đường chỉ chừng ba cây số nhưng luồn rừng
nên không thể đi nhanh được. Vả lại khi cõng ba lô vàng
trên lưng, cánh rừng quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, đầy
nguy hiểm. Lúc nào tôi cũng thấp thỏm, cứ nơm nớp như
có ai đang rình mò mình. Lúc nào cũng lăm lăm súng trên
tay chực nhả đạn và luôn ở trong tư thế sẵn sàng co cẳng
chạy. Đúng là nỗi lo sợ bản năng mà chỉ con người mới có.
Mấy ngày sau tôi phải cho con báo ăn no để nó đi cùng tôi
suốt ngày. Ở trong rừng, con Aga còn tinh hơn chó săn.
Chưa bao giờ tôi có tâm trạng như những ngày đó, vừa
phấn chấn vừa phấp phỏng lo âu, người cứ rạc đi.
- Phải hơn nửa tháng tôi mới hoàn tất công việc. Thực ra,
chỉ có mấy ngày đầu là mọi việc thuận lợi. Những ngày còn
lại tôi phải moi móc, nhặt nhạnh từng thỏi vàng một. Có thỏi
bị kẹt, mất hàng giờ đồng hồ mới lấy ra được. Sau khi giấu
hết số vàng vào hang, tôi đào đất nơi khác mang đến đổ
vào lèn chặt, bưng những tảng đá nhỏ chất lên trên. Cuối
cùng mới vần một hòn đá to chẹn cửa hang, kéo những
dây leo quanh đó cho nó bò lên và xóa hết mọi dấu vết. Bây
giờ, số vàng này thực sự là "của tôi".
Công việc cuối cùng là ngụy trang lại nơi máy bay rơi, việc
này chẳng có khó khăn gì. Tôi đào hố, cẩn thận chôn những
mảnh xương người tìm thấy trong đống xác máy bay. Có
một số xương đầu lâu đã vỡ vụn, những đốt xương khác
cũng không nguyên vẹn. Thì ra chỉ mỗi góc rừng hoang này,
từ trước tới nay cũng đã có bao nhiêu người chết.
Mọi việc xong xuôi lúc chiều đã muộn, nhưng tôi chưa về
nhà ngay mà đi thẳng đến bên ngôi mộ đá. Tôi đốt một
đống lửa, gác lên đó mấy khúc trầm rồi im lặng ngồi nhìn
làn khói xanh lơ lửng bay. Hôm nay trời nhẹ gió, mấy tia
nắng cuối ngày le lói qua mây rọi xuống đồi cỏ trước mặt
một màu vàng nhợt nhạt. Tôi sắp từ biệt nơi này! Tôi đã
làm được những gì mà các anh tin cậy và bây giờ có thể
yên tâm quay về, nhưng thật đau lòng khi chẳng có cách
nào đưa các anh theo. “Mình sẽ mang về một nắm đất..."
- Một mình trở về không phải là chuyện dễ dàng, nhưng tôi
không ngờ được là còn có nhiều sự việc xảy ra ngoài dự
tính. Hình như số tôi chưa hết "nạn" nên còn nặng nợ gian
truân với rừng.
Chương XV
Phần vì mệt nhọc, phần trong lòng đã thanh thản hơn, nên
đêm đó vừa nằm xuống là tôi ngủ say như chết, chỉ tỉnh
giấc khi có cơn mưa ập đến. Nhìn đồng hồ thấy đã gần
sáng. Tôi nằm mơ màng, tai lắng nghe tiếng mưa rơi rào
rào trên mái nhà. Ngoài kia gió rít gào qua đồi cỏ, cây rừng
nghiêng ngả từng đợt. Gió đổi chiều rồi! Mùa đông đang
tới! "Mình có nên trở về trong mùa này?” Ý nghĩ đó làm tôi
tỉnh ngủ hẳn. Một mình đi giữa rừng sâu núi thẳm trong ướt
át và lạnh giá, hếu có sống sót nổi không? Khó đấy? Khả
năng sống và chết là ngang nhau. Tôi nhớ lại những cánh
rừng rậm bịt bùng, những sườn núi dốc đứng, cái vực
thẳm sâu hun hút, vách núi dựng ngược nơi biên giới. Giá
còn đủ bốn người, chúng tôi có thể đi ngay giữa những
ngày mưa tầm tã nhất. Hoặc nếu là anh Đằng hay anh
Hùng, các anh ấy sẽ đi được, chứ tôi thì...
Nhưng hơn mười chín tháng rồi ở nhà không nhận được tin
tức gì của chúng tôi, hẳn anh Hai Nguyên và mọi người sốt
ruột lắm. Chắc ai cũng nghĩ là TK1 đã hy sinh tất cả. Và đã
có những toán TK khác lên đường, tôi tin như vậy. Đến lúc
- này chưa có ai xuất hiện ở đây, có phải họ ngã xuống dọc
đường? Biết đâu chỉ vì tôi về chậm một ngày mà có một
toán TK phải hy sinh? Cứ nghĩ thế là tôi lại sốt ruột, muốn
trở về ngay. Hơn nữa, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống thui
thủi một mình giữa rừng sâu ngày càng trở nên nặng nề.
Suốt mấy ngày liền, không lúc nào tôi rứt khỏi những suy
tính ấy. Về bây giờ hay đợi hết mùa đông? Chà! Không
ngờ chỉ mỗi việc quay về mà rắc rối đến thế! Hay tại mình
trở nên nhu nhược? Hay do mình sợ chết? Tôi ngồi trên
hòn đá bên vũng suối, trầm ngâm suy nghĩ. Từ dưới đáy
nước có một người nhìn lên. Đấy là cái bóng của tôi,
nhưng lúc này trông thật xa lạ. Trên khuôn mặt cháy nắng,
đôi mắt trũng sâu đang nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn
nói: "Mày phải tự quyết định lấy, chẳng ai làm thay cho mày
việc ấy đâu? Phải có cách suy nghĩ tỉnh táo hơn, chứ dằn
vặt mãi sẽ thành luẩn quẩn..."
Đúng vậy! Tự lượng sức, tôi thấy không thể đem tính mạng
ra để đánh một canh bạc năm ăn năm thua. Cái chết của
tôi lúc này đồng nghĩa với sự hy sinh vô ích của cả tổ. Cần
ở lại hết mùa đông này. Xuân đến, rừng khô ráo và ấm áp,
tôi sẽ lên đường. Biết rằng rất buồn nhưng tôi quen rồi, có
thể chịu đựng được. Cái khó nhất là muối đã gần cạn, phải
hết sức dè sẻn may ra cầm cự được tới ngày về. Không
sao! Chỉ ba tháng chứ mấy! Và tôi cảm thấy yên tâm hơn
khi nhận ra quyết định ở lại cũng là sự can đảm.
- Mùa đông năm đó mưa nhiều và tiết trời lạnh hơn, một
phần vì sức tôi đã yếu đi. Tôi biết vậy nên tự đề ra cho mình
chế độ luyện tập khắt khe. Buổi sáng thức dậy từ sáu giờ
rưỡi, nếu trời không mưa, tôi xách súng chạy lên đỉnh đồi
cỏ gần nhà rồi quay về, nhảy xuống suối tắm. Còn nếu trời
mưa to hoặc quá lạnh thì tôi tập tạ trong nhà bằng một tảng
đá.
Tôi còn xuống suối chọn mấy tảng đá có bề mặt bằng
phẳng vác lên kê thành một bộ "bàn ghế” trên vạt cỏ trước
nhà. Thực ra vác đá là để luyện tập, chứ mình tôi cần gì bàn
ghế. Hơn nữa, tới mùa nắng là tôi đã đi rồi. Coi như để lại
một kỷ niệm cho lũ khỉ vậy. Tuy nghĩ thế nhưng tôi vẫn rất
thích những tảng đá đẹp. Dưới chân thác nước có nhiều
hòn đá được dòng nước và mưa gió gọt giũa lâu ngày tạo
thành hình dáng đẹp lạ lùng. Tôi chọn những hòn đẹp nhất
vác lên đặt rải rác bên mấy gốc cây cạnh nhà. Công việc
nặng nhọc nhưng ngoài ý nghĩa tập luyện, nó còn tạo cho
tôi niềm vui nho nhỏ trong những ngày dài đằng đẵng. (Nói
"ngày dài” là kể cả ban đêm, chứ mùa này thời gian ban
ngày ngắn lắm, chừng bốn giờ chiều trong rừng đã tối).
Một vấn đề nan giải là cái ăn. Ăn thịt chim, thú, cá mãi cũng
ngán. Các thứ khác thì quanh quẩn cũng măng le, hoa
chuối. Củ mài vùng này hiếm, còn các loại lá có thể ăn thay
- rau tôi biết không nhiều. Cả nấm cũng vậy. Ngoài mộc nhĩ
ra, tôi không biết thứ nấm nào. Có thể ăn được, cũng
không dám thử. Mấy lần tôi đi kiếm mật ong, nhưng lúc này
các tổ ong ít mật. Có lẽ vì thế mà lũ ong đâm ra cáu kỉnh.
Phải mất ba, bốn ngày lội rừng, tôi mới lấy được một ít mật
sau khi bị ong đốt sưng cả mặt. Mà mật mùa này không
được ngon, nó nhạt và hơi chua. Thì ra ngay cả khi ở trong
rừng một mình, con người ta không chỉ có nhu cầu ăn no
mà còn muốn ăn ngon nữa. Tôi đành khắc phục bằng cách
không ăn mãi một món. Nếu hôm nay ăn thịt chim thì ngày
mai tôi câu cá, ngày kia đi săn cheo... Thú lớn ở đây không
thiếu nhưng tôi ít khi bắn, vì ăn không hết nó phí đi. Có hôm
tôi bắn được một con kỳ đà khá lớn. Thịt kỳ đà mềm và
trắng như thịt gà, nhưng không có gia vị, chỉ làm mỗi món
nướng, nên tôi không chắc là nó có ngon hay không. Đã thế
lại thiếu muối, ăn cứ nhàn nhạt khó chịu. Bây giờ ba ngày
tôi mới ăn muối một lần, mà cũng chỉ nhấm tí chút cho có vị
mặn, chứ đâu dám ăn nhiều.
Những lúc tạnh ráo, tôi thường leo lên đài quan sát trên cây
chò dùng ống nhòm nhìn khắp bốn hướng, suy nghĩ về con
đường trở về. Đứng ở đây, có thể nhìn rõ cả vùng núi non
nhấp nhô thấp dần ở phía đông. Đi theo hướng đó sẽ gặp
được vùng đồng bào dân tộc, nhưng trông hiểm trở thế kia,
liệu có đi nổi không? Hơn nữa rất dễ lạc vào vùng địch
kiểm soát. Còn ở phía tây, có nhiều dãy núi cao chắn tầm
nhìn. Vượt qua những dãy núi đó, đi mãi rồi sẽ gặp tuyến
đường tây Trường Sơn. Nghĩ vậy thôi chứ tôi không dám
- một mình đi theo hướng ấy, nhất là khi không biết tí gì về
địa hình và cũng chẳng rõ quãng đường xa gần thế nào.
Như vậy chỉ còn cách là quay lại theo con đường chúng
tôi đã tới đây Đến lúc này tôi vẫn hình dung được cảnh vật
của từng chặng đường đi trong từng ngày. Nhưng đó là
nhớ như nhớ những kỷ niệm, chứ không thể nói nhớ được
đường. Ở trong rừng rậm, ngay cả lối mòn ta vừa qua khi
đi ngược lại cũng khó nhận ra, huống hồ đi cắt rừng. Muốn
trở lại phải nhằm hướng mặt trời lặn. Tính theo đường chim
bay thì đâu có xa, chỉ hơn trăm cây số là đến khe Trầm.
Nhưng khi tời đây chúng tôi phải đi trên hai chục ngày với
quãng đường thực tế dài hơn nhiều. Ấy là đi cả tổ, có
những người giàu kinh nghiệm và tháo vát, chứ bây giờ chỉ
mình tôi. Và nếu đến được khe Trầm, tôi còn phải đi cho
tới khi gặp một đơn vị bộ đội nào đó. Chắc phải ra tận
đường Chín. Biết bao gian nan trên chặng đường về.
Nhưng thôi! Lúc lên đường hẵng hay, giờ không thể lo
trước được mọi điều. Tôi nhớ có lần anh Hùng nói: "Khi đã
coi rừng như nhà mình, thì việc đi trong rừng, sống trong
rừng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."
Thỏi vàng đầu tiên lấy về, ngay đêm đó tôi chôn nó xuống
cạnh gốc cây trước nhà. Lâu lâu, nhằm lúc nhà khỉ đi vắng,
tôi lại moi lên ngắm nghía. Tất nhiên lũ khỉ chẳng coi vàng
ra gì, nhưng chúng là chúa tò mò và hay bắt chước. Còn
báo Aga thì khỏi lo. Nó ngồi bên tôi, thờ ơ nhìn thỏi vàng
như nhìn cục đá. Sau này nhớ lại, tôi không hiểu lúc đó mình
cứ đào lên chôn xuống như thế để làm gì! Có lẽ do rảnh rỗi
- mà làm vậy, chứ không như anh nhà giàu ngắm của. Với
tôi thỏi vàng trước mặt chẳng có gì hấp dẫn nếu so với một
nhúm hạt muối trắng lóng lánh hoặc bát cơm bốc khói thơm
thơm mùi gạo mới.
Dù hết sức chậm chạp, nhưng rồi những ngày đông năm ấy
cũng dần qua đi. Khí trời ấm lên, bầu trời bớt vẻ ảm đạm.
Và đến khi nhìn thấy những nụ mầm nhỏ xíu nứt ra trên mấy
nhành cây khẳng khiu thì tôi thực sự háo hức chuẩn bị cho
ngày về. Tiếng là chuẩn bị chứ chẳng có gì nhiều. Súng
đạn, ba lô, võng, áo mưa..., rồi bật lửa, dao, ống nhòm...
đều có sẵn. Riêng áo quần tôi đã rách hết, đành phải mặc
mấy bộ rằn ri. Còn hai bộ áo quần của anh Đằng và anh
Hùng lâu nay vẫn gói kỹ, tôi định khi về gần đến vùng ta mới
đem ra mặc. Tôi không có giấy tờ gì, lại mang trên người
áo quần ngụy, vũ khí Mỹ, nếu may mắn không chết bởi một
viên đạn vội vàng nào đó thì cũng gặp nhiều rắc rối. Mặc bộ
quần áo "Giải phóng” chính hiệu trên người, dù sao cũng
tạo được ấn tượng nhất định và dễ ăn nói hơn.
Việc cần làm là sấy một ít thịt khô mang theo. Nếu có được
bi đông mật ong càng tốt, nhưng mùa này khó kiếm ra mật.
Mấy ngày đó lúc nào tôi cũng ở trong trạng thái tất bật hối
hả, vì vậy đã xảy ra một việc làm cản trở tất cả. Trong một
lần đi lên cầu thang, do vội vã nên tôi trượt chân ngã xuống
đất. Chẳng bị thương tích gì, chỉ thấy đau ở cổ chân trái.
nguon tai.lieu . vn