Xem mẫu

  1. "Đi tìm hạnh phúc!" “Duy”- cái tên mà mỗi lần gọi đến ai cũng nghĩ đó là 1 thằng con trai vậy mà cái tên đó lại gắn liền với hình hài 1 đứa con gái. Có lẽ cũng vì thế mà bản lĩnh mạnh mẽ trong chính cái tên đã làm 1 đứa con gái như nó trở nên quyết đoán và cứng rắn trước những tổn thương mà cuộc sống này mang đến cho nó. 20 tuổi đầu, chỉ mới 20 tuổi mà cuộc đời nó cưu mang hàng tá những n... ỗi đau từ cuộc sống gia đình lẫn chuyện tình cảm. Nó đã phải chật vật để vứt hết tất cả phiền muộn mà sống và tồn tại đến ngày hôm nay. Làm sao có thể tưởng tượng được nó giả tạo như thế nào trong từng nụ cười? làm sao có thể tưởng tượng đằng sau cái vỏ bọc hoàn hảo đó là cả 1 cuộc vật lộn với hoàn cảnh. Cái vẻ ngoài hào nhoáng đó khiến ai nhìn thấy cũng chắc chắn nghĩ 1 điều rằng “ừ nhỏ này sung sướng quá ha”, 1 người bình thường sẽ cảm thấy hạnh phúc khi được khen những lời có cánh như thế, ấy vậy mà nó lại thấy chua xót trong lòng. Ở trường, nó làm cái chức vụ mà nói j ai cũng phải nghe, làm j cũng ko ai dám nói, đường đi của nó ko hề có bất cứ 1 vật cản nào làm nó khó chịu, ừ thì ở trường nó có giá vậy đó và chỉ có những lúc đi học nó mới cảm nhận mình còn quan trọng đối với cuộc sống này. Nhưng mà bước ra khỏi cổng trường, nó lại phải phấn đấu cho từng giờ từng phút trôi qua, bạn bè nó nhiều lắm, người thân nó cũng nhiều vô cùng, vậy mà những lúc nặng trĩu như thế này thì lại chẳng có ai chia sẻ. Nó đã từng có người yêu, từng được nâng niu chiều chuộng như 1 nàng công chúa, từng có những tràng cười thoải mái và tâm sự đủ thứ chuyện trên đời với người nó yêu, nó từng cảm thấy hạnh phúc nhất thế gian này…thế mà giờ lại cô đơn, trống trãi như vầy. Bốn bức tường bao quanh cùng hàng ngàn dòng suy nghĩ đổ ập xuống đầu nó, nó thấy tủi thân, nó thấy mệt nhoài, kiệt sức, nó cần có ai đó ngay bên cạnh để mong có thể trút mọi điều buồn tủi ra khỏi tâm trí, chỉ cần có người chịu ngồi nghe nó nói. Cầm cài điện thoại trên tay, nó xem từng cái tên trong danh bạ xem ai có thể trò chuyện với nó, có thể đủ kiên nhẫn để nó huyên thuyên mọi điều, nhưng đến cuối danh sách rồi mà chẳng tìm được ai, nó lại bất lực, thở dài 1 cái rồi nghĩ thôi thì đành vậy, số phận như thế rồi cố gắng thay đổi làm j. Cứ tưởng nó sẽ treo trạng thái “single” trên fb mãi, vậy mà giờ đã thấy nó cười rồi, còn post hình lên nữa chứ, những cái stt của nó cũng dần trở nên có sức sống hơn. Hỏi ra thì biết nó mới quen 1 anh chàng nào đó, rồi bảo bây giờ thấy yêu đời hơn, muốn chia sẻ niềm vui với tất cả mọi người. Anh chàng người yêu hơn nó tận 5 tuổi cơ đấy, có công việc ổn định rồi nên nó yên tâm lắm. Cũng chính vì anh ta lớn tuổi hơn nhiều mà nó được yêu chiều còn hơn trước nữa, rồi nó biết nhõng nhẽo và nũng nịu với người ta khi nào ko hay. Anh chàng thì khỏi phải nói, cưng chiều nó hết cỡ, nhưng cũng có lúc trẻ con đến nỗi nó phải gọi yêu là “con trai cưng”. Lâu lắm rồi cái cảm giác như thế này mới xuất hiện trở lại bên đời nó, như 1 phép màu, 1 điều kì diệu mà cuộc sống này ban phát cho nó vì có lẽ cảm thấy nó quá bất hạnh. Nó đã biết nghêu ngao những câu hát trong giờ giải lao, biết mơ tưởng 1 tương lai xa xôi,…trong đầu nó luôn có hình bóng của người yêu. Còn anh chàng kia thì cho dù phải làm công việc mà ai nghe đến cũng nghĩ chắc lăng nhăng lắm đây, nhưng ko phải ai cũng vậy, chàng là 1 người ngoại lệ. Dù bị cám dỗ như thế nào thì lòng
  2. anh vẫn vẹn nguyên 1 tình yêu dành cho nó, bận bịu thế nào cũng phải gọi cho nó ít nhất 1 lần để nó yên tâm mà học. Biết rằng tình yêu đâu suôn sẻ như trong cổ tích, bởi vậy mà ko ít lần thấy nó khóc tức tưởi khi nghe người khác nói chàng đang qua lại với 1 người con gái khác, hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác, cứ tưởng nó ko thể nào tìm được hạnh phúc thật sự của mình, vậy mà rốt cuộc đâu lại vào đấy khi thấy nó cười khúc khích với cái tin nhắn “vợ ơi, anh đợi em trước cổng trường nè”. Đọc xong nó thấy vui lắm nhưng loay hoay ko yên vì trời đang mưa mà chàng thì đang đứng dưới kia đợi nó, tim nó đập thình thịch, nó lo chàng bị mắc mưa bị cảm rồi ngày mai ko đi làm được, nó trông ngóng cho tiếng chuông hết giờ học vang lên. Chưa kịp dứt tiếng chuông nó đã chạy như bay từ tầng 3 xuống mà quên cả khẩu lệnh wen thuộc “nghiêm!”, nó gặp chàng ở đằng xa, nó vui sướng biết mấy. Sà vào vòng tay của chàng nó khóc nức nở, biết nó đang nghĩ j nên chàng trấn an nó “ngốc quá, đồng nghiệp anh thấy em thương anh quá nên giỡn với em thôi, mà đúng là em ngốc thật, chừng này tuổi rồi mà còn bị lừa, ^^” chàng nhìn nó cười híp mắt, lau những hàng nước mắt đang thi nhau rơi xuống đôi má lấm tấm mấy hột mụn của nó, nó nhớ nụ cười đó vô cùng. Leo lên xe nó ôm chàng như muốn siết chặt ko cho chàng giãy giụa biến mất khỏi tầm mắt nó. Chàng đèo nó ra công viên ngồi với đống đồ ăn đã mua sẵn, nó mặc sức hằn học trách móc chàng, còn chàng thì ngồi yên mà nghe nó vì chàng biết nó còn trẻ con lắm và vì chàng đủ kiên nhẫn với nó. Đáp lại những lời trách móc đó là 1 nụ cười hiền hòa của chàng, nó cũng ko còn tâm trạng mà hằn học tiếp nữa và rồi nó lại cười trong hạnh phúc khi có chàng bên cạnh. Giờ thì nó vui rồi, ko còn những ngày tháng buồn tủi, ko còn những khi đi về 1 mình cũng ko còn phải khó khăn để tìm người tâm sự, giờ nó đã có chàng- thế giới của nó. Nụ cười nó giờ đây ko giả tạo cũng ko gượng gạo như đã từng, ko biết sau này sẽ như thế nào, nhưng giờ chỉ biết nó đang rất hạnh phúc, cảm ơn cuộc đời đã mang chàng đến với nó, nó sẽ cố gắng giữ mãi hạnh phúc này trong đời!  
nguon tai.lieu . vn