Xem mẫu

  1. CÔNG NGHỆ ĐĨ
  2. ... Từ hôm tết đến chừ đã qua hơn mười ngày rồi vậy mà từ làng trên, xóm dưới. Từ thành phố về thôn quê người ta xúm năm,tụ bảy bàn tán về chuyện có một ông Đại biểu gì gì đó đang kiến nghị mở trường đào tạo đĩ. Đây là một đề tài nóng bỏng và nhậy cảm nên ai ai cũng muốn tham gia ý kiến. Nam phụ lão ấu hể nghe chổ nào có vài người chụm đầu lại là chắc chắn đang bàn tán về sự kiện ngàn năm có một này, sáp vô to nhỏ tham gia ngay. Mỗi người một ý nhưng nhìn chung thì thấy có hai phe rỏ rệt. Đồng tình và phản đối. Xóm Cây Bàng nơi tôi ở cũng không ngoại lệ Dân cư ở đây đa phần là những gia đình làm ăn tương đối khá giả, nhưng lúc nào cũng muốn làm giàu nhiều hơn nữa. Mấy hộ trưởng trốn mấy bà vợ thập thò, to
  3. nhỏ. Nhân cơ hội này vị xóm trưởng đề nghị mở một cuộc họp bất thường gồm đại diện những hộ trưởng để góp ý về việc mở trường “ĐẠI HỌC CÂY BÀNG XÓM “chuyên đào tạo đĩ chuyên nghiệp các cấp. Gồm cấp đĩ đường phố, đĩ nhà trọ, đĩ khách sạn, đĩ nhà lồng và đĩ ..bao cao cấp. Một chương trình đào tạo khép kín từ đầu vào cho đến đầu ra. “Sản phẩm” ra lò được “ tiêu thụ” ngay. Buổi họp bất thường đúng là bất thường. Những lần họp trước xóm trưởng khản cả cổ đến từng nhà kêu gọi, vậy mà cuộc họp này theo giấy mời là bảy giờ tối nhưng mới năm giờ chiều đã có mặt đông đủ gồm mười mười chín vị hộ trưởng và một phó hộ trưởng.. Tôi là người sau cùng bước vào phòng họp, đã nhìn thấy mọi người chia ra làm hai nhóm ngồi tách riêng nhau. Một bên ít, còn phía bên phải gồm mười ba người. Vậy là đã hình thành hai phe đối lập nhau. Đến sáu giờ chiều vị xóm trưởng là một doanh nhân thành đạt, có bộ ria mép hếch lên gần đến mang tai, đươc mọi người tín nhiệm lâu nay, đứng lên tằng hắng:
  4. -Kính thưa các vị hộ trưởng! Hôm nay là buổi họp bất thường của xóm. Lý do không cần phải nói ra nữa làm gì cho nó dài giòng. Tôi tuyên bố khai mạc cuộc họp quan trọng này. Trước hết chúng ta bầu một vị thư ký. Ai xung phong? Cả phòng họp im lặng. Phía bên phải, ngồi dựa vào tường, hai chân bó gối là một cô gái mặc váy màu vàng nhạt, khoảng hai sáu tuổi dơ tay. Đây là người phái nữ duy nhất đến họp bàn chuyện quan trọng này. Xóm trưởng nhìn cô gái cười tít mắt, gật đầu: -Cám ơn cô. Mời cô lên ghế thư ký. Cô gái ỏn ẻng bước lên ngồi vào ghế đã đặt sẵn, trước mặt là chiếc bàn gỗ còn hôi tanh mùi cá. Phòng họp này là quán bán bún chả cá mà. Xóm trưởng sau khi liếc qua nhìn cô thư ký xinh đẹp, đẩy gọng kính trên sóng mũi, với tay tợp một hớp nước:
  5. -Tôi xin báo cáo chương trình họp hôm nay. Theo ý kiến của các hộ trưởng trong xóm, chúng ta hôm nay ngồi đây để bàn bạc về việc mở trường đào tạo đĩ. Trước tiên cho tôi nói vài lời về lợi ích của việc mở trường này. Thứ nhất, chúng ta sẽ tạo được vô số việc làm cho nhiều gia đình trong xóm. Vợ con chúng ta đứa thì làm trợ giảng, đứa bảo vệ, đứa đi chợ nấu ăn cho tập thể v v và v.v.. Vậy thì không lý do gì mà chúng ta lại chậm trể, không đi tắt, đón đầu để chụp thời cơ. Kinh tế thị trường rất khắc nghiệt. Thời cơ không phải lúc nào cũng có. Dư luận khắp nơi đang xôn xao chuyện mở trường trong lĩnh vực này theo gợi ý của một ngài Đại biểu. Nhiều nơi rục rịch mở trường dạy đĩ rồi, chúng ta như vậy là đi chậm hơn họ bảy tám bước..Tôi nhận thấy qua bài giảng của ngài đại biểu này rất sáng suốt khi viết một bài rất hay về tình hình kinh tế thị trường đĩ. Khắp nơi nơi cho đến bây giờ mới phát hiện ra rằng đây là một mặt hàng khan hiếm và biết cách kinh doanh sẽ có thu nhập khủng. Thiên hạ đang rần rần bàn nhau chuyện mở trường đào tạo đĩ theo gợi ý của vị đại biểu này. Hiện nay cung không đủ cầu. Người xài thì nhiều mà hàng đĩ thì ít. Hơn nữa trước đây, đĩ được liệt vào hàng quốc cấm nên rất khan hiếm trên thị trường nội địa chúng ta. Nhiều người giàu có dư tiền phải bôn ba ra nước ngoài xài hàng ngoại, nhất là đến Thái Lan kiếm hàng. Vị đại biểu sáng suốt kia đã bỏ chất xám và công sức trong mấy ngày nghĩ tết để lên kế hoạch giúp các doanh
  6. nghiệp trong nước làm ăn. Một người vì dân vì nước như ông ấy thật đáng để cho chúng ta tôn vinh.. Có tiếng vổ tay rần rần. Một ông khoảng trên năm lăm tuổi, là một chủ xe tải chạy đường dài trông có vẻ hớn hở, đứng dậy cắt ngang: -Đề nghị nói ngắn gọn thôi. Tôi thấy việc làm này có vẻ hấp dẫn đấy, nên đi sâu vấn đề ngay. Xóm trưởng toe miệng cười híp mắt: -Cám ơn anh đã nhận ra vấn đề. Tôi xin tóm tắt thế này. Hiện nay, khắp nơi trên cả nước đi đâu cũng nghe chuyện mở trường dạy nghề làm đĩ. Nhiều nơi họ đang âm thầm mở trường, chiêu mời các chuyên gia, những người có chuyên môn thâm hậu, những vị bụng bự mặt bư có nhiều kinh nghiệm về đĩ hợp tác..
  7. Xóm trưởng chưa nói dứt câu đã có một ông già hơn bảy mươi tuổi, miệng móm mém cắt ngang: -Không được! Bao đời nay đất nước ta ngàn năm văn hiến không thể chấp nhận việc mở trường dạy đĩ . Tôi phản đối! -Ông bình tỉnh! Chúng tôi sẽ xem xét ý kiến của ông sau. Ông xóm trưởng nhỏ nhẹ. Mời ông ngồi xuống cho. Ông già mặt đỏ bừng, nói như hét vào mặt ông xóm trưởng, chử được chử mất: -Xem xét là xem xét thế nào? Tôi phản đối. Cái xóm này chưa có trường đã đầy đĩ ra đấy rồi. Chúng nó đứng đầy đường đầy hẽm, nhìn chưa đủ sướng sao, mấy chú? Mở trường đĩ ra, đám sinh viên chúng nó cứ vờn qua, vờn lại trước mặt mấy ông già như chúng tôi nhỡ bị nhồi máu cơ tim là các anh mang tội ngộ sát, biết không? Tôi phản đối!
  8. Vị xóm trưởng nghiêm nét mặt: -Tôi đề nghị ông ngồi xuống. Hôm nay là cuộc họp quan trọng nhất trong các cuộc họp. Ông phải ăn nói cho cẩn thận đấy nhé! Thời của ông qua rồi. Hãy ngồi yên lặng nghe thế hệ sau bàn việc mần ăn, nhé! Xóm ta có giàu lên nhờ đĩ thì ông cũng có thứ mà hưởng sái chứ. Ông già rụng răng bị ông xóm trưởng cho một nhát, lủi thủi ngồi xuống, mặt đỏ kè hậm hực. Xóm trưởng tiếp tục: -Mời các vị cho ý kiến. Tất cả ý kiến sẽ được ghi vào biên bản. Chỉ được phép ý kiến bàn tới, không bàn lui. Ai không thích thì có thể ra về, ngủ.
  9. Có tiếng tranh luận xầm xì trong góc phòng: “ Lở con cái mình nó nộp đơn thi vô hết, chắc chết quá mấy ông ơi!” Tiếng trả lời thì thầm “ Không được! Lỡ tụi nó thành ma cô, con gái thành đĩ chuyên nghiệp có bằng cấp nữa thì có mà tiêu luôn cái xóm”. Ông kia nói tiếp: “ Nhà tui có đứa con gái học xong tú tài, vừa rồi sân bay gọi nó vô đi làm tiếp viên hàng không tui chưa muốn cho đi, huống chi chừ mở trường đĩ nữa, chỉ có chết”. “ Nè, ông đừng có mà nói dóc nhé! Học lớp mười hai mới xong ai mời đi tiếp viên hàng không ông? Mấy cô tiếp viên vừa xinh đẹp, cao ráo lại có trình độ được đào tạo bài bản trường lớp đàng hoàng. Còn con gái ông…Biết thì nói nghe, đừng có mà nói dại thiên hạ cười” Ông kia cãi lại “ Cỡ ông biết chi mà nói..Đừng ỷ con gái mình vớ được thằng nhà quê rồi dốc! Đừng nghe thằng rễ nịnh mà sướng! Nó đang “moi” hết của đấy!” Đang họp mà nghe có tiếng qua lại, ông xóm trưởng nhăn mặt: -Không được ý kiến thì thầm. Ai muốn nói thì giơ tay xin phép. Đề nghị họp nghiêm túc nhé. Đây đâu phải quán nhậu..mấy ông tưởng là quán bún chả cá, hử? Có bàn tay rụt rè giơ lên. Một ông có bộ mặt mập, da chì đứng dậy:
  10. -Tui xin ý kiến! Việc chúng ta mở trường là đúng đắn và cần thiết. Một việc làm thiết thực đem lại hiệu quả cao, không thể bỏ qua được. Nhưng vấn đề ở chổ là chúng ta có khả năng hay không. Khi ngành kinh doanh đĩ phát triển tất nhiên là phải có trường đào tạo. Mà có trường đào tạo thì phải có giảng viên, giáo sư. Có học viên, sinh viên. Khu phố chúng ta lâu nay là khu phố không được phát triển cho lắm nên việc mở trường để thu hút đầu tư vào đây là quá cần thiết. Nhà ai có con gái thì lo mà giử nhé! Ý tôi chỉ có vậy. Xin phép ngồi xuống. Một người khác đứng lên: -Ông này nói hay nhỉ! Mở trường dạy đĩ mà ông nói như làm.. kinh tế. Thu.. hút.. đầu..tư! Có giỏi thì về đầu tư cái đầu bà nhà ông đấy kìa! Ông xóm trưởng quắt mắt, bộ râu chổng ngược nhích lên, nhích xuống:
  11. -Cuộc họp này là quan trọng! Đề nghị nghiêm túc dùm tí mấy bác. Không được tranh chấp, à quên.. tranh luận bừa bãi ở đây. Có ai đưa ra phương án nào không? Một bác mặc quần lửng, áo thun đứng dậy: -Có! Tôi thấy ý này rất hay. Nếu chúng ta mạnh dạn đầu tư vào lĩnh vực này xem như ăn chắc. Này nhé! Như vị đại biểu gợi ý, chúng ta có thể mở trường, kêu gọi các nhà hảo tâm góp vốn. Biết đâu ăn nên làm ra ta lại nhảy vào chứng khoán, lên sàn nữa thì có mà hốt bạc. Nhưng mà cái xóm mình bằng cái lổ mũi vậy thì mở trường ở cái chổ nào đây? Mở trường rồi thì giáo viên, giáo sư đâu mà dạy, mà đào tạo? Có người dạy rồi thì tuyển học viên ở đâu? Không lẽ.. -Thôi thôi, đừng có nói dại lung tung. Một ông tóc bạc đứng lên – Tôi còn miếng đất ba trăm mét vuông sẽ cho xóm thuê giá rẻ xây trường. Giảng viên ngành học này cũng dể tuyển thôi. Đầy ngoài phố. Nhìn mặt bác nào hay cười cười, mắt nheo nheo, ra đường thấy mấy em váy ngắn, tóc vàng, miệng đỏ, nhìn chằm chằm như đốt cháy mấy em, đích thị là người có bằng cấp, học vị rồi. Không phải bậc thầy về đĩ thì cũng thuộc loại chuyên gia ..Chúng ta cứ ưu đãi lương bổng thì cũng không
  12. khó lắm, họ về hợp tác ngay. Hơn nữa, làm cái nghề dạy môn đĩ này thì khối thằng khoái, lo gì. Học viên hả? cũng dể thôi. Đăng báo tuyển sinh là chúng nó ùn ùn kéo đến. Tuỳ theo vùng miền mà giảm điểm chuẩn, cộng điểm ưu tiên. Mấy cô gái người dài, ngắn óc nhưng mơ làm tiếp viên hàng không, mơ làm người mẫu, ca sỹ nhưng không được mà lại khoái đi xe hơi, ở nhà lầu mặt phố thiếu gì, đầy ra đấy. Tuyển là có liền. Có gì mà lo chứ? Tôi đề nghị ..vỗ tay! Một tràng pháo tay nổ như pháo. Vị xóm trưởng khoát khoát tay ra hiệu im lặng: -Vậy là ban đầu dự án mở trường đại học Đĩ mang tên xóm ta coi như thông qua. Bây giờ đến việc góp vốn. Theo ý tôi, mỗi thành viên chúng ta đóng góp năm mươi triệu ban đầu. Còn về sau thiếu hụt gì sẽ bổ sung thêm. Ý kiến các vị thế nào. Có tiếng xì xầm to nhỏ. Một ông đứng lên:
  13. -Tôi đồng ý với phương án góp vốn ban đầu này. Ai góp vốn sẽ trở thành cổ đông và có một chức vụ trong trường. Người nào vốn nhiều sẽ được bầu làm chủ tịch hội đồng quản trị. V.v. và v.v.. Tiếng vổ tay rần rần. Phe đồng tình áp đảo phe phản đối. Phe phản đối chỉ có ba ông già răng đã rụng gần hết nên ý kiến của họ thường yếu ớt. Bởi một lẽ đơn giản là những người này nói không ra hơi. Nói được năm từ là hết ba đã bị gió lùa thổi tọt bay vô cuống họng, do cái hàng tiền đạo bị đốn ngã từ lâu rồi. Rụng từng em một. Còn hàng hậu vệ thì lung lay không bảo về được cho cái lưởi thủ môn sút bóng ra xa. Vậy là phe ủng hộ tha hồ đưa ra ý kiến góp phần vào bản dự thảo trình lên trên phê duyệt cái dự án mở trường “ĐẠI HỌC CÂY BÀNG XÓM MỞ RỘNG”” đào tạo chuyên ngành đĩ. Vậy là cuộc họp thành công mỹ mãn.
  14. Ngài xóm trưởng được đề bạt làm hiệu trưởng. Ông hiến đất cho thuê giá rẻ làm chủ tịch hội đồng quản trị. Một vài người khác được cử làm bảo vệ, trưởng phòng đào tạo, trưởng phòng nhân sự. Có người làm bảo vệ, và một người lo chạy vật tư, chuyên ra nước ngoài mua dụng cụ dạy học chuyên ngành đĩ. Đủ hết, ai cũng có việc làm. Riêng cô gái hai sáu tuổi chuyên lo về nghệ thuật trang điểm. Cuộc họp kết thúc lúc tám giờ tối. Mọi người hỉ hả bước ra khỏi quán bún chả cá. Khi mọi người kéo ra đường trở về gặp ngay một đám phụ nữ nét mặt đằng đằng sát khí đang đứng dàn hàng ngang ngay ngã tư đèn xanh, đèn đỏ hươ tay múa chân. Trên tay bà nào cũng có một dao cái dao xắt chuối bén ngọt. Bà nào không có dao thì có cái rựa cong vút, cùng nhau một, hai, ba nhào vô tấn công đám đàn ông từ trong quán bước ra. Cả đám hết hồn chạy loạn xạ thoát thân. Một bà có thân hình đồ sộ nhảy dựng lên, hét:
  15. -Tấn công! Hạ gục nhanh cái đám tha hoá vô liêm sỹ đi mấy chị em! Không cho chúng nó rút gọn, nhé! Ông xóm trưởng là người đầu tiên bị chụp áo, té chổng mông. Bà mập nhảy lên đè ngay ngực, hai bắp vế to đùng kẹp chặt cổ ông xóm trưởng tội nghiệp, hươ cái dao xắt chuối bén ngọt ngay mũi: -Đầu sỏ hả? Sử bậy, hử? – Vừa nói bà vừa thúc cán dao lên trán ông xóm trưởng_- Âm mưu phá hoại thuần phong mĩ tục hả? Muốn bà vợ mấy ông đi học nghề đĩ hả? Mở trường đĩ nè..đĩ nè.. Tôi nhanh chân chạy núp vào sau thùng rác. Nhờ bóng tối từ tán cây che nên chưa bị phát hiện ra. Ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ có mấy ông chậm chân bị mấy bà đè xuống ngay giửa đường. Giao thông ách tắc trầm trọng, tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Hai ba bà đè ngửa một ông, đấm đá túi bụi. Cô gái tình nguyện làm thư ký được một số ông giải vây nên chạy thoát.
  16. Tôi tưởng núp như vậy là yên thân, ai dè. Tự nhiên thấy cái lổ tai mình nong nóng, bị vặn ngược ra sau, đau điếng. Cái miệng tôi méo xẹo theo chiều kim đồng hồ. Lổ tai bị vặn hướng nào là miệng tôi méo theo hướng đó. Hai bà đứng bốn góc tấn sát người tôi vô thùng rác, hôi rình. Bà thứ ba đứng sau lưng tôi quất vô mông gầy gò của tôi một phát, bật ngửa. Cái lổ tai bị vặn đau quá, không chịu nỗi nữa tôi hét lên: -Á..á! Đau!..đau quá! Mấy mệ! Tiếng la ú ớ khiến tôi giựt mình tỉnh giấc mơ ác mộng. Mồ hôi mồ kê đầm đìa cả người. Cái lổ tai thấy rát rát. Chẳng có bà la sát nào bên cạnh tôi cả. Chỉ có bà muỗi no tròn đang bu cứng cái lổ tai bên phải. Hú hồn! Tôi nằm mơ trời nợ!
nguon tai.lieu . vn