Xem mẫu

  1. “Cha đẻ” của bạo lực gia đình Đứng trước vành móng ngựa là một ông già ở tuổi lục tuần, phía bên chiếc ghế dành cho người bị hại cũng là một bà già, đối nghịch trong tư cách tham gia tố tụng nhưng họ là vợ chồng. Vậy, đâu Rượu là "cha đẻ" của nạn bạo là nguyên nhân đẩy họ hành gia đình.. vào tình cảnh oái ăm như thế? Năm 1976, ở tuổi 24, chưa phải đã quá lứa lỡ thì, nhưng khi thấy ông Sung tay dắt ba đứa con nhỏ chuyển đến làm
  2. việc cùng xí nghiệp, thương cảnh “gà trống nuôi con” bà Xuân đã chấp nhận làm vợ ông. Sau khi kết hôn, cả gia đình về quê của bà tại một xã miền núi thuộc huyện Quảng Trạch (Quảng Bình) sinh sống. Sống với chồng nhiều năm nhưng lại không có con chung nên bà chỉ biết làm lụng vất vả và dành hết tình thương, nuôi nấng ba người con riêng của chồng lần lượt trưởng thành. Nhưng điều bất hạnh lớn đến với bà Xuân là tửu lượng và sự bê tha ngày càng tăng theo tuổi tác của ông Sung. Và rồi cái ngày oan nghiệt đã đến với bà. Chập tối ngày 26/7/2008, ông Sung yêu cầu bà đưa tiền cho ông đi mua rượu, nhưng khổ nỗi trong túi bà chẳng còn đồng tiền nào. Khi bà vừa nói không còn tiền thì ông nhặt ngay hòn đá giữa sân đánh vào mặt bà xây xát bầm tím, bà phải qua nhà hàng xóm xin dầu xoa bóp vết thương. Bà về nhà ông lại tiếp tục chửi bới, gây gổ nhưng bà lẳng lặng đi ngủ. Sáng hôm sau bà Xuân vào bếp chuẩn bị bữa ăn sáng, ông Sung lại tiếp tục mắng chửi. Không chịu nổi nên bà đã lời qua tiếng lại với ông.
  3. Cơn khát rượu đã làm cho ông Sung mất hết cả nhân tính, lấy que củi đánh vào đầu và bụng làm bà Xuân ngã gục bất tỉnh giữa nền nhà. Hùng hổ như con thú, ông Sung lấy con dao lao đến cắt gân ở gót chân, cắt đứt gân cổ tay trái, cởi hết quần áo rồi dùng dao cắt một nhát vào dưới vú trái và một nhát dưới mu âm hộ của bà Xuân. Thấy bà Xuân nằm im, tưởng rằng đã chết nên ông Sung lấy dây thừng định treo cổ tự tử thì thấy bà cựa quậy nên đã chạy đến nhà trưởng thôn báo tin đưa bà đi cấp cứu. Với hành vi dã man mất hết nhân tính đó, ông Sung đã bị Tòa án cấp sơ thẩm và cấp phúc thẩm xử phạt 4 năm tù. Anh Tùng vừa bước sang tuổi trung niên đã mắc chứng nghiện rượu nặng. Mỗi ngày mà vợ không mua cho vài xị rượu để uống là Tùng không để yên. Nhưng, mỗi khi tửu nhập thì ngôn xuất, lúc mới “phê phê” thì chỉ là tìm cớ để gây gổ chửi bới, nhục mạ, đánh đập vợ con, còn khi đã “đủ đô” thì nằm liệt giường, bắt vợ con phải hầu hạ. Cứ mỗi lần chị Liên làm đơn ly hôn là Tùng lại cầu xin tha thứ và hứa từ bỏ rượu chè, phần vì tin vào lời hứa phần vì
  4. thương các con còn nhỏ dại nên chị Liên lại rút đơn. Nhưng rồi chứng nào tật ấy. Và hậu quả đã giáng lên đầu đứa con gái đầu lòng vô tội. Đó là một ngày cuối tháng 11 năm 2008, sau khi xơi gọn nửa chai rượu trắng Tùng lại gây sự chửi vợ, chị Liên không chịu đựng nổi nên đã đôi co cãi lại. Có lẽ chưa từng thấy vợ dám cãi lại mình nên Tùng sôi máu chạy vào nhà vớ lấy con dao đuổi theo chém vợ, chị Liên nhanh chân chạy thoát qua nhà hàng xóm lánh nạn. Tay cầm con dao, miệng chửi đổng giữa sân thì thấy cô con gái vừa đi học về, Tùng liền cầm dao đuổi theo chém với vào lưng cháu gây thương tích phải đi điều trị tại bệnh viện. Do vợ con không yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự nên Tùng chỉ bị xử lý hành chính. Công ty làm ăn thua lỗ phải giải thể nên anh Đức bị mất việc phải chuyển sang làm nghề chạy xe ôm. Trong khi đó chị Thu vợ của Đức lại là Phó Giám đốc của một cơ quan Bảo hiểm xã hội cấp huyện. Vợ thành đạt, thu nhập cao, lo toan cáng đáng mọi công việc của gia đình không những không đem đến sự vui
  5. mừng hãnh diện mà ngược lại càng làm cho anh Đức chạnh lòng, mặc cảm. Buồn cho cái phận làm người đàn ông nhưng không gánh vác và làm chủ được gia đình, anh Đức đã tìm đến với rượu bia để giải sầu. Vì rượu bia mà anh đã bị tai nạn giao thông vài lần nhưng may mắn thoát chết. Vì vậy, những người quen chẳng ai dám đi xe của anh, khách đi xe chỉ toàn những người lạ. Càng rảnh rỗi thì Đức lại càng chìm đắm trong men rượu bia nên sức khỏe suy sụp, thân tàn ma dại. Thấy vợ ăn trắng mặc trơn, thỉnh thoảng đi làm về muộn là Đức nổi ghen, gây sự rồi thẳng tay đánh đập chị Thu không thương tiếc. Cứ mỗi lần bị chồng đánh thâm tím mặt, sợ mọi người biết chuyện, chị Thu phải cáo ốm nghỉ việc. Tuy nhiên, việc lẩn tránh không thể kéo dài nên chị Thu đành phải làm đơn yêu cầu Tòa án giải quyết việc ly hôn.
nguon tai.lieu . vn