Xem mẫu

  1. Họ và tên: PHAN THỊ NGỌC THIỆN Lớp: Đại học liên thông VHVL Mĩ thuật­ khóa 3  Kiểm tra môn: Lịch sử mĩ thuật thế giới ĐỀ 2 Câu 1) Anh (chị) hãy phân tích giá trị  tạo hình trong tranh MonaLisa   (La jocondo) của Leonardo de Vinci?  Mona Lisa, hay La Gioconda (La Joconde), là bức tranh sơn dầu nổi   tiếng được thiên tài Leonardo de Vinci vẽ ở thế kỷ 16 trên gỗ của loại cây  dương (poplar). Trong lịch sử hội họa, bức tranh Mona Lisa là một trong  số  ít tác phẩm được nghiên cứu và khảo sát kỹ  lưỡng, nó trở  thành thần  thoại hóa và đã từng được sao chép lại. Bức tranh này hiện nay được treo  tại bảo tàng Louvre, nước Pháp. Đây là một bức vẽ  nửa chân dung một   người đàn bà với cái nhìn chằm chằm, và  nụ  cười của nàng Mona Lisa  được cho là “độc nhất”, “tà khí” và “mê hoặc”.   “Mona Lisa”, viết tắt của Madonna Lis, là một bức chân dung với  nguyên mẫu là người vợ  của một thương gia người Pháp – Francesco di  Bartholommeo   del   Giocondo,   vì   vậy   nó   còn   được   gọi   là   “Phu   nhân  Giocondo” (La Gioconda). Người phụ nữ trong bức tranh mặc trang phục   thời trang của Florence, ngồi khoanh tay thanh lịch và tao nhã trong khung  cảnh do Da Vinci tưởng tượng. Cô nhìn thẳng vào khán giả  với một nụ  cười nhẹ cùng với đôi mắt sâu thẳm.  Nhà phê bình nghệ  thuật Vasari đã  mô tả  đây là nụ  cười bí  ẩn “phi nhân thế”. Trên thực tế, nụ  cười này đã  gây nhầm lẫn cho nhiều nhà phê bình nghệ thuật và sử gia trong nhiều thế  kỷ.
  2. Nàng Mona Lisa được Da Vinci thể  hiện trong tranh là người phụ  nữ  với bầu ngực căng, cổ  và gương mặt của nàng bừng sáng, và trong  cùng một độ  sáng dịu dàng như  đôi bàn tay  với làn da mỏng manh, ngón  tay thon dài, những đường chỉ thêu trên áo được vẽ hết sức công phu, tỉ  mỉ. Có thể nói Leonardo đã phát triển ánh sáng – bóng tối khai thác thế  giới nội tâm con người đặc biệt gởi gắm ẩn dụ qua đôi bàn tay rất đẹp  của   nàng  Mona   Lisa.  Tác   phẩm   cho   thấy   kỹ   thuật   điêu   luyện   của  Leonardo khi thể  hiện sự  chuyển sắc tinh tế.   Độ  sáng thay đổi trên  gương mặt sống động được đặc tả  bởi các mặt cầu và các hình tròn (kỹ  thuật vẽ sử dụng hình học).       Leonardo đã tham khảo một công thức đơn giản về dáng vẻ cho tư thế  ngồi của người phụ  nữ  trong tranh: Hình  ảnh của tư  thế  ngồi của một   người phụ nữ được vẽ trải rộng ra tại một thời điểm. Ông đã điều chỉnh   một cách hiệu quả công thức này với mục đích tạo ra một ấn tượng của   thị giác về khoảng cách giữa người phụ nữ và người xem tranh. Bí quyết   của hội họa chính là các thành phần ngăn cách được vẽ giữa Mona Lisa và   chúng ta. Người đàn bà trong tranh ngồi thẳng người với hai cánh tay gập  vào nhau thậm chí bộc lộ  dáng vẻ  kín đáo. Chỉ  duy nhất cái nhìn chằm  chằm là bất động trước người ngắm tranh và dường như kích thích người  xem tranh tham gia vào một sự liên lạc, mà sự liên lạc này diễn ra ở trong   im lặng!. Bởi vì khuôn mặt rực sáng  ở  trên một thân hình “thực tế” với   rất nhiều sự thay đổi phong phú của các phần tử tối mầu (tóc, mạng che   mỏng, bóng), nên sự thu hút của người quan sát tới gương mặt của Mona   Lisa thậm chí được mang đến trong một phạm vi rộng hơn. Do đó, bố cục  của bức tranh gợi lên một ảnh hưởng mơ hồ với vẻ đẹp của người đàn bà 
  3. huyền bí như đang che giấu một điều gì bí mật.Thể hiện bố cục tam giác  vàng.         Đánh giá của mọi người về “Mona” Lisa là cực kỳ cao, coi đó là một   mô hình chân dung điển hình thời Phục Hưng. Nghệ sỹ kiêm nhà viết tiểu   sử Vasari tin rằng “Mona Lisa” là sản phẩm của tả thực đạt đến trình độ  cao nhất. Từ  quan điểm kỹ  thuật, sự  mô tả  đặc điểm nhân vật của Da  Vinci là hoàn hảo và không có kẽ  hở. Từ  việc nắm bắt hình dạng (tỷ  lệ  cấu trúc, kết cấu, ánh sáng và bóng tối) đến đặc tính bên trong, không có   gì quá đáng khi nói bức tranh này trông giống như thật. Cụ thể, Da Vinci  đã sử dụng phương pháp Sfumato để tạo ra sự thay đổi giữa ánh sáng và  bóng tối “như khói như sương”. Phương pháp này không sử  dụng các đường viền để  định hình cơ  thể  mà trực tiếp dùng kỹ  thuật vờn ánh sáng và bóng tối – đây là một  bước đột phá trong nghệ  thuật vẽ  tranh. Đó cũng là một điểm mà Da  Vinci đã có  ảnh hưởng sâu sắc đến các thế  hệ  tương lai. Phương pháp  Sfumato không phải là phát minh của Leonardo Da Vinci, nhưng ông thích  xử  lý ánh sáng và bóng tối với ánh sáng không quá gắt, do đó làm cho  phương pháp Sfumato có hiệu quả tối đa. Bức “Mona Lisa” đã trở thành ví  dụ  điển hình nhất cho phương pháp Sfumato này. Bóng tối ở các góc của  khuôn mặt như gò má, khóe miệng, khóe mắt v.v. của nàng Mona Lisa đã   biểu hiện ra một thần thái khó đoán trên gương mặt này. Các đường cong trên tóc và trên quần áo (được tạo ra thông qua  cách vẽ  với sắc thái hòa vào nhau) được nổi bật trong những thung lũng   nhấp nhô và những dòng sông phía sau cô gái. Các đường vẽ phác mờ mờ,  dáng vẻ yêu kiều của cô gái, sự tương phản của ánh sáng và bóng tối gây  
  4. ra sự xúc động, và tất cả cảm giác êm ả được đặc tả bởi phong cách của  Leonardo. Bởi vì Leonardo đã biểu thị thành công sự  đồng bộ  giữa cô gái  và phong cảnh, nên đã có sự tranh cãi rằng liệu Mona Lisa nên được coi là   bức chân dung nghệ  thuật hơn hay chỉ  là bức vẽ  một người đàn bà bình  thường thật sự. Cảm nhận về sự hài hòa một cách toàn diện đã đạt được   trong bức tranh ­ nhất là nụ  cười e thẹn không thể  chối cãi được của cô   gái ­ phản ánh ý tưởng của Leonardo về sự kết nối giữa con người và tự  nhiên, và việc sáng tạo ra bức tranh tranh này đã ghi nhận trí tưởng tượng  và sự thiên tài của Leonardo. Nụ cười của Mona Lisa là một chủ đề được nhắc lại rất nhiều lần   ­ với các thay đổi khác nhau ­ trong sự giải thích về nó. Sigmund Freud đã  giải thích rằng “nụ cười” là dấu hiệu thu hút Leonardo khi ông nghĩ đến  người mẹ thân yêu của mình, một số  khác thì mô tả  nó như  một biểu thị  về  sự  ngây thơ, trong trắng và hấp dẫn.  Có lẽ  vì ánh sáng và bóng tối  trong bức tranh rất khó phân biệt rõ ràng, nên mọi thứ đều có vẻ không ổn   định. Từ các góc độ khác nhau, dưới ánh sáng khác nhau hoặc từ các phiên   bản in khác nhau, biểu hiện của “Mona Lisa” là khác nhau. Thoạt nhìn,  tưởng rằng đó là một gương mặt an tường, dễ  gần. Nhưng khi nhìn kỹ  lại cho thấy sự mơ hồ và tham vọng, thái độ cao quý, lại tựa hồ như lộ ra  vẻ chế giễu với sự khinh miệt… Vì vậy, trong nhiều thế kỷ, nụ cười của  “Mona Lisa” được cho là “độc nhất”, “tà khí” và “mê hoặc”. Có lẽ  Da  Vinci đã hợp nhất tất cả  những tính cách trái ngược, đem dung hợp vào   một nơi, khiến đó trở thành phần làm người xem khó hiểu nhất trong toàn   bộ bức tranh.
  5. Câu 2) Anh (chị) hãy trình bày về  những  đặc trưng tạo hình của   nghệ thuật ấn tượng?
  6. Trường phái  ấn tượng đánh dấu một bước tiến quan trọng của  hội họa. Cái tên "ấn tượng" do các nhà phê bình gọi theo một bức tranh   nổi tiếng của Claude Monet: Impression, soleil levant (Ấn tượng mặt trời  mọc). Trường phái  ấn tượng hình thành từ  Paris hiện đại. Đó là chất xúc  tác, là nơi xuất phát và là chủ  đề  của trường phái  ấn tượng. Trong thập  niên 1850, Paris vẫn còn là một thành  phố thời Trung cổ với những con  đường quanh co, nhỏ hẹp, thiếu vệ sinh và thiếu cả ánh sáng. Vào khoảng  thập niên 1870, thời hoàng kim của trường phái  ấn tượng, thành phố  cũ  già nua này đã bị phá bỏ thành bình địa để từ đó xây dựng lại một thủ đô   với những đại lộ dài, với hàng dãy tiệm cà phê, nhà hàng, và nhà hát. Ngày 15­4­1874 tại cơ  sở  của nhiếp  ảnh gia Nadar số  35  đại lộ  Capucine­Pais đã khánh thành cuộc triễn lãm tranh của nhóm họa sĩ ly khai  khoản   30   người   trong   đó   có   Monet,   Renoir,   Degas,   Berthe,   Morisot,  Pissarot… Đây là những họa sĩ bị  khước từ  vì tranh của họ  không được  chọn   để   trưng   bày   tại   phòng   triễn   lãm   chính   thức   tại   Viện   bảo   tàng  Louvre. Trong một chừng mực nào đó, ta có thể nói hội họa ấn tượng là hội  họa của ánh sáng, là kết quả của tìm tòi và tác động của ánh sáng trên vạn   vật. Nghệ thuật cần phải biết nói lên tính sinh động của hiện thực trong  từng khoảnh khắc biểu hiện của nó. Bởi vậy các họa sĩ ấn tượng không  lấy chủ đề là cảnh vật hay nhân vật làm đố tượng. Chủ đề của họ chính   là tác động của ánh sáng trên cảnh vật chứ  không phải là bản thân cảnh   vật. Cũng vì thế các họa sĩ ấn tượng đã hướng về ngoại cảnh nhiều hơn, 
  7. thay vì thu mình trong xưởng vẽ, để  tìm cảm hứng sáng tạo cho cảm   hứng của mình. *Đặc trưng của trường phái ấn tượng: Nét đặc trưng của tranh trường phái ấn tượng là cách sử dụng màu  sắc va đập, ánh sáng tự  nhiên, lối vẽ  bất nghi thức, đường nét thô ngắn   để tập trung thể hiện cảm nhận ban đầu, tức thời về đối tượng hướng về  thiên nhiên, cảnh sắc của thành phố nước Pháp với các đại lộ và khu giải   trí ở Paris, khu ngoại ô tràn ngập dân du lịch và giới kỹ  nghệ… Con mắt   nhìn nhận mới, nhanh, không định kiến, ít thể hiện cảm xúc, tâm tư trước  đề  tài. Đó là các phụ  nữ  Paris hiện đại tại công viên, quán café … trong   tranh   của   Renoir,   cảnh   ngoại   ô   Paris   trong   tranh   của   Monet,   Camille   Pissarro và Alfred Sisley, cảnh múa Pales trong tranh của Degas. Kỹ  thuật: Bức tranh được vẽ  nhanh, chủ  trương ghi lại những  khoảnh khắc tức thời, tổng quan của đề  tài lúc mới nhìn. Bố  cục tranh  không theo quy luật, không chú trọng vào chi tiết mà tóm bắt toàn diện  cảnh vật. Ánh sáng và màu sắc: Ánh sáng được chú trọng với mục đích   tóm bắt những hiệu  ứng thị  giác ghi nhận được từ  thế  giới xung quanh.   Bức tranh có sự  pha trộn không hạn chế  giữa các màu với nhau và nhấn  mạnh đến sự thay đổi và chất lượng của độ  sáng trong tranh. Các bức vẽ  thường có màu sắc rực rỡ, có vẽ cường điệu không tự nhiên, đối chọi, va   đập rất mạnh, bỏ  qua các quy luật tối sáng của phương pháp cổ  điển.  Ánh sáng khí trời tràn ngập khắp bức tranh thay thế  cho nguồn sáng duy  nhất trươc đó.
  8. Đường nét: Lối vẽ bất nghi thức với đối tượng, các nét vẽ  ngắn,  rõ nét cọ, các đường quệt màu đa dạng, thô tạo cảm giác bức tranh chưa  hoàn thành. Hai ý tưởng đáng chú ý trong trường phái này là: bức tranh được vẽ  rất nhanh với mục đích là ghi lại một cách chính xác tổng quan của khung  cảnh.Tiếp theo sau là thể  hiện một cái nhìn mới, nhanh và không định   kiến; khác với trường phái hiện thực, tự nhiên. *Các họa sĩ tiêu biểu của trường phái ấn tượng: Nhóm họa sĩ  ấn tượng đầu tiên  ở  Paris cũng đồng thời là những  người nổi bật nhất của trường phái này. Tuy cùng có chung khuynh  hướng nghệ thuật Ấn tượng nhưng tranh của mỗi họa sĩ lại có những nét  đặc trưng khác nhau tạo nên sự đa dạng phong phú cho trường phái. * Claude Monet (1840­1926): là họa sĩ nổi tiếng người Pháp được  mệnh danh là “người cha của hội họa ấn tượng” là họa sĩ tiêu biểu và nổi   tiếng số một của trường phái này với số lượng tác phẩm đồ  sộ. Ông còn  được coi là một trong những người sáng lập trường phái  ấn tượng và là  họa sĩ nhất quán và nhiều tác phẩm nhất của phong trào triết học miêu tả  những nhận thức của con người trước thiên nhiên, đặc biệt khi được áp   dụng   để   vẽ   phong   cảnh   ngoài   trời.Với   các   tác   phẩm   nổi   tiếng   như:  Người đàn bà trong vườn (Woman in the Garden), 1867, Hermitage­ Nga.   “Ấn tượng mặt trời mọc” được vẽ năm (1872) … * Edouard Manet (1832­1883) Trước khi  được liệt  vào phạm vi  ảnh hưởng của chủ  nghĩa  ấn  tượng, thật ra Manet là họa sĩ hiện thực hơn là  ấn tượng. Manet có thời  gian đi du lịch nhiều nơi, chính trong thời gian du hành vòng quanh châu 
  9. Âu, ông đã có nhiều trải nghiệm và cảm nhận để  sau này in lại dấu  ấn   trong những tác phẩm của mình. Rồi những tác phẩm của ông đã có ảnh  hưởng tới những họa sỹ  trẻ  mà sau đó sẽ  được gọi là “các họa sỹ   ấn   tượng”. Một số tác phẩm tiêu biểu của Edouard Manet như: Olympia, 1863.  The luncheon on the Grass (1862­1863),… *Pierre­Auguste   Renoir (1841 ­ 1919)   là   một   họa   sĩ   người Pháp,  một nhân vật tiên phong trong sự  phát triển của phong cách  Trường phái  ấn tượng. Ông là một họa sĩ luôn đề cao vẻ đẹp, đặc biệt là về vẻ đẹp cơ  thể của nữ giới. "Renoir là hiện thân cuối cùng của truyền thống chuyển  tiếp từ Rubens tới Watteau" với tác phẩm tiêu biểu: After the Bath, 1888… *   Edgar   Degas   (1834­1917):  Sinh   ngày   19­7­1834   tại   Thành   phố  Paris, nước Pháp. Ông là họa sĩ trường phái  ấn tượng Pháp mà nổi tiếng  múa   ballet   theo   chủ   đề   tác   phẩm   bao   gồm   "Dance   Class"   và   "Fin  d'Arabesque." Được coi là một trong những sáng lập chủ nghĩa ấn tượng,  một hạn ông đã từ chối chấp nhận.  Ông có thể được coi là một họa sĩ trường phái ấn tượng, nhưng tác   phẩm của ông, bao gồm cả  "L'Absinthe" và "A Văn phòng bông tại New  Orleans," là cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi chủ nghĩa hiện thực Một số  tác phẩm tiêu biểu của  Edgar Degas  như: Tắm (woman  Combing   Her   Hair)   được   sáng   tác   năm   (1888­1886).   The   Dance  Class(   1873­1876)   Oil   on   canvas.   Ballet   Rehearsal   (1873)   the   Fogg   Art  Museum, Massachusetts,… * Một số tác phẩm tiêu biểu của các họa sĩ tiêu biểu của trường   phái ấn tượng:
  10.  
  11.  
nguon tai.lieu . vn