Xem mẫu

  1. Áo len xám Grey nằm trong 1 con hẻm nhỏ, yên ắng. Shop nhỏ, xinh xắn. Quần áo treo đầy trên những bức tường xám xịt với những gam màu trầm. Nhưng chúng rất style và lạ... Daisy Cái lạ đó không sao giải thích được nhưng có cảm giác chúng rất cô độc và đầy sự kiêu hãnh… Đó là những nhận định sơ qua của tôi về cửa hàng ấy, nơi tôi tình cờ đặt chân đến trong một buổi chiều loanh quanh tìm lối thoát khỏi cái kẹt xe dai dẳng thành phố . Ngần ngừ 1 lúc, tôi đặt chân vào tiệm, có lẽ vì sự tò mò đang trỗi dậy. Phút chốc, tôi bị vây lấy bởi màu xám, cái màu vừa có sự ấm áp lẫn lạnh lẽo. 1 mảnh tường nhỏ nằm bên phải nổi bật lên không gian có phần u ám bởi hình vẽ. Cái hình vẽ làm cho người ta khi nhìn vào phải giật mình bởi sự cô đơn mà nó mang lại. 1 bóng hình cô gái có mái tóc dài đang nhìn 1 nơi xa lắm. Ngoài bức tranh to đùng ấy, tôi thật sự rất ấn tượng bởi cách thiết kế cửa hàng và đoan chắc người chủ hẳn có 1 cái đầu cực kì sáng tạo. Bằng chứng rành rành thế kia. Những bộ quần áo mang vẻ cổ điển, từ váy, áo, khăn choàng đến những bộ ghi lê đầy nam tính. Có cả những chiếc áo len to sụ và ấm áp. Phụ kiện thì dây nịt, dây chuyền, cài áo độc đáo ôi thôi đủ cả. Nhưng chúng chỉ độc 3 màu: đen, trắng và xám. Chúng được đặt ngổn ngang, không theo thứ tự như căn phòng của 1 đứa trẻ, bừa bộn và rối rắm nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy chúng được sắp đặt có chủ ý làm cho cửa hàng này không giống bất cứ cửa hàng nào trong thành phố. Những chậu xương rồng be bé treo lủng lẳng trên trần nhà. Có lẽ chúng là cái duy nhất nổi bật ở đây. Bây giờ tôi thật sự muốn diện kiến cái người đã tạo nên 1 cửa hàng lạ lùng đến thế này, có sức mê hoặc những người có thừa sự tò mò như tôi. Tôi đảo mắt nhìn quanh, cốt để tìm người bán. Có chút hi vọng là con gái nhưng tôi thất vọng ngay khi thấy 1 cái đầu đinh đang chui lên từ quầy tính tiền. Đeo kính, cao chừng mét bảy mấy và điển trai. Tôi thắc mắc tại sao anh ta lại thiết kế được cửa hàng thế này. Kinh nghiệm mấy năm làm stylist cho báo thì tôi đoan chắc chủ tiệm phải là con gái chứ. Chẳng lẽ tôi sai sao? -Anh muốn mua gì? Đầu Đinh hỏi tôi, nhưng bằng cái giọng lạnh ngắt không chịu được . -Ừm, tôi đang chọn một cái áo len, trời lạnh. Tôi trả lời nhát gừng, mong là Đầu Đinh hiểu tôi đang thấy bực mình gã.
  2. -Thế à? Anh định chọn kiểu nào? Màu gì? Dày hay mỏng? Gã hỏi mà mắt vẫn cúi xuống xem cái cuốn sổ đen đặt trên bàn. -Có lẽ là xám, dày chút cho ấm… Gã ngẩng phắt lên, nhìn chăm chú. Tôi cũng quyết định trố mắt lại nhìn gã. 10 giây… Gã thôi nhìn tôi và đi vòng ra khỏi quầy, lấy 1 cái áo len màu xám dày đưa cho tôi. Thật ra tôi không định mua gì nhưng tôi rất muốn hỏi gã thật ra gã có phải là chủ tiệm không và cái ý nghĩ ấy thôi thúc tôi càng lúc càng mãnh liệt . Mà muốn hỏi này nọ thì phải mua cái gì trước đã. - Tôi muốn hỏi một chút… Gã nhìn tôi, trán hơi nhăn lại: -Anh không vừa ý cái này à? -Không, nó rất đẹp. Nhưng mà…Anh phải chủ tiệm này không ? Bây giờ thì gã nhăn thật sự. Tôi cũng cảm thấy bực mình hơn lúc nãy. Tôi chỉ hỏi 1 câu bình thường thế và gã chỉ cần gật đầu hay lắc đầu cũng được mà. Sao lại tỏ thái độ thế? -Không, mà anh có lấy cái này không, để tôi tính tiền. Cửa tiệm cũng sắp đóng cửa rồi. Tôi ậm ừ gật đầu. Lấy cái áo, tôi ra tiệm nhanh chóng mà không ngoái đầu nhìn lại. Thật quá đáng mà! Thái độ gì thế kia. Tôi sẽ không quay lại đây đâu. Nhưng tôi chợt khựng lại. Gã bảo gã không phải chủ tiệm. Có thể lần sau tôi sẽ không gặp lại gã nữa thì sao ? Có lẽ gã chỉ bán giùm trong 1 vài ngày. Biết đâu lần sau tôi đến tôi sẽ được gặp 1 cô gái hay ít ra 1 ai đó lịch sự hơn thì sao? Vả lại, tôi cũng muốn viết 1 bài về cửa tiệm này, nó quá độc đáo và đẹp nữa, nếu không giới thiệu cho nhiều người thì uổng phí quá .. Nhưng phải 1 tháng sau tôi mới quay lại đây. Quá nhiều chuyện dồn dập. Ôi thôi đủ chuyện ập vào đầu làm tôi cuống cả lên. Tiền nong thì cứ bay vèo vèo khỏi túi nên muốn đến Grey cũng là điều không thể. Hôm qua cầm xấp tiền nhuận bút trên tay, tôi chợt nhớ đến Grey. Đến cái tiệm lạ lùng ấy, lựa một bộ cánh thật đẹp và cái thôi thúc được viết bài về nó nảy lên trong đầu tôi. Vì thế sáng sớm tôi đã đến đây, mong không gặp cái gã Đầu Đinh hôm bữa. Tiệm chưa mở cửa. Nhưng tôi quyết tâm đợi. Vì thế tôi loanh quanh trong con hẻm nhỏ , và chờ đợi. 30 phút sau.
  3. 1 chiếc xe đạp điện đỗ xịch trước cửa tiệm. 1 cô gái nhỏ nhắn nhảy xuống. Tóc dài, mắt to, môi dày. Cô bé nhanh nhảu mở cửa tiệm và sắp xếp lại quần áo . Chẳng đợi lâu, tôi đi nhanh vào cửa. Hơi bất ngờ vì sớm thế đã có người mua nhưng em nhanh chóng nở nụ cười nhìn tôi. Ôi chao, sao mà dễ thương thế! Bây giờ thì tôi không muốn em là chủ tiệm đâu. Tôi không muốn em là cô gái trong bức tranh đó, cũng không muốn em chính là người tôi tìm kiếm vì thật sự em không thích hợp với cái không gian ảm đạm thế này. -Anh đã đến đây rồi à? Em hỏi, nghiêng đầu nhìn tôi. -Sao em biết? -Cái áo len anh mặc là hàng độc đấy, và nó được bán trong tiệm em. -Sao em đoán chắc như thế? Hàng độc à? -Tất nhiên, vì chính em là người đan nó mà. Bất ngờ, tôi im lặng, nhìn em trân trân. Bắt gặp cái nhìn của tôi, em lại cười:
  4. -Sao, anh không tin à? Áo len này em đan đấy, 1 cái duy nhất thôi và anh là người đang mặc nó đấy! Thế hôm nay anh muốn mua gì? -Em là chủ tiệm này à? -Sao thế? Nó quan trọng với anh ư? Tôi im lặng, nhìn em bằng ánh mắt nghiêm túc. -Phải, nhưng sao ạ? -Không sao. Thôi, em lựa cho anh 1 cái sơ mi đen đi. Khoảng thời gian còn lại, tôi đắm chìm trong suy nghĩ về em. Lạ thật, từ đó đến giờ, tôi chưa hề để ý ai nhiều đến thế. Và có lẽ vì bề ngoài lạnh lùng mà tôi cũng chẳng được ai để ý dù rằng tôi cũng khá điển trai. Bây giờ, em là 1 bí mật mà tôi ước ao được khám phá. Tôi muốn mình là người che chở, bảo vệ cái dáng người nhỏ nhắn và cô độc, kéo em ra khỏi cái thế giới xám xịt và lạnh lẽo kia, cái thế giới do chính em tạo ra. Tôi muốn là người chiêm ngưỡng nụ cười trong veo của em, được em nhìn bằng ánh mắt trìu mến như thế. -Anh à, cái này được không? Em huơ huơ trước mặt tôi cái bên tay phải, rồi cái bên trái. -À, không, anh hợp cái này hơn. Em lẩm bẩm. Cứ thế, em chạy lòng vòng, bắt tôi thử hết cái này đến cái kia. Cuối cùng, em cũng hài lòng với cái tôi đang mặc. -Ok, cái này hợp nhất. Trông anh cực kì manly. Tôi mỉm cười khi thấy mặt em tỏ vẻ hài lòng. Trông em lúc này đáng yêu không tả được. -Em này, hôm bữa anh có gặp 1 anh bán cho anh cái áo này. Đó là ai vậy? Người yêu em à? -Không phải đâu, bạn thân em đó. Cậu ấy giúp em khi rảnh. À, cậu ấy kìa. Mới nhắc mà linh thế không biết. Tôi quay phắt lại. Ôi thôi, Đầu Đinh kìa, tay cầm 1 bịch hủ tiếu bốc khói. Cậu ta liếc nhìn tôi và 2 mắt nheo lại. Hết nhìn tôi rồi tới cái áo len tôi đang mặt , bây giờ trông cậu ta khó chịu thật sự. -Cậu đến sớm thế. Đã bảo đừng mua đồ ăn sáng cho mình mà. Cậu làm thế mình hư đó.
  5. -Kệ, mình thích thế. Để mình treo mấy cái hàng cậu lấy về hôm qua, trông cũng không tệ. -Cậu lúc nào cũng thế, không khen đẹp được à? Hey, suýt nữa quên, anh gì ơi, anh lựa gì nữa không? -Thôi, em tính tiền giùm anh. Em đưa tôi ra tận cửa với lời cảm ơn đúng chất của 1 chủ tiệm. Chừng như thôi thúc, tôi hỏi ngay khi em định quay đi: -Em cho anh số điện thoại, à không, anh cho em số điện thoại nha, có hàng đẹp em gọi anh ra được không? -Tất nhiên là được ạ. -À, mà anh có thể viết 1 bài báo về cửa hàng em không? thế thì rất tuyệt đấy! Em trố mắt nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn bảng hiệu: -Thôi, anh ạ. Em muốn người ta tìm đến đây như 1 sự tình cờ. Giống như anh vậy, như vậy sẽ thú vị hơn nhỉ. 2 tuần sau. Tôi nhận được điện thoại từ em lúc 11 giờ tối. Em xin lỗi vì đã làm phiền nhưng em bảo em vừa có hàng độc lắm và nếu tôi muốn tôi có thể ra cửa hàng vào sáng mai. Phải nói là tôi mừng phát điên. Dạo này tôi nhớ em da diết , muốn đến gặp nhưng lại ngại tên Đầu Đinh đáng ghét. Vả lại, tôi cũng không biết viện lí do gì. Gì chứ chuyện viện cớ này nọ tôi vụng về lắm. Còn mua quần áo thì tôi không thể. Tiền chứ có phải giấy đâu. Tôi cũng chẳng phải là người ham mê sắm sửa gì. Đành phải chờ em gọi cho tôi, như vậy thì hay hơn. Tối đó, tôi ngủ chẳng được, chỉ mong trời sáng mau để được gặp em. Tôi đến cửa tiệm sớm hơn hôm trước nhưng tiệm đã mở. Em ngồi trước bệ cửa, mắt nhắm, thả mình trôi theo tiếng nhạc êm dịu. Bài Song from a secret garden vang lên réo rắt, ngọt ngào và da diết. Và em của tôi đã khóc… Tôi đứng nhìn em 1 lúc lâu, và khi em chợt nhận ra sự có mặt của tôi là lúc bài hát vừa kết thúc. Lau vội giọt nước trên má, em mỉm cười. -Anh đến lâu chưa? -Vừa đến thôi. Tôi trả lời mà lòng dâng lên 1 nỗi buồn khó tả, cái phấn khích được gặp em biến đâu mất. -Vào đây, em cho xem cái này.
  6. Cửa tiệm bừa bộn hơn trước, quần áo xếp la liệt trên sàn. Giữa phòng là 1 cái bàn, trên bàn là 1 chiếc khăn choàng cổ màu xám tro. Em bước đến và cầm nó lên, choàng qua cổ tôi. -Trông đẹp thật, rất hợp với anh. -Em đừng bảo là… -Ừm, em làm đấy. Mới xong tối hôm qua là em gọi cho anh liền. Em tặng anh đấy! -Vì sao? Chúng ta chỉ mới gặp 1 lần… -Không vì sao cả. Em mỉm cười nhìn tôi, nụ cười chất chứa những bí mật khó giải đáp . 2 tháng sau đó, tôi thường lui đến Grey, lúc thì viện cớ đến mua quần áo , lúc thì giúp em lựa chọn đồ, dọn dẹp cửa hàng. Em thường hay hỏi sao tôi tốt thế, tôi chỉ mỉm cười không nói gì, hay chỉ trả lời vì để đền đáp cái khăn choàng em tặng tôi hôm bữa. Càng tiếp xúc với em tôi càng thấy thích em. Em lúc dịu dàng lúc lại nghịch như con nít . Chúng tôi cùng nhau trò chuyện, cùng uống trà sữa, ăn Poca. Những lúc ấy, em vui vẻ biết bao nhiêu. Nhưng tôi vẫn thấy nhói lòng mỗi khi em trầm ngâm khi nghe bản Song from a secret garden hay những lúc ngắm mưa rơi, em hay thở dài. Lòng tôi thôi thúc muốn tìm hiểu lí do tại sao em lại thế và càng muốn giải thoát em khỏi những nỗi đau mà em đang cố quên. Vì thế nên tôi ở đây, cùng trò chuyện với Long, gã Đầu Đinh đáng ghét, người cứ hay xen ngang mỗi khi tôi và em nói chuyện, cau có nhìn tôi mỗi khi tôi đến tiệm. Đơn giản, tôi biết gã thích em. Ngay khi tôi bảo rằng tôi sẽ thổ lộ với em, gã trầm ngâm không nói gì. 1 lúc sau, khi cả hai có đủ khoảng lặng để suy nghĩ, gã bỗng lên tiếng: -Từ bỏ đi Nguyên à, Khanh sẽ không mở cho cậu cánh cửa trái tim mình đâu. Đơn giản vì chìa khóa của nó đã bị mang đi 2 năm trước rồi. -Là sao? Tôi không hiểu… -Đơn giản, Minh đi, bỏ Khanh, Khanh sống với trái tim đã chết . Tôi đã ở bên Khanh nhiều gấp mấy lần cậu, cậu hiểu không? Nhưng cô ấy vẫn nhớ đến Minh, không bao giờ tôi có thể vượt ra khỏi cái ngưỡng bạn thân, không thể… -Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ thay thế vị trí của Minh trong lòng cô ấy. Long nhếch mép nhìn tôi, tỏ vẻ thương hại:
  7. -Màu xám là màu Minh thích, bài hát Song from a secret garden là bài 2 người hay nghe, cửa tiệm quần áo là do Minh khởi xướng, tặng quà mình làm cho người đầu tiên hỏi về nó cũng là ý tưởng của Minh. Hình vẽ trên tường là Khanh vẽ trong cái đêm ngay sau khi Minh chia tay. Đủ cho cậu bỏ cái ý tưởng hảo huyền ấy chưa? 2 năm rồi đó, 2 năm chứ không phải 2 ngày đầu, đồ ngốc! Tôi im lặng nghe mà tưởng mình đang rớt xuống vực sâu. Em yêu Minh đến thế sao? Yêu đến mù quáng và điên cuồng như vậy sao ? Chẳng lẽ em không cho ai cơ hội ngoài Minh sao? -Sao anh lại tặng quà cho em? Mà còn là 1 cái áo len màu đỏ nữa. Anh không biết em thích màu xám à? -Em hay Minh đây? Anh không hiểu. Em không thể nào cho anh 1 cơ hội sao ? Và cho cả em 1 cơ hội quên đi cái quá khứ đau buồn đó nữa ? -Cơ hội gì? Để anh lại bỏ em như 2 năm trước à. Các anh đều đẹp, đều có tài. Rồi sẽ bỏ em khi tìm được 1 ai khác tốt hơn thôi. -Không bao giờ. Anh không như vậy đâu. Anh đã thích em ngay lần đầu thấy em và anh sẽ kéo em ra khỏi cái thế giới ngu ngốc mà em tạo ra, em hiểu không? Bên em, anh thấy vui vẻ và được làm chính con người anh. Anh không để vuột mất em dễ như vậy đâu . -Ai cũng đã nói thế nhưng rồi thời gian làm con người ta lãng quên nhanh chóng lời mình đã nói. Thôi, anh về đi. Em cần phải suy nghĩ. 1 tuần sau đó, ngày nào tôi cũng đến Grey nhưng tiệm đều đóng cửa im lỉm. Tôi thất vọng phát điên lên. Sau khi chờ trước cửa tiệm 6 tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy em, tôi quyết định không đến Grey nữa. Tôi cảm thấy bị tổn thương trước những lời nói lạnh nhạt của em. Chẳng lẽ tôi đã nói đến thế mà em không cho tôi 1 cơ hội nào? Tôi – một thằng con đã ngồi đan cái áo đó trong vòng 2 tuần, tối nào cũng thức đến khuya những mong em hiểu tôi đã cố gắng thế nào . Nhưng đáp lại, em tặng tôi 1 nỗi buồn không gì bù đắp nổi. Ngày nào tôi cũng nhớ em đến phát điên. Mấy ngày nay, tôi như người mất hồn, không muốn ăn uống cũng như phát cáu lên khi nghe điện thoại, tôi bực tức ném nó vào tủ. Tối nay, sau 1 tháng vô vọng, tôi bắt đầu tìm lại bản thân. Tôi không để mình chìm trong nỗi buồn quá lâu. Như vậy cũng giống như em, rồi sẽ đánh mất chính bản thân mình mà thôi. Việc đầu tiên tôi làm là lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ. cứ cầu mong là sẽ có số điện thoại của em. Hầu hết là của đám bạn trách tôi sao không liên lạc gì sất mà cứ ru rú trong nhà, tin nhắn của tòa soạn đòi bài và 1 tin nhắn của…Đầu Đinh gửi 3 hôm trước. Hồi hộp mở ra, tôi lặng người. “Tên ngốc chết tiệt kia, cậu đâu rồi? Tôi không hiểu cậu đã nói gì với Khanh hôm ấy nhưng khi cậu đi rồi, cô ấy như người mất hồn, cứ lôi cái áo len đỏ mà tôi đoán là cậu làm vì xấu thế không biết ra xem, rồi lại khóc. Tôi phát điên mất, hôm qua cô ấy còn bắt
  8. tôi sơn lại bảng hiệu màu đỏ. Tức thật nhưng tôi phải thừa nhận rằng cô ấy thích cậu thật rồi. Bây giờ cậu ở đâu, mau đến Grey, cậu mà bỏ Khanh như Minh là tôi tìm cậu mà đánh cho 1 trận bây giờ.” Đọc tin nhắn lần thứ 10 mà tôi cứ ngỡ là mơ. Dắt xe ra khỏi nhà, tôi phóng như bay đến Grey. Cửa tiệm với cái bảng hiệu đỏ chói dần hiện ra. Mà không chỉ mình cái bảng hiệu là màu đỏ, còn có 1 cô gái với cái áo len đỏ tay ngắn tay dài đang lúi cúi sắp xếp lại quần áo.. Nhìn em, tôi khẽ bật cười vì em có can đảm mặc cái áo này. Rồi nhìn sang cái cửa tiệm xám xịt, tôi tự nhủ mình còn nhiều việc phải làm lắm đây…
nguon tai.lieu . vn